Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 99



‘Nữ phụ rắn rết, nói chuyện với cô đó.’

Nhan Như Tinh nhìn thấy người trong nhóm chat đang gọi cô, rất muốn kêu bọn họ đổi xưng hô hộ cái.

Vì thế cô lại sửa lại ghi chú.

Mỹ nhân xinh đẹp hào phóng: ‘Nói cái gì? Chồng tôi đúng là đã chết, nhưng điều đó không ngăn cản được tình yêu của tôi dành cho tôi anh ấy. Tôi muốn cùng anh ấy đi đến nơi chúng tôi đã từng đến, cảm nhận tình yêu của anh ấy dành cho tôi, cũng cho anh ấy cảm nhận được điều đó. Tôi tin rằng anh ấy sẽ hiểu và cảm động.’

Mỹ nhân xinh đẹp hào phóng: ‘Chồng yêu của tôi đến rồi.’

Mọi người:???

ầy, hình như đoán được cô ấy muốn làm gì rồi.

Nhưng phương pháp này bọn tôi không muốn làm theo đâu.

Tổn thương đã tạo thành, quỷ không giết bọn họ đã là tốt rồi, tự cô dâng mình lên tận cửa, này không phải đi tìm chết à?

Nhưng thật ra có người động tâm.

Nữ phụ vườn trường số 2: ‘Nữ phụ rắn rết, phương pháp của cô có hữu dụng không?"

Nhan Như Tinh đang ngâm tượng gỗ trong bồn tắm để tẩy rửa, thấy vậy thì bỏ tượng gỗ qua một bên, cầm điện thoại lên trả lời: “Muốn chết thì cứ việc, chồng tôi yêu tôi nên tôi mới dám làm như vậy, các người thì quên đi nhá.’

Câu trả lời của Nhan Như Tinh khiến mọi người trong nhóm sa mạc hạn hán lời. Họ muốn nói, ai chả biết trong kịch bản, ông chồng số ngắn bị cô làm thịt kia chả hận cô đến chết đi sống lại, hiện tại giả ngu cho ai xem?

Nhưng cô cũng cung cấp cho bọn họ một phương pháp khả thi.

Đặc biệt là ba người trong nhóm vườn trường có cảnh diễn đêm nay, đã bắt đầu tìm hiểu phương pháp vượt phó bản rồi.

Nhan Như Tinh không ngờ tới, mình vừa mới trả lời tin nhắn trong nhóm thì giây tiếp theo, đèn trong phòng tắm đột ngột tắt phụt.

Nhìn căn phòng trước mắt lâm vào bóng tối, Nhan Như Tinh cầm lấy tượng gỗ trong nước lên để trước người, thuận tiện không dấu vết sờ soạng lui về phía sau.

Nhưng mà đến con đường đã biến mất bốn phía cũng có vẻ trống trải im lặng.

Như thể cô đột nhiên bước vào một không gian khác, trong bóng tối tĩnh lặng lộ ra chết chóc, lạnh lẽo lại sền sệt, tràn ngập cảm giác ngột ngạt khiến người bất an cùng bàng hoàng.

Tượng gỗ trên tay cô đã biến mất từ lúc nào không hay.

Trong lòng Nhan Như Tinh đề cao cảnh giác, lặng yên không tiếng động chạm tay trái lên cổ tay phải của mình. Không đụng đến cảm xúc quen thuộc, trong lòng cô không khỏi cả kinh.

Sau khi gọi lại thanh công cụ mà không có phản hồi, cô lập tức hiểu ra.

Nhan Như Tinh lập tức bỏ tay xuống, bình tĩnh nói: "Quỷ quái, anh cũng chỉ có chút thủ đoạn ấy thôi à. Tôi nói cho anh biết, thật ra tôi không chỉ cắm cho anh một cái sừng, còn có hai ba bốn năm sáu bảy tám cái nữa cơ.’

"So với anh, bọn họ đối xử với tôi tốt hơn, anh lấy cái gì đi bì với bọn họ?”

"Huống chi anh còn không dám lộ chân thân trước mặt tôi. Có bản lĩnh thì chúng ta mặt đối mặt, tôi sẽ giới thiệu vài người bạn trai kia của tôi cho anh làm quen.”

Ngay khi vừa nói xong, Nhan Như Tinh dường như nghe thấy một tiếng hét giận dữ và âm thanh của vật nặng đập xuống đất.

Cơ thể của cô lập tức trầm xuống, đến khi cô mở mắt ra thì thấy mình vẫn còn đứng trong phòng tắm.

Đèn trong phòng tắm cũng không tắt, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên và bình thường.

Cho đến khi Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn bức tượng gỗ trên tay.

Cô biết rằng vừa rồi không phải là ảo ảnh.

Có thể đó là năng lực của anh ta, mục đích là làm cho cô cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng trong không gian đó, do đó mất đi khát vọng sống sót?

Nhan Như Tinh không hiểu, nhưng trải qua chuyện này, cô biết rằng anh ta không thể trực tiếp làm tổn thương cô.

Nếu không thì cô đã chết lâu rồi.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, khóe miệng Nhan Như Tinh cong lên, nở một nụ cười thật tươi.

Cô cầm tượng gỗ lên, dùng ngón tay vỗ nhẹ lên đầu tượng gỗ. Bỏ qua ánh mắt ngày càng âm trầm đến ghê người của tượng gỗ, cô vui vẻ nói: "Nào, để em cho anh xem những món quà mà mấy tên bạn trai khác của em đã tặng cho em nhé."

(Khi nào tượng gỗ nổi khùng lên thì để tôi anh, còn bình thường để em anh cho ló tình củm hén:v)

Ngũ quan vốn mơ hồ của tượng gỗ đột nhiên vặn vẹo, sau đó đổi thành mặt quỷ nhăn nhó.

Đáng tiếc Nhan Như Tinh đang vui vẻ lại không phát hiện ra.

Cho dù có phát hiện thì cô cũng không nhất định nhìn ra.

"Anh có thấy vòng tay màu đỏ này không? Đó là do bạn trai em tặng đấy." Nhan Như Tinh chỉ vào chuỗi hạt màu đỏ, để sát vào tượng gỗ.

Tượng gỗ cảm nhận được năng lượng và quỷ lực mạnh mẽ chuỗi hạt châu màu đỏ, ánh mắt có chút kinh nghi bất định.

Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn, đổi sang một chiếc vòng tay khác.

"Chiếc vòng hình nàng tiên cá này là do bạn trai cũ của em tặng."

Tượng gỗ: …

"Chiếc nhẫn này..."

"Hoa tai... lông vũ... à, cái này nữa..." Nhan Như Tinh nhấc mặt móc khóa hình con gấu trên điện thoại lên.

Mặc dù cô không biết tại sao gấu xám nhỏ lại biến thành như thế này, nhưng cũng không ngăn cản cô nhận ra nó trong nháy mắt, đó là con gấu xám nhỏ.

Có lẽ nó được cốt ngọc bài mà cô lấy được từ chỗ Tô Văn Ngọc trước đó kích hoạt.

Nhan Như Tinh vuốt ve ngọc bài trên cổ, tạm thời từ bỏ ý định kích hoạt nó.

"Này nọ đều do bạn trai cũ tặng cho em. Nào giống như anh, một món quà cũng không có.” Nhan Như Tinh ngồi trên giường quở trách tượng gỗ.

Khuôn mặt của tượng gỗ lần lượt thay đổi, mỗi một cái đều bị tức giận ép về.

“Em còn có một người theo đuổi khác, cũng không biết lần này hắn có đến hay không.” Nhan Như Tinh nằm trên giường, hai tay chống cằm, không khỏi nghĩ đến nhân ngẫu sư.

Cô nhớ rõ lúc chiếc xe màu đen tông vào xe cô, nhân ngẫu sư đã nhanh chóng bắt được tay cô.

Sau đó là bị kéo vào phó bản, nhân ngẫu sư hình như cũng theo đến đây. Nếu gấu xám nhỏ đang ở bên cạnh cô rồi thì nhân ngẫu sư hẳn là cũng không cách xa.

Cơ mà cô không lo lắng cho nhân ngẫu sư, cô lo lắng chính là, mình có thể trở về hay không.

Cô luôn cảm thấy bản sao trừng phạt mà trò chơi Thiên đường đích thân trừng phạt cô không dễ dàng chút nào.

Nhan Như Tinh miễn cưỡng nằm trên giường, duỗi ngón tay chọc chọc tượng gỗ.

Tượng gỗ bị cô chọc chọc, không thể nhịn được nữa.

"Răng rắc…"

Vành tai Nhan Như Tinh động đậy, nhạy cảm ngẩng đầu lên. Vừa hay nhìn thấy ngọn đèn pha lê trên đầu đung đa đung đưa, trông như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

Im lặng hai giây, Nhan Như Tinh quyết định cho anh ta chút mặt mũi. Cô nhanh chóng bật dậy, rời khỏi phạm vi của đèn pha lê.

Tượng gỗ:…

Này không đúng.

Còn có, mới vừa rồi cô còn cầm tôi, gọi tôi là ‘chồng yêu’ cơ mà, vừa có chuyện liền ném tôi qua một bên thì tính là cái gì?

Nhan Như Tinh muộn màng nhận ra, nghĩ đến tượng gỗ bị cô ném trên giường.

Nhưng nhìn đến ngọn đèn pha lê lung lay sắp rơi, cô lo lắng đứng sang một bên nói: "Chồng à, chỉ có một ngọn đèn pha lê thôi mà, anh nhất định phải tránh được đó.”

Vừa nói xong, một tiếng ‘rầm’ vang lên, chiếc đèn pha lê rơi xuống đất.

Hơn nửa số mảnh vỡ văng tung tóe trên giường, nếu cô vẫn nằm ở đó, không chết nhưng trọng thương là không thể tránh khỏi.

“Chồng ơi, anh vẫn ở đây hả? Chồng à?” Nhan Như Tinh nhìn một đống hỗn độn trên giường, ngập ngừng gọi.

Tượng gỗ: …

“Ai nha, em biết ngay là anh sẽ không sao mà.” Nhan Như Tinh cầm tượng gỗ trên giường lên.

"Nào, chúng ta sang phòng ngủ khác."

——

Nhan Như Tinh vốn tưởng rằng, cô rời khỏi đoàn phim rồi là không cần phải đến trường quay.

Sự thật chứng minh, là cô ngây thơ quá rồi.

Sau nửa đêm, trong biệt thự quả là hiện trường game escape.

Là càng đến gần mười hai giờ đêm, như thể có bàn tay vô hình nào đó xô đẩy mọi thứ xung quanh, tìm cách giết chết cô.

Lúc đầu, cô cho rằng là do tượng gỗ - hồn ma ông chồng đã chết của cô tạo ra.

Mãi về sau nàng mới phát hiện, thủ đoạn của ma quỷ so với năng lực thần bí khó lường này đúng là không khác gì trò trẻ con.

"Khụ khụ khụ" Hồng quan trên cổ tay nhấp nháy, làm dịu đi cảm giác không thoải mái của Nhan Như Tinh.

Cô nhanh chóng đặt cốc nước xuống.

Hảo gia hỏa, giờ ngay cả uống nước cũng không cho.

"Dinh linh linh…”

Âm thanh điện thoại di động chói tai vang lên.

Nhan Như Tinh ngồi trên chiếc ghế sofa nguyên vẹn duy nhất trong phòng vừa trả lời điện thoại.

"Phòng 502, Tòa nhà B, Khu Ký túc xá của Học viện Thanh Mộc.”

Đầu dây bên kia là giọng nói hơi cứng nhắc quen thuộc của đạo diễn.

Đây là kêu cô đến đoàn phim hả?

“Hai mươi phút.” Đạo diễn nói xong liền cúp điện thoại.

Nhan Như Tinh nhìn thời gian.

Mười một giờ rưỡi đêm.

Vừa cúp điện thoại, ngọn đèn khẩn cấp mờ ảo trong biệt thự ‘xì’ một tiếng, nhấp nháy hai cái rồi tắt phụt.

Nhìn căn biệt thự lần nữa chìm vào bóng tối cùng hơi lạnh quét đến, Nhan Như Tinh xoa xoa cánh tay đứng dậy.

Khuôn mặt của tượng gỗ trong tay cô hợp thời lộ ra ác ý vui sướng khi người khác gặp họa.

——

"Mỹ nữ tới rồi, tổng cộng một trăm tám mươi mốt, cứ đưa một trăm tám là được."

"Đây."

Nhìn tài xế taxi không quay đầu lại lái xe đi thẳng, Nhan Như Tinh tay cầm tượng gỗ nhìn đường quốc lộ hoang vắng và ngôi trường cách đó một trăm mét.

Cô cúi xuống vỗ vỗ chiếc váy xanh nhạt trên người, nhấc chân đi về phía trường học.

Khi đến trước cổng học viện Thanh Mộc thì thấy đã có ba người đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy Nhan Như Tinh, ba người chờ đến không còn kiên nhẫn thiếu điều chỉ vào mặt cô mà mắng.

"Cô sao lại thế này? Không phải nói không đến...A? Sao cô lại mặc đồng phục?”

Nhan Như Tinh nhìn cô gái đang nói chuyện, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn tròn trông có chút đáng yêu.

Mặc một bộ quần áo thể thao, dưới chân để chiếc ba lô thể thao màu đen căng phồng, tính tính có chút nóng nảy.

Hai cô gái khác cũng ăn mặc giống cô ta, một người có mái tóc ngắn màu vàng, người còn lại có nước da trắng, rất dễ phân biệt.

Thấy hai người bọn họ cũng đang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn mình, Nhan Như Tinh khoát tay: "Đã lâu không đến trường, tôi muốn trải nghiệm thời học sinh tươi đẹp."

“Đạo diễn đâu?” Cô chuyển chủ đề.

“Đây.” Cô gái mặt tròn đưa cho Nhan Như Tinh chiếc điện thoại di động quen thuộc.

Chiều nay, khi cô tỉnh dậy trên phim trường đã cầm chiếc điện thoại bị nứt màn hình kia.

"Đạo diễn kêu tôi mang đến cho cô, đừng làm mất chiếc điện thoại này nữa. Đạo diễn thường trực tiếp gửi thông báo đến chiếc điện thoại này." Cô gái mặt tròn bất mãn lẩm bẩm.

“Đạo diễn yêu cầu chúng tôi tự mình cầm điện thoại di động quay trực tiếp.” Cô gái có mái tóc ngắn màu vàng nói.

"Cái đó…”

"Cô phải làm theo kịch bản, nếu đêm nay không quay xong thì sau này đêm nào cũng phải quay, cho đến khi nào quay xong thì thôi.” Cô gái có làn da rất trắng nói thêm.

“Kịch bản có nói là phát sóng trực tiếp sao?” Nhan Như Tinh kinh ngạc.

“Điện thoại của đoàn phim, kịch bản mới nhất được đạo diễn tải lên lúc 8 giờ tối nay. Có rất nhiều tình tiết trước đây không có.” Cô gái mặt tròn nhìn Nhan Như Tinh, vẻ mặt phức tạp.

"Nghe nói có một diễn viên đã bắt được sơ hở trong kịch bản, kích thích đến đạo diễn, hắn tìm đến biên kịch chỉnh sửa suốt, thêm thắt các chi tiết."

"Kịch bản mới đã sắp xếp rõ mọi hành động của chúng ta. Ngay cả chết như thế nào cũng được viết rõ ràng."

Nhan Như Tinh:…

“Thật sao?” Cô bình tĩnh mở chiếc điện thoại vỡ màn vỡ, chuẩn bị xem cái gọi là tỏ kịch bản và kịch bản.

Không nghĩ tới người hãm hại các cô còn bình tĩnh như vậy, cô gái tóc vàng ngắn lạnh lùng hừ một cái.

“Cô vẫn không biết tôi là ai đúng không?” Cô gái mặt tròn nhìn Nhan Như Tinh: “Tôi là bạn cùng phòng thời đại học của cô, Tống Bình Bình, trước kia cô thường gọi tôi là Bình Bình.”

Thấy Tống Bình Bình không truy cứu, cô gái tóc ngắn màu vàng có vẻ không vui, nhưng cô ta vẫn tiếp lời: “Tôi ở giường đối diện giường cô, Triệu Nguyệt."

Cô gái da trắng khẽ gật đầu: "Tiểu Bạch."

Nhan Như Tinh xem kịch bản trên tay, ghép các cô vào trong kịch bản.

Kịch bản mới thực sự đã cải thiện rất nhiều, không chỉ bổ sung thông tin về từng người trong số họ, mà còn có thiết lập nhân vật.

Chỉ có bản thân mình mới nhìn thấy thiết lập nhân vật của mình, bên trong ngoại từ thông tin chủ yếu, còn có một số bí mật.

Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào cột bí mật trong thiết lập cá nhân của cô, chìm vào im lặng.

Chỉ có một câu thôi nhưng lượng thông tin rất lớn.

‘Triệu Nguyệt gian díu với bạn trai của Tiểu Bạch!’ Mặc dù biết kịch bản này không phải sự thật, nhưng Nhan Như Tinh vẫn không khỏi nhìn qua.

Triệu Nguyệt tóc ngắn vàng chú ý đến ánh mắt của cô, nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay cô, lập tức nhận ra cô đã xem kịch bản mới.

Nghĩ đến ‘bí mật’ của nhân vật trong kịch bản mới, tâm trí cô ta khẽ động, đang định hỏi Nhan Như Tinh. Chợt nghe Tống Bình Bình nói: "Đi thôi, gần mười hai giờ rồi."

Nói xong, cô ta xoay người lấy từ trong ba lô ra gậy tự sướng và đèn pin.

Mỗi người cầm một đèn pin, chia xong, Tống Bình Bình lắp điện thoại vào gậy tự sướng rồi mở một phần mềm phát sóng trực tiếp.

Triệu Nguyệt thấy vậy cũng không vội hỏi, vội vàng cùng Tiểu Bạch giúp cô ta. Các cô một người điện thoại di động của mình giúp cô ta điều chỉnh góc quay, người còn lại chịu trách nhiệm liên hệ với đạo diễn để báo cáo tiến độ quay.

Nhan Như Tinh nhìn trái nhìn phải, thấy cô không xen vào được thì tiếp tục xem kịch bản mới.

Tương tự như những gì Tống Bình Bình đã nói, cốt truyện chung không thay đổi, nhưng có nhiều chi tiết hơn.

Cũng giống như phát sóng trực tiếp, kịch bản cũ chỉ viết rằng bọn họ đến để tìm kích thích chứ không nói lý do tại sao bọn họ đến khuôn viên trường.

Kịch bản hiện tại giải thích danh tính của Tống Bình Bình, là một streamer thám hiểm kinh dị. Vì độ hot, cô ta cố ý mời ba người bạn cùng phòng thời đại học cùng cô ta quay về thám hiểm trường học, thành công vá lỗ hổng.

Nhưng trong ba người các cô thì một người cảm thấy kích thích, một người được Tống Bình Bình trả cho rất nhiều tiền, một người nể tình nên đến.

Điều đáng nói là trong kịch bản, bút tiên mà bọn họ gọi ra lại là bạn trai nông thôn của Triệu Nguyệt thời đại học.

Người bạn trai này bỏ học đi làm nuôi Triệu Nguyệt học đại học, rất là thâm tình.

Mãi cho đến một ngày khi cậu ta lấy tiền máu của mình đưa cho Triệu Nguyệt làm phí sinh hoạt, không ngờ được lại nhìn thấy Triệu Nguyệt có hành động thân thiết quá mức với nam sinh khác, mới biết được mình ‘cao lên’ rồi.

Nhưng cậu ta rất thích Triệu Nguyệt, thích đến nỗi muốn cùng cô nói chuyện cho tốt. Chỉ cần cô ta hồi tâm chuyển ý, cậu ta sẽ tha thứ cho cô.

Nhưng mà cho dù cậu ta có nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ tới, Triệu Nguyệt nghe xong thì quyết định chia tay với cậu ta.

Cậu ta vội vã đuổi theo, không cẩn thận rơi xuống hồ nước xanh trong khuôn viên trường.

Cậu ta không biết bơi, cũng may nơi cậu ta rơi xuống ở gần bờ, giãy dụa lắm mới trèo được lên bờ.

Không ngờ Triệu Nguyệt quay lại nhìn thấy cảnh này, ngay khi cậu ta chuẩn bị lên được bờ thì cô ta nhẫn tâm dùng cành cây dìm cậu ta trở lại trong hồ.

Sau đó cô ta còn nhờ tới người bạn trai kia giúp mình che dấu hành vi phạm tội.

Cho nên sau khi biết được Triệu Nguyệt đã trở lại khuôn viên để gọi bút tiên, cậu ta liền ra tay báo thù.

Nhan Như Tinh cũng muốn xem xem kịch bản của các đơn nguyên khác có thay đổi hay không.

Bên kia, Tống Bình Bình đã chuẩn bị trèo tường vào trường dựa theo như trong kịch bản.

Nhan Như Tinh đành phải cất điện thoại đi.

Theo như trong kịch bản miêu tả, học viện Thanh Mộc đã bị bỏ hoang được vài năm, một số bức tường đã bị rạn nứt do lâu năm không được tu sửa.

Trong số đó, cách cổng chính chưa đầy trăm mét về phía bên trái, hơn một nửa bức tường đã bị sập dưới tác động của trận mưa lớn vào tuần trước.

Bốn người tìm thấy đoạn tường bị đổ.

Nhìn bức tường cao hơn nửa mét nhô ra hình chữ ‘ao’(凹), Triệu Nguyệt lật người trèo qua trước.

Sau đó là Nhan Như Tinh và Tiểu Bạch.

Tống Bình Bình thân là streamer đi cuối cùng.

Trong khi họ trèo qua tường đi vào khuôn viên trường, thuận tiện còn giới thiệu lịch sử của học viện Thanh Mộc với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp theo như trong kịch bản.

"Học viện Thanh Mộc, tất mọi người đều biết nhỉ. Ngoại trừ việc là trường nghệ thuật trực thuộc trường đại học Thanh Hà nổi tiếng, nơi đây còn nổi tiếng vì sự kiện bút tiên phòng 502 giết người gây huyên náo vào bảy năm trước.”

"Hả? Tự sát á?"

"Ừ thì đúng là tự sát đấy, nhưng cùng một ngày có bốn người cùng tự sát, các bạn không thấy kì lạ à? Hơn nữa bốn người này còn nhảy ra từ cùng một cửa sổ trong cùng một tầng. Quan trọng nhất là đó là tầng năm, mà không phải tầng bảy hoặc tầng tám. "

"Theo lý thuyết thì nhảy xuống từ tầng năm vẫn có xác suất sống sót nhất định. Nhưng bốn người kia, ai cũng là đầu hướng xuống dưới, chạm đất là tỏi. Các bạn không cảm thấy bất bình thường à?”

"Không phải giả, là thật đấy. Tôi tận mắt chứng kiến luôn mà, hơn nữa tòa nhà ký túc xá liên quan trực tiếp bị đóng cửa."

"Sau đó nơi đó được cải tạo lại rồi chuyển thành ký túc xá nam. Tuy nhiên, những người sống trong căn phòng ký túc xá này, bất kể cả nam nữ, trong vòng một tuần đều chết bất đắc kỳ tử.”

"Cho đến khi có tin đồn rằng phòng ký túc xá 502 sở dĩ tà môn như thế là vì mấy nữ sinh tử vong đầu tiên chơi mời bút tiên trong phòng mà quên không tiễn bút tiên, khiến cho bút tiên kia vẫn luôn ở trong phòng 502.”

"Cho nên lần này bọn tôi tới đây chủ yếu để kiểm tra xem bút tiên có thật sự tồn tại hay không. Nếu tồn tại thì thử xem có thể tiễn đi hay không.”

Nhan Như Tinh quay đầu nhìn lại Tống Bình Bình đang phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động của cô ta vài lần, cảm thấy rằng sự tự tin của cô ta ngày càng kém đi thì phải.

Cho đến khi cô ta nói xong lời kịch, xung quanh đột ngột im lặng.

Lúc này các cô đã đi qua khu dạy học, tòa ký túc xá phòng 502 nơi gặp chuyện không may nằm ngay phía sau khu dạy học.

Có lẽ do đã bị bỏ hoang, hoàn cảnh của học viện Thanh Mộc có vẻ hết sức hoang vắng, yên tĩnh.

Những thảm thực vật phủ kín hai bên đường, dưới lớp vải che của màn đêm, trông như thể quái thú đang giương nanh múa vuốt. Thi thoảng có gió đêm thổi qua cành lá tạo nên những tiếng ‘xào xạc’. Ngẫu nhiên đi ngang qua hành lang dạy học, tiếng gió ‘u u’ như khóc như than than làm người nghe được dựng hết cả tóc gáy, lòng sinh ra cảm giác thấp thỏm lo âu.

“Còn chưa tới sao?” Tiểu Bạch nắm lấy Triệu Nguyệt, run giọng hỏi.

Triệu Nguyệt nắm lấy cánh tay của Nhan Như Tinh, nghe vậy thì bất an nhìn hồ nước xanh phiếm ánh sáng u tối và cây cầu đá trong bóng đêm, nói: “Qua cây cầu này là đến nơi.”

Tay trái của Nhan Như Tinh bị Tống Bình Bình giữ chặt, tay phải của cô bị Triệu Nguyệt nắm lấy. Đến nỗi cả cô có bị tâm tình khẩn trương của các cô lây nhiễm, nhịn không được mà nắm chặt tượng gỗ.

Tượng gỗ:…

Cả bốn cô gái bước lên cây cầu đá, đi sang bờ bên kia.

Đi được nửa đường, Triệu Nguyệt nhìn lên bầu trời u ám, sờ lên giọt nước trên mặt mà hỏi: "Trời mưa à?”

"Mưa á? Có hả?” Tống Bình Bình mặt nhăn mày nhó ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng chỉ vào tòa nhà phía trước, nói: "Vậy chúng ta nhanh chóng qua đó đi."

Ngược lại, Nhan Như Tinh sau khi đi qua cầu thì liếc nhìn hồ nước đen ngòm, đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, đuổi theo mấy người đi trước.

Triệu Nguyệt nói không sai, quả nhiên sau khi qua cầu là tòa nhà B của khu ký túc xá.

Nhưng cánh cửa sắt bên dưới khu ký túc thể đã bị khóa.

“Tôi có chìa khóa.” Tống Bình Bình lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng, nhét vào lỗ khóa.

Theo cửa mở ra, cánh cửa sắt cũ kỹ bị mấy cô gái đẩy ra, tiếng ‘kèn kẹt’ nặng nề khiến các cô càng thêm đề cao cảnh giác.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Tống Bình Bình dẫn đầu bước lên cầu thang.

Ba người còn lại cũng đi theo.

Dưới ánh sáng của đèn pin, bốn người rất nhanh đã lên đến tầng năm. Tiếp đó là tìm được phòng ký túc xá 502, vào gọi bút tiên.

Phòng 502 rất dễ tìm, là căn phòng thứ hai phía bên phải cầu thang.

Cửa phòng ký túc xá bị khóa, cơ mà điều này không làm khó được Tống Bình Bình. Là người khởi xướng sự kiện này, cô ta có chìa khóa của tất cả các ổ khóa cửa chính.

Cánh cửa đã bám bụi nhiều năm được mở lại, mùi bụi và mốc meo bốc lên khiến mấy người không khỏi dùng tay quạt quạt.

Kí túc xá không lớn, phòng bốn người, trên giường dưới bàn. Bên trong vẫn còn một số rác rưởi và đồ lặt vặt chưa dọn dẹp sạch sẽ, có thể thấy những người dọn ra khỏi phòng ký túc này rất vội vàng.

Đã đến phòng 502, bước tiếp theo là gọi bút tiên.

Tống Bình Bình lôi chiếc bàn vuông cũ kỹ từ trong tủ ký túc xá ra, sau đó lấy ra giấy bút đã chuẩn bị từ trước trong ba lô ra đặt lên bàn.

Nhưng trước khi triệu hồi bút tiên, cô ta đã kín đáo thắp một ngọn nến đỏ ở cửa.

Khi ngọn nến được thắp lên, không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không mà các cô cảm thấy nhiệt độ trong ký túc xá không lạnh như lúc mới vào.

Nhìn thấy Tống Bình Bình đưa ra đạo cụ, Triệu Nguyệt lấy ra một lá bùa màu vàng từ thanh đạo cụ ra dán lên cửa.

Tiểu Bạch cũng không chịu yếu thế, lấy ra một chiếc chuông thắt chỉ đỏ.

Thấy cô ấy định treo nó trên cửa ra vào, Nhan Như Tinh chỉ vào cửa sổ đối diện cửa ra vào mà đề nghị: "Có muốn treo trên cửa sổ không?"

Tiểu Bạch sững sờ một lúc, sau đó lại nhìn cánh cửa sổ đã đóng chặt.

Nghĩ đến lúc trước những người xấu số đó đều nhảy ra từ cửa sổ này, trái tim cô ấy như đông cứng lại, vẻ mặt có chút kháng cự.

Nhưng sau đó lại nghĩ đến các cô còn chưa bắt đầu triệu hồi bút tiên, vậy chắc không sao đâu. Cho nên sau một lúc do dự, cô ấy bước đến bên cửa sổ, đặt chiếc chuông lên bệ cửa.

Khi cô ấy quay lại, mấy người nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh bình tĩnh lấy ra một cây bút, nói: "Đạo diễn sẽ không phiền nếu chúng ta mang theo bút tiên của chính mình nhỉ?"

Ba người Tống Bình Bình:???

Cái gì?

Tống Bình Bình cúi đầu nhìn chằm chằm cây bút trên tay Nhan Như Tinh, hai người kia cũng vậy.

Trên thực tế, nếu không có phó bản này, Nhan Như Tinh gần như đã quên mất đạo cụ bút tiên mà mình đã giật được từ tay Lâm Vận.

Bốn người vây quanh chiếc bàn vuông đơn sơ, mỗi người duỗi một ngón tay để móc vào cây bút. Ngoại trừ Nhan Như Tinh, biểu cảm của ba người còn lại có phần khác thường.

“Bắt đầu nhá?” Nhan Như Tinh nhắc nhở bọn họ, sau đó bắt đầu thầm niệm mấy câu triệu hồi bút tiên.

"Bút tiên bút tiên, tôi là cuộc sống hiện tại của người, người là kiếp trước của tôi. Nếu người muốn tiếp tục mối duyên này thì hãy vẽ vòng tròn trên giấy."

Chẳng mấy chốc tay bốn người móc vào cây bút chùng xuống, tay cũng như dán chặt vào cây bút, vẽ ra một vòng tròn trên giấy.

Bút tiên là do Nhan Như Tinh gọi về, vì vậy trong tầm mắt của cô, xuất hiện một người phụ nữ mặc váy đỏ với mái tóc dài đang bay ra khỏi cây bút.

Nàng ấy hơi cúi đầu, khuôn mặt bị tóc đen dài đến thắt lưng che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh.

Nửa phút sau, nàng ấy vươn tay muốn bao trùm lên mu bàn tay của Nhan Như Tinh.

Tuy nhiên, khi ánh mắt chạm vào hai chiếc vòng tay, ánh mắt bút tiên ngưng trệ, nàng ấy quay đầu cứng ngắc nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh cho là nàng ấy đã lâu không làm việc nên quên mất nghiệp vụ, không khỏi cho nàng ấy ánh mắt làm đi chứ.

Bút tiên trầm mặc hai giây, không có vươn tay, trực tiếp khống chế cây bút chuyển động.

Nhìn thấy cây bút đang di chuyển, Nhan Như Tinh cũng không hỏi tại sao nàng ấy không dùng tay.

Nếu bút tiên đã đưa ra trả lời, như vậy tiếp theo đến lượt các cô đặt câu hỏi.

Theo kịch bản, Tống Bình Bình đặt câu hỏi đầu tiên.

"Bút tiên bút tiên, làm ơn cho tôi biết, tôi có thể nổi tiếng trong năm nay không? Có thể mời vẽ vòng tròn, không thể thì vẽ gạch chéo.”

Bút tiên nhìn chằm chằm Tống Bình Bình, điều khiển vẽ một dấu ‘X’ thật to.

Tống Bình Bình:…

Có chuyện gì thế này, bút tiên trong kịch bản vẽ một vòng tròn mà!

Cô ta khóc không ra nước mắt nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh không hiểu đôi mắt của cô ta, nhưng cô có thể thấy từ biểu hiện của cô ta, có vẻ câu trả lời của bút tiên chắc là khác với câu trả lời trong kịch bản của cô ta.

Này…

Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Dù sao đến bây giờ, vẫn chưa thấy đạo diễn ngăn cản.

Tống Bình Bình chỉ có thể gạt đi sự lo lắng của mình, hỏi tiếp câu hỏi thứ hai.

"Bút tiên bút tiên, năm nay tôi có thể thoát đan không?”

"X"

Tống Bình Bình không còn hy vọng gì về câu trả lời của bút tiên nữa, may mà phần lời kịch của cô cũng xong rồi.

“Bút tiên bút tiên, tôi muốn hỏi tôi có thể kết hôn với bạn trai hiện tại của tôi không?” Triệu Nguyệt hỏi ra lời kịch của đơn nguyên đầu tiên, vấn đề khiến cho bút tiên ‘tức giận’.

Khi cây bút bi bắt đầu chuyển động, mọi người đều lo lắng nhìn nó.

Không có gì bất ngờ xảy ra.

"Cạch…"

Vẫn là ngoài ý muốn, âm thanh cây bút vỡ tan như ma âm bay vào tai mọi người, trong nháy mắt khiến cho mấy người run hết cả da đầu, hoảng sợ nhìn chăm chăm vào cây bút trong tay.

Các cô không thể nhìn thấy.

Tuy nhiên khi Triệu Nguyệt hỏi ra câu đó, Nhan Như Tinh nhìn thấy một bóng đen mờ mờ được nước bao phủ đi ra khỏi người cô ta.

Khi bóng dáng này xuất hiện, bút tiên cứ như gặp phải cường địch, kinh nghi bất định theo dõi nó.

Chỉ cần một lần giáp mặt, Nhan Như Tinh đã biết bút tiên không địch lại nó.

Bởi vậy cô không quan tâm đến những thứ khác, lập tức rút tay ra khỏi cây bút, nói với ba người kia: "Đánh không lại, chạy nhanh lên!”

Nói rồi, Nhan Như Tinh cầm lấy tượng gỗ, xoay người chạy về phía cửa.

Nào biết cánh cửa cứ như được hàn xuống đất, không tài nào mở ra được.

Một khi đã như vậy, cô không chạy nữa!

Nhan Như Tinh lúng túng quay lại.

Ba người còn lại lần lượt định thần lại, phát hiện cô chạy trốn không thành, nhất thời bỏ qua cho cánh cửa.

Nhưng ký túc xá cũng chỉ lớn có như vậy, bọn họ có thể đi đâu? Còn nửa tiếng nữa nữ chính mới đến.

Ba người Tống Bình Bình không thể nhìn thấy quỷ, lo lắng lấy ra các loại đạo cụ trang bị cho bản thân.

Lúc này Triệu Nguyệt mới đụng đến bên người Nhan Như Tinh, theo tầm mắt của cô nhìn về vị trí trung tâm căn phòng ký túc xá, thấp giọng hỏi: "Nó, nó ở đây sao?"

Nhan Như Tinh gật đầu.

Vẻ mặt căng thẳng của Triệu Nguyệt trắng bệch. Cô ta không hiểu, cả lá bùa của cô ta và chuông của Tiểu Bạch đều không có động tĩnh, vậy nó đến từ đâu?

Nhan Như Tinh nhận thấy ánh mắt của cô ta, cũng lập tức hiểu cô ta đang nghĩ gì.

"Nó theo cô vào.”

Có ai ngờ rằng ‘bút tiên’ trong kịch bản không phải là bút tiên, tất cả đều bị kịch bản lừa gạt.

“Lúc đi qua cái hồ nước kia ấy, nó đã bám lên người cô rồi.” Nhan Như Tinh nói.

Lúc đi qua cây cầu đá cô có quay đầu lại, lúc ấy cô đã nhận ra độ ẩm trong không khí xung quanh tăng đột ngột.

Chỉ là lúc đó cô không nhìn thấy cái gì, lại nghe Triệu Nguyệt nói trời mưa, cô cũng nghĩ là do trời mưa nên không quan tâm lắm.

Mà Triệu Nguyệt nghe thấy những lời này, cô ta không khỏi cảm thấy kinh hãi. Không nghi ngờ gì nữa, cô cô ta nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc tinh lọc đổ lên người mình.

“Hả?"

“Sao, làm sao vậy?” Ba người Tống Bình Bình siết chặt tay Nhan Như Tinh, lo lắng nhìn về phía trước.

“Bút tiên đã trở lại.” Khi Nhan Như Tinh nói chuyện, bóng người mang đầy hơi nước từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngay khi Triệu Nguyệt thấy chết không sờn, chuẩn bị nghênh đón công kích và tố cáo của nó.

Chỉ thấy bóng người nọ không thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh tay cầm tượng gỗ đứng giữa các cô, tay khác nắm chặt đồng vàng thời không sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

“Xin chào, thỉnh, xin hỏi cô đã có bạn trai chưa?” Bóng người gằn từng chữ, giọng nói khàn khàn cứng ngắc, giống như đã lâu không nói chuyện, có chút khó nghe.

Nhưng giọng nói của nó lại hiếm khi rõ ràng.

Nhan Như Tinh:?

Tượng gỗ vốn đang đắc ý cô bị đối phương chú ý, chờ mong cô bị giết chết tại đây:???