Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 8



“Nhan tiểu thư, cô xác định rằng muốn xuất viện trong hôm nay sao?”

“Ừm.”

“Xin lỗi cho tôi được nói thẳng, mặc dù thân thể của cô thoạt nhìn ngoại trừ không có lợi cho việc đi lại ra, còn lại thì không có vấn đề gì khác. Nhưng dù sao cô cũng vừa mới tỉnh lại, tôi đề nghị cô vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày, cô thấy sao…….”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

“Vậy được rồi, tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô.”

“Đúng rồi Nhan tiểu thư, Thẩm tiên sinh còn chưa biết tin cô đã tỉnh lại, cô có muốn nói cho anh ấy biết trước một tiếng hay không?”

“Anh ấy có thường xuyên đến đây không?”

“...Không sai thì hơn một tháng mới đến một lần.”

“Lần trước anh ấy đến đây là vào khi nào?”

“......Ba, ba tháng trước.”

“Ồ, tôi muốn xuất viện càng sớm càng tốt.”

“Được, vậy phiền cô ký tên vào trên đây……”

———

Số 48 đường Hạnh Phúc, khu phố cổ Hoa Đô, tiểu khu Hạnh Phúc.

Nhan Như Tinh ngồi trên xe lăn, ngửa đầu lên nhìn tiểu khu khắc đầy dấu vết lịch sử năm tháng trước mắt.

Các bức tường ố vàng, ẩn trong các góc tối là các đốm mốc. Bị các tòa nhà cao tầng xung quanh che khuất đi, đến nỗi rất ít khi được ánh nắng mặt trời chiếu vào, khiến cho không khí ở đây, quanh năm suốt tháng đều ẩm ướt cùng với có mùi hương lạ lẫm khó ngửi.

Điều khiến cho Nhan Như Tinh cảm thấy không thoải mái chính là, tiểu khu này có chút yên tĩnh.

Ở trong trí nhớ của chủ nhân thân thể để lại cho cô, ngay vào lúc này, tiểu khu hẳn nên là rất náo nhiệt tưng bừng.

Nhan Như Tinh nhíu mày, đẩy xe lăn tiến lên, đi về phía “nhà” trong trí nhớ.

“Phòng 601”

Từ khi cô rời khỏi phó bản, sau đó trở thành người chơi chính thức, bỗng nhiên thứ xuất hiện trong đầu của cô, là những hình ảnh ký ức của chủ nhân thân thể này.

Ký ức tuy không nhiều lắm, nhưng lại có thể làm cho cô không đến mức có mắt như mù, mà nhận sai người.

Đáng nói tới chính là, từ lúc âm thanh kia nhắc nhở cô, sau khi trở thành người chơi chính thức.

Thân thể của cô, đã bị hệ thống trò chơi thiên đường cường hóa một phen.

Nhưng mà ở trong diễn đàn trò chơi này, trước đó lại được mọi người gọi là “Khắc Tinh Của Bệnh Nan Y” hoặc là “Cái Mạng Thứ Hai”, mà đến phiên của cô, lại chỉ vẻn vẹn để cho cô ngồi dậy được mà thôi.

Về phần thuốc hồi phục ở trong trung tâm, có thì cũng có đấy, nhưng mà cô không mua nổi.

“Đinh—” Âm thanh mở cửa của thang máy, đã hấp dẫn đến sự chú ý của Nhan Như Tinh.

Tiến vào trong thang máy, ấn chọn tầng 6, thang máy lâu năm không sửa chữa mà “rầm rầm” chậm rãi đi lên.

May mắn thay, trong những khuyết điểm nhỏ nhặt này, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến quá trình hoạt động của nó.

Rất nhanh sau đó, thang máy dừng lại, Nhan Như Tinh đẩy xe lăn, bước ra khỏi cửa thang máy.

Đột nhiên bên cạnh “bịch” một tiếng, một vật thể lạ rơi xuống đất vang lớn một tiếng khiến cho Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên nhìn.

Lại là một người mang khẩu trang, tóc dài che hết nửa khuôn mặt, thân dưới mặc váy đỏ không nhìn rõ được khuôn mặt cụ thể của người phụ nữ.

Ánh mắt cô ta nhìn xung quanh chính mình, thứ bên cạnh rơi xuống trên mặt đất, là chiếc túi chứa đầy những vật phẩm.

Hiển nhiên, liền biết được âm thanh vừa nãy là phát ra từ đâu.

Nhưng phản ứng của cô ta, lại khiến cho Nhan Như Tinh chú ý đến hơn.

Cũng may không đợi cô mở miệng, đối phương đã nhanh chóng nói ra nghi hoặc của mình.

“Cô đi lên đây bằng thang máy sao?”

Nhan Như Tinh: “?”

Nội tâm cô nghĩ đây không phải là điều hiển nhiên à?

Lại nghe thấy đối phương dùng ngữ điệu kỳ quái, nói tiếp: “Không phải, cái thang máy này đã bị hư rồi sao?”

“?”

“Có thể là do tôi nhớ nhầm, cô đừng để ý đến.” Người phụ nữ nói xong, nhanh chóng xách chiếc túi nilong lên, vội vã đi vào phòng 602, thuận tay đóng cửa lại.

“......”

Nhan Như Tinh ngoảnh đầu lại nhìn về phía thang máy, phát hiện cửa thang máy vẫn như cũ mở rộng ra, cũng không có tự động đóng cửa lại, giống như là đang chờ đợi ai đó.

Không hiểu sao, Nhan Như Tinh cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên lo lắng.

Ngẫm lại, cô lấy ra một chiếc bình sứ thanh hoa chứa đầy hoa tươi, ôm vào trong lòng. Sau đó đi về phía phòng 601, cắm chìa khóa mở cửa ra, bước vào trong phòng.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, Nhan Như Tinh giống như cảm giác được cái gì, liếc mắt nhìn về phía thang máy, nhất thời, con ngươi trở nên sâu xa hơn.

Thật lâu sau đó, nhìn cửa phòng đóng chặt, Nhan Như Tinh tiện tay đặt bình hoa lên tủ giày ở cửa chính, vẻ mặt như suy nghĩ về điều gì đó. Tay trái vô thức sờ vào chuỗi hồng ngọc đeo ở ngay cổ tay phải.

Nghĩ đến tin tức nhìn thấy ở trên diễn đàn trò chơi, Nhan Như Tinh không có quá mức mà kinh hoảng.

Dù sao thì xem ra, đối phương cũng không có ác ý gì với cô.

Có lẽ là liên quan đến kỹ năng bị động “Tình Yêu Của Quỷ” mà cô đạt được, sau khi suy nghĩ rõ ràng, Nhan Như Tinh liền đem chuyện này bỏ qua một bên.

Căn phòng của chủ nhân thân thể để lại cho cô cũng không lớn, khoảng bốn mươi mét vuông, có hai phòng, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, ở phòng khách còn có một ban công.

Ở một mình, cũng khá là rộng rãi.

Phòng ngủ chính của chủ nhân thân thể ở cách vách tiền sảnh, còn ở phòng ngủ phụ, bởi vì diện tích quá nhỏ, đã bị chủ nhân thân thể này biến thành phòng chứa đồ, bên trong chất đầy các đồ vật linh tinh.

Chủ nhân của thân thể này xảy ra tai nạn khá là tương đối đột ngột, do đó, bài trí ở trong phòng ngoại trừ nhìn sơ qua bị phủ một tầng bụi, còn lại vẫn giữ nguyên bộ dáng như trước kia.

Nhan Như Tinh dạo nhìn qua một vòng, quyết định móc điện thoại ra, liên hệ với nhân viên giúp việc gia đình tới đây để quét dọn vệ sinh nhà cửa.

Không để cho cô chờ đợi lâu, phải nói là rất nhanh, chưa đến một phút, ở ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa. Cùng lúc đó, chuông điện thoại di động cũng kịp thời vang lên.

Nhan Như Tinh liền đi nghe điện thoại trước.

“Xin chào, tôi là Tiểu Thái giúp việc gia đình mà cô gọi đến, tôi đã tới nơi rồi, phiền cô mở cửa giúp.”

Nhan Như Tinh đã bước đến trước cửa, nghe thấy vậy liền đặt tay ở trên chốt cửa nhưng tay cô lại bị chuỗi hồng ngọc đốt cho nóng bỏng một trận.

Dường như nhận ra cô đang do dự, ở trong ống nghe điện thoại, giọng nói trở nên dồn dập vài phần.

“Chủ phòng 601, cô rốt cuộc có nghe thấy tôi nói không đấy? Tôi tới nơi rồi, cô mau mở cửa ra, tôi còn phải nhanh chóng làm việc tiếp nữa.”

Nhan Như Tinh không để ý đến sự vội vàng của anh ta, nhìn trái nhìn phải, ôm lấy chiếc bình hoa đặt ở trên tủ giày vào trong lòng, lúc này mới mở cửa ra.

Ở bên ngoài cửa, nhân viên giúp việc mặc một bộ đồng phục màu nâu, đeo một cái khẩu trang rất to trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thoạt nhìn không mấy thiện cảm.

Nhưng mà khi anh ta vừa nhìn thấy Nhan Như Tinh ngồi ở trên xe lăn, sự bất mãn ở trong mắt, đã vơi bớt đi không ít, lời lầm bầm ở miệng, cũng bị anh ta nuốt ngược trở về.

Chờ tầm mắt chạm đến bình hoa tươi ở trong lòng Nhan Như Tinh, theo bản năng, trên mặt anh ta liền xuất hiện một tia mừng rỡ.

“Xin chào, tôi là Tiểu Thái nhân viên giúp việc gia đình mà cô gọi tới.” Tiểu Thái đứng thẳng lưng, bản thân anh ta đã là dạng lưng hùm vai gấu rồi, dáng người cao lớn, lần này thoạt nhìn, càng thêm hung hãn không dễ chọc đến.

Nhan Như Tinh quan sát anh ta một phen, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi mà nói, anh ta thật sự không giống như là nhân viên giúp việc gia đình.

Hơn nữa cô đoán không sai, đối phương nhìn về phía bình hoa đầy khát vọng.

[Tên đạo cụ: Chiếc bình chứa đầy hoa tươi

Cấp bậc: D

Mô tả: Chiếc bình bình thường, bởi vì cắm đầy “hoa tươi”, đã trở nên không còn bình thường.

Lưu ý 1: Là chủ sở hữu chiếc bình này, bạn có quyền được kiểm soát “hoa tươi”

Lưu ý 2: Có thể tặng hoa cho quỷ, bạn sẽ có được một bất ngờ không tưởng.

Lưu ý 3: Vui lòng không chú ý đến lưu ý 2, quỷ đó sẽ tức giận. Tất nhiên, nếu bạn ghét người nào đó, bạn có thể dùng hoa để đập họ.]

Đó là một trong những đạo cụ mà cô đã nhận được sau khi cô rời khỏi phó bản.

Nói thật, khi nhìn thấy bình hoa quen thuộc này, Nhan Như Tinh sững sờ ngay tại chỗ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là chiếc bình hoa mà Nguyễn Trì đã đưa cho cô, không nghĩ tới nó sẽ dùng hình thức làm đạo cụ, quay trở về bên cạnh cô.

Còn ở trong phó bản, Nguyễn Trì đưa cho cô một chiếc vòng tay.

Lúc trước nhìn sơ qua, thì chỉ là một chuỗi hồng ngọc bình thường mà thôi, bây giờ lại giống với chiếc bình hoa kia, trở thành đạo cụ.

Vẫn là một cái đạo cụ cần giám định chuyên nghiệp.

[Tên đạo cụ: Chuỗi hồng ngọc

Cấp bậc:?

Mô tả:???

Lưu ý 1: Không thể tháo ra

Lưu ý 2: Trừ tà

Lưu ý 3: Cần giám định

Lưu ý 4: Cần giám định

Lưu ý 5: Cần giám định]

Cho dù Tiểu Sảng có mở “khóa” cho cô, vẫn chỉ mở được có hai khóa chủ chốt.

Một trong số đó cũng chỉ là lưu ý nhảm nhí, về phần lưu ý 2, cô cũng không nhìn ra được là trừ tà ở chỗ nào, ngược lại còn rất chiêu tà.

Ngay sau khi xuất viện về đến nhà, không có người nào nhìn bình thường cả.

Nhan Như Tinh nắm chặt lấy viên ngọc nóng bỏng, tránh ra để mở đường mời “người” vào phòng.

“Nhan tiểu thư, tôi nhìn chung một chút, quét dọn toàn bộ các phòng cần khoảng hai mươi phút, cô xem thử có muốn ra ngoài đi dạo trước hay không, đợi hai mươi phút sau, cô liền quay lại đây?”

Ánh mắt của Tiểu Thái nhìn quanh căn phòng một vòng, có vài phần lấy lòng mà cười nói.

“Mười phút thôi.” Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm anh ta, chậm rãi nói.

“Được…mười phút thì mười phút.” Tiểu Thái cắn răng, vỗ vỗ ngực, cam đoan nói.

Nhan Như Tinh gật đầu, ôm lấy chiếc bình hoa ra khỏi phòng.

Cô không có đi quá xa, dựa vào những ký ức của chủ nhân thân thể này mà tới những nơi quen thuộc đi dạo vài vòng.

Đáng tiếc là, những người quen thuộc với chỗ này trong ký ức của chủ nhân thân thể ít nhiều có trình tự thay đổi khác nhau.

Hồng ngọc ở trên cổ tay, nhiệt độ nóng bỏng càng không có dấu hiệu giảm xuống.

Cô không còn nghi ngờ gì nữa, tiểu khu Hạnh Phúc này, chính là một nơi toàn là quỷ quỷ quỷ!

Nếu không phải không có tiền……

Nhan Như Tinh thở dài, đi thang máy lên đến nhà.

Mặc dù thang máy không hề sạch sẽ, nhưng dường như cô đã không có sự lựa chọn nào khác nữa.

Nhan Như Tinh yên lặng nhìn xuống chân mình, lần thứ hai im lặng mà thở dài.

Không có sao hết, chỉ cần lá gan lớn, quỷ cũng có thể làm bạn.

Lúc đi ra khỏi thang máy, Nhan Như Tinh suy nghĩ một chút, ở trong chiếc bình hoa, rút ra một đóa hoa mặt trời màu xanh lam, đưa cho cậu bé treo cổ ở trên cửa thang máy, thân thể lắc lư qua lại.

Cậu bé nhìn khoảng bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu xanh in hình chú voi con màu trắng cùng với quần short màu hồng, đi giày thể thao trắng, ngoại trừ gương mặt có vẻ hơi khó coi ra, thì cũng rất đáng yêu.

Lúc này cậu nhìn thấy động tác của Nhan Như Tinh, hành động lắc lư qua lại như đu dây chợt dừng lại, dây thừng treo trên cổ cậu bị đứt ra.

“Cho em hả?” Cậu nhảy xuống mặt đất, vẻ mặt khó tin, đưa tay chỉ chỉ vào chính mình, ánh mắt khẽ trợn lên, mờ mịt mà nhìn Nhan Như Tinh.

“Chị ở trên lầu sáu, sau này đi ra ngoài liền phiền đến em rồi.” Nhan Như Tinh cười tủm tỉm nói với cậu.

Cậu bé nghe thấy vậy, trên gương mặt xanh bệch*, vẻ mặt có chút xúc động.

(xanh bệch*: ý chỉ sắc mặt xanh xao trắng bệch nhìn thiếu sức sống.)

Cậu đưa tay ra và do dự nhận lấy đóa hoa.

Đóa hoa mặt trời màu xanh lam ở trong tay cậu, lắc lư sinh động, cuối cùng hóa thành một tia năng lượng thuần khiết, hòa nhập vào chung thân thể của cậu.

Cùng lúc đó, phó bản “Bệnh viện 13” sừng sững ở trung tâm thành phố Hoa Đô gần nửa năm trời, bỗng nhiên biến mất trong giây lát.

Cách phó bản chưa tới một trăm mét “trạm thăm dò” tạm thời được dựng lên, đang bùng nổ ra một cuộc cãi vã.

“Tôi không đồng ý, theo như tôi được biết, giá trị thăm dò của phó bản này không chỉ là một đạo cụ cấp S, tôi không đồng ý chuyển nó cho công hội tư nhân.

Hơn nữa chúng tôi rất vất vả mới có được tiến triển, tôi tin chắc rằng, cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa, nhất định có thể đánh bại được nó.”

“Anh không đồng ý cũng vô dụng, thư ủy quyền của người ta đã gửi tới rồi, đội ngũ ngay lập tức đến đây, anh còn có thể ngăn cản được sao?”

“...... Tôi có thể đồng ý, nhưng, tôi phải tăng giá lên. Bằng không mấy người ai cũng không được phối hợp!”

“Việc này có khả năng.”

“Đúng rồi, lần này là công hội nào tới?”

“Người dẫn đầu, nghe nói là Thẩm Từ tiên sinh đích thân dẫn theo đội ngũ…”