Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 44



Nhan Như Tinh cùng với Vân Phong đã bàn bạc tốt về việc đi đến Thành phố Thánh, trên thực tế thì việc đứng lên thực hiện vẫn còn rất khó khăn.

Bởi vì đài trưởng nói cho cô biết rằng, ngoại trừ thị trưởng cùng với nhân dân đoàn kết ở Đảo nhỏ Lưu luyến của Vương quốc Tình yêu mới biết được Thành phố Thánh nằm ở đâu, những người còn lại khác đều không biết.

“Vậy những người có danh ngạch đi đến đó bằng cách nào đây?” Nhan Như Tinh hỏi.

Đài trưởng: “Đến ngày đó, đích thân thị trưởng sẽ đến đón người.”

“Không còn biện pháp nào khác hay sao?”

“Cô có thể đi hỏi thị trưởng một chút, chẳng qua là thị trưởng bận công việc, có khả năng không gặp cô được.”

Nói cho cùng, muốn đi đến Thành phố Thánh thì phải thông qua thị trưởng.

Đáng lẽ ý tưởng của cô đối với phó bản này là đợi đến thời gian kết thúc liền rời đi.

Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ, quyết định rời đi cho mọi người một cái bất ngờ.

Mà tin tức do Vân Phong cung cấp, lại khiến cho cái “bất ngờ to lớn” này không thể nghi ngờ gì?

Nhưng mà bây giờ đi gặp thị trưởng, xác thực rất phiền toái.

———

“Thanh Thanh muốn đi gặp thị trưởng sao?” Tô Văn Ngọc ngồi ở phòng khách nghe thấy vậy liền ngạc nhiên nói.

“Anh có đề nghị gì hay không?” Hai mắt của Nhan Như Tinh tràn đầy sự mong đợi.

“Ông ta đã có vợ rồi.” Tô Văn Ngọc nhíu mày: “Tuổi tác cũng lớn nữa, vẻ ngoài thì bình thường, Thanh Thanh tìm ông ta có chuyện gì không?”

Nhan Như Tinh cảm thấy anh hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ gì nhiều, liền nói: “Có tí việc muốn hỏi ông ta một chút.”

“Ồ, bình thường ông ta hay ở hội trường thị trưởng.” Cuối cùng Tô Văn Ngọc vẫn nói cho cô biết.

“Hội trường thị trưởng nằm ở đâu?”

“Ở trung tâm của Đảo nhỏ, cách khách sạn cặp đôi vợ chồng mẫu mực không quá xa.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi đi.” Nhan Như Tinh nói xong, phát hiện Tô Văn Ngọc trầm mặc.

Cô nghi ngờ trong hai giây rồi hỏi: “Không được sao?”

“Cần phải hẹn trước đã.” Anh không nói là, ngay cả việc hẹn trước, không chừng cũng không có vì còn không biết người ở đâu để mà hẹn trước.

“Đến hội trường thị trưởng còn cần phải hẹn trước nữa sao?” Nghĩ đến chỗ kỳ lạ ở phó bản này, Nhan Như Tinh liền bình thường trở lại: “Vậy thì hẹn trước đi.”

“Sau khi hẹn trước xong thì cần vài ngày sau, mới có tỷ lệ gặp được thị trưởng.” Tô Văn Ngọc nói.

Nhan Như Tinh: ……

“Hơn nữa đôi khi thị trưởng không nhất định có ở đây.”

“Anh nói thẳng với em đi, anh có biện pháp để đi gặp thị trưởng hay không? Em muốn hỏi một chút về danh ngạch đi đến Thành phố Thánh, sau đó nói không chừng còn có thể phát sóng trực tiếp cho mọi người.” Nhan Như Tinh nói cho anh biết về tính toán của mình.

“Em muốn đi đến Thành phố Thánh để phát sóng trực tiếp?” Tô Văn Ngọc kinh ngạc.

“Ừm.” Nhan Như Tinh gật đầu: “Em tin chắc rằng có không ít khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp cũng muốn cùng em chứng kiến vẻ ngoài thật sự của Thành phố Thánh.”

“Không được.” Tô Văn Ngọc lắc đầu: “Thành phố Thánh sẽ không cho phép em làm như vậy.”

“Tại sao?”

Giờ khắc này, khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp cũng muốn hỏi rằng là tại sao.

Con người bọn họ ở Đảo nhỏ Lưu luyến, ngay từ lúc chào đời, đã được thông báo rằng Thành phố Thánh ở Vương quốc Tình yêu là nơi mà bọn họ tín ngưỡng, thế nhưng hết lần này tới lần khác ngoại trừ nghe được trong miệng bậc cha chú nói đôi câu vài lời, thì người của đảo nhỏ chưa từng thấy qua Thành phố Thánh bao giờ.

Nói không tò mò, thì đó là giả.

Bây giờ, rốt cuộc có người nói cho bọn họ biết rằng sẽ phát sóng trực tiếp chân thật tình hình của Thành phố Thánh, dựa vào cái gì mà người đàn ông của cô lại nói như vậy chứ?

Khán giả nhìn vào đề tài “Phát sóng trực tiếp Thành phố Thánh” mà kéo vào xem, trong nháy mắt làm bùng nổ cả kênh phát sóng trực tiếp.

Để khiến cho Nhan Như Tinh kiên định với suy nghĩ của mình, có không ít khán giả đã trực tiếp quét một loạt giá trị tình yêu cao lên.

Nhưng mà giá trị tình yêu đối Nhan Như Tinh lại vô dụng, nhưng đối với các cặp đôi vợ chồng mẫu mực khác thì lại có ảnh hướng rất lớn.

Bởi vì mỗi khán giả chỉ có một cơ hội mỗi ngày để quét giá trị tình yêu, giá trị tim đen. Hôm nay bọn họ đem giá trị tình yêu cho kênh phát sóng trực tiếp của Nhan Như Tinh, thì những kênh phát sóng trực tiếp tương ứng khác sẽ thiếu đi một giá trị tình yêu.

Về phần cách tính giá trị tình yêu, sau khi mỗi khán giả nhấn vào xem, sẽ suy tính để lại giá trị tình yêu. Nếu khán giả chỉ vào xem, không cho giá trị tình yêu, thì giá trị tình yêu trong kênh phát sóng trực tiếp sẽ liền giảm xuống.

Cái gọi là giá trị tình yêu 99, chính là có một trăm khán giả đang xem trực tiếp, 99 cái đầu tình yêu.

Nhưng bây giờ khán giả đã đem giá trị tình yêu cho Nhan Như Tinh, như vậy đến buổi tối vào kênh phát sóng trực tiếp của các cặp đôi vợ chồng mẫu mực khác, cho dù có thích đến đâu, cũng không còn giá trị tình yêu để tặng nữa. Cứ như vậy, giá trị tình yêu vào buổi tối hôm nay trong mỗi kênh phát sóng trực tiếp sẽ giảm xuống.

Mắt thấy khán giả tràn vào kênh phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều, giá trị tình yêu ngập tràn đến mức sắp che khuất cả màn hình, giờ khắc này các cặp đôi vợ chồng mẫu mực khác ở Đảo nhỏ Lưu luyến rất không vui.

Tất cả đều báo cáo ở trong nhóm rằng là cô gian lận.

Ngay cả nhóm cặp đôi vợ chồng mẫu mực của Nhan Như Tinh, cũng không ngoại lệ.

“Vương Thành Ý: @đạo diễn cặp đôi vợ chồng mẫu mực, đạo diễn anh nói xem tình huống của Nhan Như Tinh, nên làm sao bây giờ?”

Ngược lại đạo diễn là người rất thức thời, dù sao thì ông cũng không thể nói, là đối với phát sóng trực tiếp về Thành phố Thánh, ông cũng rất chờ mong.

“Đạo diễn cặp đôi vợ chồng mẫu mực: Về việc này, tôi đang xin chỉ thị của đài thị trưởng, mọi người không cần sốt ruột.”

“Lưu Việt: Kiên quyết chống lại thủ đoạn thu hút khán giả bằng đề tài này, loại hành vi này, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nhận định giá trị tình yêu của các cặp đôi vợ chồng mẫu mực.”

“Trần Chanh: Nóng nảy cái gì? Anh nói như vậy, tôi còn muốn tố cáo anh mỗi buổi tối dùng các loại điều kiện không rõ ràng mà hối lộ khán giả đấy.”

Trần Chanh sớm đã không quen với những người chơi đã đi qua

Chốn thiên đường này nữa rồi, ở trong mắt cô, bọn họ đã không phải là người đi chung một đường với mình.

Hơn nữa chính bởi vì sự tồn tại của bọn họ, mới làm cho nhiệm vụ vượt ải trở nên khó khăn như thế.

Mắt thấy phó bản lần này có khả năng mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ, cô nhìn ra được.

Chỉ là không nghĩ tới người chơi đã đi qua Chốn thiên đường, cư nhiên còn có thể dùng tư duy của người bình thường nói chuyện ở trong nhóm.

Đồng thời kinh ngạc, Trần Chanh quyết định thăm dò thử bọn họ xem có phải người trong phó bản hay không. Nếu phải, cùng lắm thì cô liều mạng đi đến Chốn thiên đường một chuyến vậy.

Lúc này Trần Chanh đã rơi vào đường cùng, biết rõ rằng loại hy vọng này rất xa vời, nhưng vẫn không nhịn được mà bắt lấy cơ hội cuối cùng này.

“Vương Cửu Thiên: Chúng ta là cạnh tranh bình thường với nhau, có thể thực hiện cho khán giả xem. Mà hành vi của Ngôn Thanh chỉ có thể được gọi là một lời nói suông không có ý nghĩa mà thôi, cô ấy lấy cái gì để mà thực hiện được chứ?”

“Tiền Minh Xuyên: Cái gì mà kêu là lời nói suông không có ý nghĩa hả? Ngôn Thanh người ta trước đó đã đạt được danh ngạch những người đi đến Thành phố Thánh rồi đấy, sao mà không thể thực hiện được?”

Anh vẫn luôn chú ý đến Ngôn Thanh, nghe được Ngôn Thanh nói chuyện cùng với Vân Mộc Phong. Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, anh thấy rằng Thành phố Thánh sẽ là hy vọng cuối cùng giải quyết được cảnh khốn cùng trước mắt của người chơi, bởi vậy nên anh so với bất kỳ ai khác đều hy vọng rằng Ngôn Thanh có thể đi đến Thành phố Thánh được.

Đương nhiên, nếu anh cũng có thể đi được thì càng tốt, đáng tiếc là danh ngạch kia không dễ làm.

“Chu Tịnh: Thành phố Thánh là địa bàn chỉ có quý tộc mới có thể đến được, sao có khả năng để cho đám người thấp kém như mấy người làm ô uế!”

“Trần Chanh: Cô có bệnh hả? Có bệnh thì nhanh chóng đi trị đi, còn ở đó mà nói ai là đám người thấp kém, cô không phải cũng là thứ người thấp kém hay gì?”

“Chu Tịnh: Tôi là người thấp kém đấy, nhưng mà tôi đã được chủ nhân đánh dấu rồi. Chỉ chờ lần tuyển chọn này kết thúc, chủ nhân sẽ đến đón tôi thôi.”

Người chơi may mắn còn sống sót ở bảy đảo còn lại vừa nghe xong lời này, trong lòng liền biết là có hy vọng. Trần Chanh đang muốn tiếp tục nói thêm nữa, nào biết đối phương căn bản không cho bọn họ có cơ hội.

Phía bên kia.

Nhan Như Tinh còn đang nghe Tô Văn Ngọc giải thích.

Nhưng Tô Văn Ngọc biết cũng không nhiều, chỉ nói mỗi một người đi đến Thành phố Thánh, đều có nghĩa là nói lời tạm biệt với quá khứ của chính mình.

“Nghe anh nói như vậy, đột nhiên cảm thấy Đảo nhỏ Lưu luyến của chúng ta thật sự đáng thương.” Vẻ mặt của Nhan Như Tinh thất vọng.

“Rõ ràng biết Thành phố Thánh là tín ngưỡng, nhưng lại chưa từng thấy qua bộ dạng của Thành phố Thánh ra sao, nó có thật sự tồn tại hay không? Ai da, em nghi ngờ rằng, có khi nào Thành phố Thánh là do người ta tự tưởng tượng ra không.”

Nhan Như Tinh tò mò, ánh mắt nhìn về phía ống kính bí mật, bất đắc dĩ nói: “Xem ra tôi đã làm cho mọi người thất vọng rồi.”

Khán giả bị cô nói hai câu khích lệ, nhưng cũng không có làm gì nữa. Không nói đối với tín ngưỡng của Thành phố Thánh chỉ trong chốc lát liền sụp đổ đi, cũng thật sự rất nhanh.

Thành phố Thánh tại Vương quốc Tình yêu.

Trong đại điện yên tĩnh xa hoa, người đàn ông đang ngồi ở trong bể tắm nước nóng hưởng thụ sự hầu hạ của thị nữ thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh máy móc điện tử.

“Xin người chơi chú ý, hiện tại ở Đảo nhỏ Lưu luyến số 1, 3, 6, 7, 9, 10 đang gặp nguy cơ về tín ngưỡng, yêu cầu người chơi lập tức thực hiện các biện pháp để khắc phục tình trạng, nếu không Đảo nhỏ Lưu luyến này sẽ thoát khỏi sự khống chế của người chơi.”

“Tình huống gì vậy?” Người đàn ông khiếp sợ mở to mắt ra, ở trong lòng chất vấn âm thanh kia: “Không phải tôi mới vì bọn họ mà tổ chức một hồi hoạt động long trọng sao? Giá trị tín ngưỡng không tăng lên thì thôi, tại sao lại còn giảm xuống chứ?”

Người đàn ông, cũng chính là Quốc chủ của Vương quốc Tình yêu, nội tâm phẫn nộ giận dữ, cảm thấy nhất định là do nó thống kê sai.

“Xin người chơi tự mình điều tra vấn đề.”

Địch Ốc Tư không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cho lui thị nữ, lấy ra điện thoại di động, nhấn vào một app có biểu tượng màu hồng, tên là app “Đời sống yêu đương”.

Ngạc nhiên phát hiện ra, tổng cộng mười Đảo nhỏ Lưu luyến mà hắn tổ chức, không chỉ xuất hiện tình trạng tín ngưỡng giảm xuống, mà ngay cả mức độ hạnh phúc cũng giảm luôn.

Hắn nhớ rõ quản gia tinh linh của app Đời sống yêu đương nói rằng, khi mức độ hạnh phúc dưới 50, Đảo nhỏ Lưu luyến sẽ tự mình thoát khỏi sự quản lý của Vương quốc Tình yêu, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Địch Ốc Tư mở nhật ký của Đảo nhỏ ra, ở trong nhật ký, liền tìm được đáp án.

“Vương Nhị Cẩu cư dân ở Đảo nhỏ số 1 lén lút nói với hàng xóm: Anh có muốn tổ đội chung với tôi để đi ra biển tìm kiếm Thành phố Thánh không? Trên mạng đang có rất nhiều người lan truyền rằng là Thành phố Thánh không có tồn tại, nhưng mà tôi không tin, tôi muốn đi tìm.”

“Trương Tam cư dân ở Đảo nhỏ số 2 đánh nhau một trận với hàng xóm, nguyên nhân là vì đối phương vũ nhục Quốc chủ đại nhân vĩ đại của Vương quốc Tình yêu.”

“Cư dân ở Đảo nhỏ Lưu luyến số 3 đã đột nhập vào hội trường thị trưởng, bức ép ở chỗ thị trưởng nhằm muốn từ nơi đó nhận được câu trả lời chính xác về những thứ có liên quan đến Thành phố Thánh.”

“Thị trưởng ở Đảo nhỏ Lưu luyến số 4 của bạn đã chết bất đắc kỳ tử, xin nhanh chóng bố trí thị trưởng mới để nhậm chức hoặc lựa chọn sử dụng tiền phục sinh* cho ông ấy.”

(tiền phục sinh*: là tiền dùng cho người chết để sống lại)

“Phát hiện ở vùng lân cận có thi thể của cư dân chất lượng cao, xin hỏi bạn có muốn sử dụng tiền phục sinh cho anh ấy hay không.”

“Đảo nhỏ Lưu luyến số 5……”

Địch Ốc Tư lật đến trang cuối cùng, mới biết được nguyên nhân gây ra của tất cả, ngọn nguồn là từ một câu nói của một người dẫn chương trình nổi tiếng ở Đảo nhỏ số 7.

Hắn liền điều tra người dẫn chương trình nổi tiếng này, khi nhìn thấy vẻ ngoài cùng với thông tin thuộc tính của người này, ánh mắt nhất thời sáng lên.

[Họ tên: Ngôn Thanh

(thí sinh dự thi “cặp đôi vợ chồng mẫu mực”)

Giới tính: Nữ

Thuộc tính: ★★★★★

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: Họa sĩ vẽ tranh châm biếm nổi tiếng

Ưu điểm: Đẹp! Có rất nhiều fan hâm mộ.

Khuyết điểm: Đã kết hôn

Gợi ý: Cư dân có thể là “Eve” của Đảo nhỏ số 11, xin vui lòng nhanh chóng tìm kiếm “Adam” xứng đôi càng sớm càng tốt (Lưu ý: Trở thành Adam của Eve chắc chắn sẽ có nguy hiểm, vui lòng lựa chọn cẩn thận)]

Hóa ra Eve của Đảo nhỏ số 11 đang ở chỗ này! Chẳng qua trò chơi này mỗi lần chọn ra Eve đều xuất sắc như thế, kiểu này ai mà đỡ cho được chứ.

Hắn quyết định sẽ tìm kiếm một mình.

Địch Ốc Tư tham lam mà nhìn vào tài liệu thông tin của cư dân trên danh thiếp, hoàn toàn không quan tâm gì đến tin tức nằm trong gợi ý, nhịn không được lật bức ảnh cuộc sống trước kia của cô lên xem. Đáng tiếc thay, bức ảnh lớn nhất, cũng chỉ mặc quần đùi.

Nhưng chính điểm này, làm cho trái tim của Địch Ốc Tư càng thêm rạo rực hơn.

Nếu cô là thí sinh dự thi của cặp đôi vợ chồng mẫu mực, vậy hắn sẽ liên hệ với thị trưởng của Đảo nhỏ số 7.

“Địch Ốc Tư: Này Hoắc Nhĩ, tôi nhớ là ông đã tìm tôi xin ba suất đi đến Thành phố Thánh đúng không?”

Thị trưởng Hoắc Nhĩ bất thình lình bị chủ nhân liên lạc, vội vàng trả lời: “Đúng vậy ạ.”

“Nghe nói ông đã đưa một trong những danh ngạch đó cho một thí sinh của cặp đôi vợ chồng mẫu mực có tên là Ngôn Thanh đúng không?”

Hoắc Nhĩ: “Thực xin lỗi chủ nhân, tôi hẳn là nên xin chỉ thị của ngài.”

“Tốt lắm, Ngôn Thanh này, liền chọn cô ấy đi. Ông nói cho cô ấy rằng, là tôi có thể cho cô ấy trực tiếp đi đến Thành phố Thánh, nhưng chỉ có một mình cô ấy được đến thôi.” Địch Ốc Tư nhìn đến giấy kết hôn của Ngôn Thanh, cực kỳ bất mãn mà xé xuống một nửa của bên nhà trai.

Hoắc Nhĩ nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ.

Ông mơ mơ màng màng đi đến khách sạn cặp đôi vợ chồng mẫu mực tìm được Ngôn Thanh, rồi nói cho cô về yêu cầu điều kiện đi đến Thành phố Thánh, đối phương lập tức gật đầu đồng ý.

Chỉ là lại đưa ra một yêu cầu, là cần năm ngày sau mới đi được.

Thông qua app trò chơi tận mắt chứng kiến được cảnh tượng này, Địch Ốc Tư lập tức để cho Hoắc Nhĩ đồng ý.

Trong lòng tự đắc nói: Quả nhiên là không có NPC sẽ từ chối được lời mời của anh.

Nhưng vấn đề mức độ hạnh phúc bị giảm xuống vẫn còn, hay là mua thêm một đống “thuốc tẩy não” cho từng đảo của bọn họ?

Ký ức về quá khứ: thanh tẩy xong

Độ trung thành: kéo đầy!

Nhập lại thông tin về thân phận một lần nữa……

———

Biết được Nhan Như Tinh sẽ một mình đi đến Thành phố Thánh để phát sóng trực tiếp, nguyên cả một ngày, mặt mày của Tô Văn Ngọc đều tối đen.

Nhan Như Tinh dỗ dành trong chốc lát, thấy không có tác dụng, liền tức giận nói: “Đây cũng không phải do em quyết định, anh có năng lực thì tự đi theo đi.”

Những lời nói này của cô, đã thành công mở ra tư duy của Tô Văn Ngọc.

Đúng vậy, anh có thể tự đi được mà!

Nhận thức được điểm này, Tô Văn Ngọc không buồn bực nữa. Anh nhớ rõ lúc trước ở Thành phố Thánh có người mời anh đi qua đó để mở một bệnh viện, một lát nữa đi xem coi thiệp mời còn đang ở đây hay không.

Bởi vì thông tin của thị trưởng luôn chính xác, cho nên một khi truyền ra tin tức Nhan Như Tinh đi đến Thành phố Thánh để phát sóng trực tiếp cho khán giả xem, sẽ lập tức khiến cho cư dân ở mười Đảo nhỏ Lưu luyến cùng với người chơi đều chú ý đến.

Cùng lúc đó giá trị nổi tiếng đột ngột tăng lên, giá trị tình yêu cũng nhanh chóng tăng lên.

Đến nỗi vào lúc 9 giờ ngày hôm sau, bảng tình yêu một mảng ảm đạm, giá trị tình yêu đứng đầu ngay cả 60 cũng không có.

Điều này khiến cho không ít các cặp đôi vợ chồng mẫu mực bất mãn, nhưng lúc này lại không có lấy nổi một ai mà mở miệng.

Thị trưởng của Đảo nhỏ số 7 với Quốc chủ đại nhân cùng nhau mời, trong lòng dù có bất mãn, hay là ghen tị đi nữa, thì cũng phải nhẫn nhịn.

Ngược lại người chơi dựa vào cuộc nói chuyện giữa Ngôn Thanh cùng với Vân Mộc Phong, biết được tin tức là có thể sử dụng đạo cụ ở Thành phố Thánh.

Nhận thức được Thành phố Thánh có thể sẽ là một bước đột phá khác của phó bản này, mấy ngày tiếp theo, lần lượt có người chơi lấy đủ các loại lý do để yêu cầu Nhan Như Tinh cho bọn họ một cái danh ngạch đi đến Thành phố Thánh. Thậm chí có người chơi thấy cô không có đồng ý, liền lấy ra thân phận người chơi của cô thông báo cho NPC để uy hiếp.

Kết quả là người chơi này, còn chưa kịp bắt đầu hành động, đã bị Nhan Như Tinh mờ ám nói một câu là không thích lời nói này của anh ta, liền bị fan hâm mộ của cô thủ tiêu.

Ngay lập tức, người chơi liền im lặng. Bọn họ nghĩ đến quy mô fan hâm mộ của Ngôn Thanh càng ngày càng khổng lồ đến đáng sợ, đều không dám nói gì nữa.

5 ngày sau.

Có độ hot của phát sóng trực tiếp về Thành phố Thánh, Nhan Như Tinh vững vàng đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng.

Khi đã chắc chắn về danh sách của bảng thứ nhất tình yêu, người dẫn chương trình sẽ tuyên bố cặp đôi vợ chồng mẫu mực tốt nhất để nhận lấy huy chương. Nhan Như Tinh nhìn thấy trạng thái của thanh nhiệm vụ vượt ải của mình rốt cuộc đã thay đổi.

Chỉ là bởi vì chờ nhiệm vụ ẩn hoàn thành, cho nên cô còn có thể kéo dài thời gian thêm hai tiếng để rời khỏi phó bản.

Đây là nhiệm vụ ẩn mà thị trưởng Hoắc Nhĩ tìm đến cô để thông báo Quốc chủ Vương quốc Tình yêu đã đồng ý cho cô đi đến Thành phố Thánh để phát sóng trực tiếp.

[Nhiệm vụ ẩn: Điều tra sự thật về Vương quốc Tình yêu (nhiệm vụ này sẽ được kích hoạt sau khi hoàn thành nhiệm vụ vượt ải và đóng cửa ải sau 120 phút)]

[Xin người chơi chú ý, nhiệm vụ ẩn đã được kích hoạt. Sau 120 phút, cho dù nhiệm vụ ẩn có hoàn thành được hay là không, bạn đều sẽ rời khỏi phó bản]

Nhan Như Tinh nhìn thấy thị trưởng Hoắc Nhĩ đến đón mình, cô liền vội vàng nhìn về hướng những người không hoàn thành nhiệm vụ vượt ải, là người chơi bị giữ lại ở phó bản mà vẫy tay chào.

Chỉ là đối mặt với ánh mắt chờ mong của bọn họ, cô không dám đáp lại.

Phó bản lần này, gần trăm người chơi bị “người một nhà đi đến Chốn thiên đường” gần giống như bị hãm hại tiêu diệt.

Cũng may là phó bản chưa đóng lại, bọn họ còn có cơ hội.

———

Khi đi đến Thành phố Thánh, Nhan Như Tinh thấy chỉ có đúng một mình bản thân, liền nghi ngờ nói: “Thị trưởng, không phải là có tới ba danh ngạch hay sao?”

Thị trưởng Hoắc Nhĩ trả lời lại với một khuôn mặt ôn hòa: Họ sẽ đến trong một vài ngày nữa, hôm nay tôi dẫn cô qua đó trước.”

Nhan Như Tinh không nhiều lời nữa, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.

Chờ đến lúc lên trên máy bay rồi, cô nhìn thời gian đếm ngược của phó bản, nhịn không được mà hỏi về lộ trình và thời gian đến nơi. Được thị trưởng cho biết rằng khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi, nhưng cô vẫn còn nghi ngờ.

Thẳng đến khi giây phút bước xuống khỏi máy bay, Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn thời gian đếm ngược còn hơn 10 phút nữa mới rời khỏi phó bản được, dưới sự dẫn dắt của thị trưởng Hoắc Nhĩ mà cười tủm tỉm, đi theo phía sau anh bước lên sân bay Thành phố Thánh.

[Hệ thống trò chơi thiên đường nhắc nhở bạn, trước mắt bạn đã lệch khỏi quỹ đạo của phó bản “cặp đôi vợ chồng mẫu mực”]

Nhìn thấy dòng chữ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, Nhan Như Tinh vui vẻ ở trong lòng, ngay sau đó tâm niệm khẽ động, quả nhiên thanh đạo cụ đã có thể mở ra được.

“Ngôn Thanh.” Ngay lúc này gần đó có người gọi cô.

Nhan Như Tinh theo âm thanh nhìn lại, là Vân Phong một thân trang phục giản dị. Mà ở bên cạnh anh, còn có một cô gái khí chất dịu dàng mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt.

Đối mặt với ánh nhìn nghi ngờ của thị trưởng, Nhan Như Tinh giải thích: “Cậu ấy là một người bạn của tôi.”

Nhìn thấy cô, Vân Phong liền thở phào nhẹ nhõm.

Từ tối hôm qua anh đã ở chỗ này để chờ cô, chỉ có nhìn thấy người thì trong lòng anh mới yên tâm được.

“Rốt cuộc chị cũng tới rồi.” Vân Phong đi đến bên cạnh Nhan Như Tinh, vẻ mặt mừng rỡ.

“Chào chú Hoắc Nhĩ ạ.”

Cô gái ở bên cạnh Vân Phong đột nhiên cúi chào thị trưởng Hoắc Nhĩ, nhất thời thanh âm thanh thúy này đã hấp dẫn đến sự chú ý của Nhan Như Tinh.

“Cô ấy, cô ấy là vợ của em.” Vân Phong xấu hổ mà sờ sờ mũi.

Có điều cái mà Nhan Như Tinh để ý đến, là xưng hô của vợ cậu đối với Hoắc Nhĩ.

“Thân phận của vợ cậu xem ra không đơn giản nha.”

“Khụ, cô ấy là con gái của thị trưởng Đảo chúng em.”

Thật ra lần này anh có thể tùy tiện đến bây giờ, còn có thể có được cơ hội đi đến Thành phố Thánh, tất cả đều là dựa vào người “vợ” này của anh.

“Ơ? Sao lại không thấy bạn đời của chị đâu vậy?” Vân Phong tò mò hỏi.

“Cậu không coi buổi phát sóng trực tiếp của tôi sao?” Nhan Như Tinh kinh ngạc: “Bọn họ không cho chồng tôi đi theo.”

Hơn nữa mấy ngày nay cũng không biết Tô Văn Ngọc đang bận cái gì nữa, mỗi ngày đều đi ra ngoài. Cô đã không gặp được bóng dáng của anh ta kể từ ngày hôm qua rồi.

“Không cho?” Vân Phong ngẩn ra, nghẹn tim nói: “Mấy ngày nay em không có thời gian rảnh để xem phát sóng trực tiếp, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vào ngày hôm đó, tôi đã đi đến chỗ thị trưởng để nói chuyện với ông ấy về danh ngạch. Nhưng lúc ấy thị trưởng không có để ý đến tôi, sau đó lại tự mình tìm đến cửa, nói là có thể cho tôi đi đến Thành phố Thánh để phát sóng trực tiếp, nhưng điều kiện trước tiên là phải đi một mình đến.” Nhan Như Tinh đơn giản nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua người Triệu Đan Đan đang cúi đầu ở bên cạnh cậu.

“Chị thật sự muốn phát sóng trực tiếp?” Vân Phong khiếp sợ.

“Ừm, đã đồng ý với bọn họ rồi.” Nhan Như Tinh lấy điện thoại di động ra, mở kênh phát sóng trực tiếp Tình Yêu rồi đăng nhập tài khoản vào hỏi thị trưởng: “Bây giờ tôi có thể phát sóng trực tiếp được không?”

Thị trưởng Hoắc Nhĩ cau mày, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của chủ nhân, liền gật đầu.

Lúc này Nhan Như Tinh tay nghề nhanh nhẹn giơ điện thoại di động lên, tức khắc hàng ngàn khán giả đã sớm chờ đợi từ lâu đổ xô vào kênh phát sóng trực tiếp.

Cũng may là hiệu suất của điện thoại di động ở phó bản này rất tốt, còn có nền tảng phát sóng trực tiếp, cho dù là có bao nhiêu người vào xem đi nữa, điện thoại di động cũng không có tình trạng đơ máy.

“Đến rồi đây, hạng nhất ơi!”

“Trời ơi, thật sự là đến Thành phố Thánh luôn sao? Cho tôi xem với.”

“Hình như rất bình thường, cũng không có hình dạng đặc biệt gì cả.”

“Đây là Thành phố Thánh sao? Sao mà cảm giác có chút thất vọng nhỉ? Không giống với tưởng tượng của tôi lắm.”

“Chỗ này là sân bay hả? Ít người quá, cảm giác không có nhiều người như ở nhà ga của chúng ta.”

“Í, người đàn ông đứng bên cạnh Ngôn Thanh là ai thế? Có phải là bạn trai mới hay không?”

“Không phải đâu, cẩn thận bác sĩ Tô đưa cậu ấy đến bệnh viện đấy.”

“Cười chết đi được, trước đây mỗi lần đến buổi phát sóng trực tiếp này, điều mà tôi mong chờ nhất chính là bác sĩ Tô đánh tình địch đến mức nhập viện.”

“Nghe nói là giường ở trong bệnh viện kia của anh ta đã không nằm được nữa rồi, còn có hai tình địch suốt đêm chạy trốn kia, đến nay vẫn chưa bắt về được. Chọc cho bác sĩ Tô hai ngày hôm đó ngày nào cũng đều canh chừng ở bên cạnh Ngôn Thanh, sợ bị cướp mất chỗ.”

“Mấy người không phải đến xem Thành phố Thánh hay sao? Nói qua vấn đề khác là sao đây hả?”

“Thanh Thanh, đi dạo xung quanh Thành phố Thánh, chụp thêm chút ảnh cho chúng tôi xem với.”

……

Nhan Như Tinh rất muốn đồng ý với bọn họ, nhưng lần này cô tới đây, không phải vì để phát sóng trực tiếp với chụp ảnh.

Cái người Quốc chủ của Thành phố Thánh kia đặc biệt làm cho cô đến đây một mình, sẽ không để cho cô chạy loạn ở khắp nơi được.

Chờ bọn họ đi ra khỏi sân bay, không đợi cho Nhan Như Tinh nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, một chiếc xe tư nhân màu đen chậm rãi chạy đến, dừng ở ngay trước mặt mấy người bọn họ.

Sau đó một người phụ nữ mặc bộ trang phục công sở màu đen, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, người phụ nữ có diện mạo cùng với khí chất tuyệt vời từ trong xe bước ra.

Nhìn thấy cô ta, Nhan Như Tinh sửng sốt hai giây, bởi vì người này, sức hấp dẫn có chút giống với người dẫn chương trình.

Không, không phải chỉ một chút thôi đâu, mà giống y hệt nhau. Nếu như trên mặt của cô ta là nụ cười tiêu chuẩn nữa, thì quả thực chính là cùng một khuôn đúc ra.

Trên gương mặt của người phụ nữ đeo kính râm, sải bước đi về phía Nhan Như Tinh, khi cách cô còn khoảng hai ba bước thì dừng lại và tháo kính râm xuống.

“Xin chào, làm quen một chút, tôi tên là Mạt Lị.” Mạt Lị vươn tay ra, khóe miệng khẽ nhếch, ưu nhã đưa tay tới.

Nhan Như Tinh sững sờ nhìn cô, nắm lấy tay cô.

“Tiểu thư Mạt Lị.” Lúc này, thị trưởng Hoắc Nhĩ tiến lên, thái độ quen thuộc tự nhiên nói: “Xin hỏi là Quốc chủ đại nhân nhờ cô đến đón chúng tôi sao?”

“Không, tôi chỉ đến đón Ngôn Thanh thôi, mấy người tự mình đi đi.” Ánh mắt Mạt Lị khinh miệt nhìn lướt qua mấy người bọn họ, lôi kéo Nhan Như Tinh định bước lên xe.

“Khoan đã cô Mạt Lị.” Thị trưởng Hoắc Nhĩ ngăn cản Mạt Lị lại, nhíu mày nghiêm túc nói: “Nếu như không phải do Quốc chủ đại nhân mời cô đến đón người, xin thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý để Ngôn Thanh đi với cô được.”

“Nếu như tôi nhất định phải dẫn cô ấy đi thì sao?” Thanh âm của Mạt Lị lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp liếc xéo Hoắc Nhĩ, ẩn chứa tức giận nói. Nhưng biểu tình của thị trưởng Hoắc Nhĩ vẫn không thay đổi, thái độ kiên định ngăn cản ở trước mặt cô.

Đúng lúc mà Nhan Như Tinh cho rằng hai người sẽ giằng co với nhau trong chốc lát, thì Mạt Lị cười lạnh một tiếng, rút ra một tờ giấy ném cho Hoắc Nhĩ.

Khi Hoắc Nhĩ xem rõ nội dung ở trên giấy, thì Mạt Lị đã kéo Nhan Như Tinh lên trên xe.

Lúc này, Hoắc Nhĩ không ngăn cản bọn họ nữa.

Mắt thấy Nhan Như Tinh đột nhiên lên trên xe của một người phụ nữ xa lạ, Vân Phong không nhịn được, vỗ cửa kính xe muốn đi nhờ chỗ.

Mạt Lị không thèm để ý, Nhan Như Tinh bất đắc dĩ giật giật khóe miệng. Nhưng nghĩ đến cậu ta còn chưa đưa quả bom may mắn cho mình, Nhan Như Tinh liền thăm dò nói với Mạt Lị: “Cho cậu ta lên với nha.”

“Cậu ta có thể được, nhưng vợ của cậu ta thì không được.” Mạt Lị nói xong, vươn cánh tay ra, lấy đi điện thoại di động vẫn đang phát sóng trực tiếp ở trên đỉnh đầu của Nhan Như Tinh.

“Nội dung ở trên xe không thể phát sóng trực tiếp được đâu nha, trước tiên phải ủy khuất các bạn khán giả một chút rồi, chờ lát nữa chúng tôi xuống xe, sau đó sẽ khởi động phát sóng trực tiếp lần nữa.” Mạt Lị nói xong liền cười tủm tỉm ở trước ống kính, nhấn kết thúc phát sóng trực tiếp.

Nhan Như Tinh nhìn Mạt Lị, cảm thấy rằng cô không đơn giản.

Mở cửa sổ xe ra nói với Vân Phong về một chút yêu cầu của Mạt Lị, Vân Phong rối rắm một lát. Không biết cậu ta nói gì với Triệu Đan Đan, tuy rằng vẻ mặt của đối phương nhìn rất ủy khuất, nhưng vẫn rất nghe lời đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vân Phong ép buộc chính mình không được quay đầu lại, cúi người bước vào trong xe.

“Đi thôi.” Mạt Lị nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái phía trước.

Xe chạy hơn 10 phút, Mạt Lị đang trang điểm ở trước cửa sổ xe đột nhiên mở miệng: “Tôi nhớ là cô rất giỏi nói chuyện, sao hôm nay lên xe, không nói được câu nào hết vậy.”

“Tôi sợ tôi vừa mở miệng ra, sẽ dọa sợ đến cô.” Nhan Như Tinh nói xong, vươn tay về phía Vân Phong: “Đưa cho tôi đi.”

Vân Phong sửng sốt, nhất thời không có phản ứng lại.

“Bom đấy.”

Vân Phong: ……

Anh khiếp sợ nhìn Nhan Như Tinh, lại nhìn đến Mạt Lị thờ ơ, thậm chí ngay đến cả tài xế, cũng bình tĩnh vô cùng giống như ở trong miệng cô nói không phải là bom mà là thứ khác vậy.

“Cậu nhìn cái gì đấy? Nhanh lên.” Nhan Như Tinh không kiên nhẫn thúc giục.

Vân Phong không hiểu, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng vào cô, do dự đưa cho cô một quả.

Nhan Như Tinh thuận tay thu hồi vào trong không gian, tiếp tục vươn tay ra: “Còn nữa đâu?”

Vân Phong liếc mắt nhìn Mạt Lị, dưới ánh mắt cười như không cười của đối phương, tim lệch đi một nhịp, kích động đưa cho Nhan Như Tinh ba quả.

Sau khi Nhan Như Tinh nhận lấy, trợn trắng mắt nói với anh: “Không phải cậu nói là có tới 10 quả sao? Cậu giữ nó cũng vô dụng, đưa hết cho tôi đi.”

Vân Phong không phục, có ý không muốn đưa ra.

Thẳng đến khi Nhan Như Tinh lấy ra một quả bom may mắn, đưa cho anh xem xét.

Khi nhìn thấy giá trị sức mạnh +10.000 trên đó, khiến cho người ta cảm thấy choáng váng.

Biểu cảm này của anh, đã thành công thu hút sự chú ý của Mạt Lị.

Mạt Lị nghiêng đầu tựa vào trên khuỷu tay, tò mò hỏi anh: “Bao nhiêu?”

Mười, mười nghìn! Đầu lưỡi của Vân Phong líu lại, nói không nên lời.

“Cái gì mười nghìn?” Mạt Lị không để ý đến.

“Cộng thêm mười nghìn giá trị sức mạnh.”

“Két kétt——” Chiếc xe phanh gấp lại ở trên mặt đất phát ra âm thanh ma sát chói tai, cùng với giọng điệu sắc bén của Mạt Lị hỏi lại một lần nữa.

“Bao nhiêu chứ?”

“Mười nghìn.” Nói xong, Vân Phong vội vàng đem hết tất cả số bom may mắn còn lại đưa cho Nhan Như Tinh.

Nhưng mà sau khi đưa hết toàn bộ cho cô, anh liền hối hận.

“Chị à, chúng ta đi cứu người, chứ không phải đi làm nổ tung Thành phố! Hay là, chị đưa cho em giữ mấy quả được không?”

Mạt Lị: ……

Chẳng lẽ khi cô mất đi thân phận người chơi mấy năm nay, bom may mắn kia có tỷ lệ tăng sức mạnh rồi hay sao?
— QUẢNG CÁO —