Của cải của vương hậu được phân làm các kho đại, trung và tiểu, trong tiểu kho đều là đồ trang sức tầm thường, thường để thưởng cho hạ nhân, trung kho là tốt hơn đôi chút, dùng để làm đáp lễ giao thiệp với phi tần và quần thần, trong đại kho chủ yếu là các bảo vật quý giá, dùng cho việc đem tặng lúc gặp mặt với người có địa vị cao hoặc trọng thưởng cho ai muốn.
Lữ Tỉ tiến vào đại kho, nơi này có binh sĩ trông coi, người bình thường một khi tới gần sẽ bị bắt lại, nhưng bà ta đã làm bạn cùng Vương hậu từ nhỏ đến lúc lớn, ngày càng được coi trọng, hiện giờ lệnh bài xuất cung cùng chìa khóa đại kho cũng được giao cho bà ta coi giữ, khiến bà ta hết sức lấy làm hãnh diện.
Lấy chìa khóa mở ra cửa đại kho, trang sức nơi đây vừa tinh xảo vừa lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh, nhưng đều được ghi chép, Lữ Tỉ nào dám sinh ra nửa lòng ước ao chúng, chỉ dám nương theo dặn dò soạn ra vật ban thưởng cho Trịnh thị, rồi lập tức từ bên trong bước ra.
Sau khi rời đi, bà ta phái người lập tức đem vật được ban đến cho Trịnh thị, nhưng bản thân bà lại một mình tìm đến tiểu kho.
Vương hậu lúc còn trẻ đã đem chìa khóa kho giao cho bà ta trông giữ, mấy năm gần lại càng khỏi phải bàn, cho nên bà ta dần dà xem những thứ này thành của mình, mỗi ngày đều phải lại xem xét một phen.
Trang sức nơi này muôn màu rực rỡ, thường dùng để ban phát cho nô bộc, thường xuyên thay mới, nên không thể chi chép tất cả, nhưng bà ta lại thuộc nằm lòng, chỉ cần có người thay đổi vị trí đôi chút, bà cũng sẽ nhận ra.
Dạo bên trong một vòng, thấy đồ vật bên trong bày biện ngay ngắn, bà ta hài lòng gật gù, sau lại tiến đến trước một chiếc hộp gỗ son.
Lữ Tỉ híp mắt mở chiếc hộp ra, bên trong bất ngờ hiện ra một cây trâm vàng Tước cùng vòng tay Phỉ Thúy.
Hai món vật này cũng không được xem là quý giá, bà ta đối với cây trâm vàng mà vương hậu ban thưởng cho Mật thị cũng không quá để tâm, thay vào đó thì chiếc vòng tay Phỉ Thúy nọ làm hồi môn cho Mật thị, là từ loại ngọc bích tốt nhất của Mật thị mà thành, phía trên khắc Đằng X๠mà Mật tộc nhất tôn sùng nhất, toát lên một nét quỷ dị nhưng có phần thiêng liêng.
¹Đằng Xà|螣蛇: Rắn bay, rắn thần. Một loài rồng, có thể bốc mây và sương mù lên cao mà bay lượn ở trong đó:
Trong mắt Lữ Tỉ mắt rực cháy, bằng động tác vô cùng trang trọng mà nâng niu nó trong lòng bàn tay, ngắm nghía một cách chăm chú và thành tâm, đôi môi hé mở, trong lòng mặc niệm.
- Oa Cơ trên chuyện Đế Tinh, kẻ chủ mưu Lữ Tỉ, tự biết tội ác khó tha, không xin tha thứ, chỉ xin sau khi chết có thể làm một bà già xấu xí, mặc người sai khiến.
Lữ Tỉ theo chân vương hậu, quanh năm chỉ toàn làm điều tàn ác, tự biết luật trời khó dung, vẫn luôn cầu xin thần linh phù hộ, nhưng kể đến từng vị thần trong ngoài nước, đa phần các vị lại toàn ghen ghét cái ác như địch thù, chỉ có Xà Oa Mật tộc vừa chính vừa tà là có thể cho phù hộ bà ta.
Xà Oa là người yêu dung hợp, cũng là quỷ thần, là người am hiểu lấy ác trị ác, mà Lữ Tỉ sau khi mưu sát Đế Tinh, tất nhiên tràn ngập khí thế hung tàn, có khi trở thành ác linh trong tay nương nương, sẽ vì thần mà chèn ép kẻ thấp kém hơn.
Qua chừng nửa canh² giờ, Lữ Tỉ đã cầu nguyện xong, từ trong tiểu kho bước ra, khuôn mặt bà ta khi ấy lại chẳng mấy ôn hoà, trái lại càng thêm phần thâm hiểm.
²Canh|更: Thời gian vào đêm, mỗi đêm có 5 canh, 1 canh giờ là bằng 2 giờ đồng hồ, ở đây nghĩa là một tiếng:
Mật thị, vô dụng, từng món trong tiểu kho tuy không đáng tiền, nhưng vì lý gì phải tặng cho ả, đã lỡ làm mất, còn không biết thân biết phận, thiếu điều gióng trống khua chiêng, đáng ghét chết được.
- Cần, ngươi nhớ lấy, chó mà không ngoan thì cứ việc roi vọt mạnh tay, đánh tới khi nó nghe lời mới thôi. Nam Hoa phòng bên kia, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.
- Thưa vâng. – Cần nắm chặt lấy lòng tay, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Mỗi một lần Lữ Tỉ bước từ trong tiểu kho ra, lại thêm vài nếp nhăn hằn sâu trên trán, càng ngày lại càng giống tà linh hóa thân.
"Đại Ti Mệnh³, Thiếu Ti Mệnh, xin phù hộ, mọi sự ác đều nhờ có bàn tay của vương hậu và Lữ Tỉ, Cần chỉ là truyền đạt lại, không biết là có được khoan thứ hay không".
³Ti Mệnh|司命: Một vị thần trong tín ngưỡng Đạo Giáo, còn có tên gọi khác là Ti Mệnh Tinh Quân, nắm giữ vận mệnh của con người.
Cần cũng không nghe thấy tiếng Ti Mệnh trả lời.
Rồi nàng ta xoay người bước xa nơi Lữ Tỉ, đột nhiên cảm giác lành lạnh sống lưng đã tiêu tan không ít, mà lúc ấy, ở Nam Hoa phòng, khuôn mặt tái nhợt của Mật thị cũng đã hoàn toàn khôi phục lại như thường.
Nam Hoa phòng, Mật thị tâm tình uể oải mà ngồi bó gối cạnh bên khung cửa sổ, Tỉ Vân La bước đi trên đôi chân ngắn ngủn bụ bẫm, đã có thể không cần đến người dắt, cũng tự mình đi được, chẳng qua Quý Vu và Thải Liên vẫn thật cẩn thận mà đi theo sau nàng.
- Nương, Cần tới! – Tỉ Vân La đứng chính giữa cổng, Cần vừa đến, hạ nhân còn chưa kịp bẩm báo, nàng liếc mắt một cái cũng biết.
- Cần... Cần tới – Mật thị vừa nghe thấy cái tên Cần này, phản ứng đầu tiên ấy vậy mà lại vui mừng và phấn khích.
Tại thủ phủ Nghiệp, vương hậu là quận chúa, cũng là đối tượng mà con cái thế gia tranh nhau cung phụng, lúc vào Tấn Vương cung, bà lại càng là trời đất để thị đặt lên đầu chẳng cách nào vượt qua, là cơm cha áo mẹ đối với thị. A dua theo vương hậu, hình như đã trở thành bản năng của thị.
- Cần, không phải đa lễ, mau mau vào đây. – Thậm chí Mật thị còn muốn buông bỏ nỗi rụt rè để chào đón, nhưng thoáng thấy sắc mặt Cần lạnh nhạt đủ đường, thị lại e dè ngồi xuống.
Cần tiến vào Nam Hoa phòng, mắt thấy hạ nhân nơi đây đều theo đúng phép tắc mà làm, không giống như xưa xì xào bàn tán, thì nhướng mày.
- Mật Dắng nhân, vương hậu lệnh người dừng việc điều tra, đồ vật bị mất cắp không tìm được cũng đành vậy. – Cần tiến lên hành lễ, không chút mảy may bố thí cho Mật thị một cái liếc mắt.
- Ta cũng chỉ có hai món vật này là quý giá, một món trong đó là trâm cài vàng Tước cũng chính vương hậu ban, cho dù có mất bao lâu, cũng phải tìm về cho kỳ được. – Trên mặt Mật thị đầy nỗi xót xa, hệt như cún con xem vật chủ nhân ban cho thành báu vật, nhân vì mất mát mà đau đớn không thôi.
Thị tỏ ra vẻ cố chấp, không cam lòng mà mím môi. Cây trâm Ngọc Tước nọ đối với thị mà nói chẳng qua chỉ là một món trang sức đáng tiền, muốn vứt thì vứt, ngặt nỗi chiếc vòng tay Phỉ Thúy kia lại là bảo vật vô cùng quan trọng của Mật tộc. Món đồ này được khắc từ đôi mắt trên tượng đá Xà Oa nương nương, mang bên người có công dụng trừ tà, thị mỗi khi ngủ không đặng, lại đem nó ra gối trên đầu giường, có đôi mắt Xà Oa nương nương quan sát, như vậy thị đã có thể yên tâm, một vật quan trọng như thế lại biến mất, có lục hết Nam Hoa phòng, cũng chẳng thấy đâu.
Mật thị kể khổ đôi chút, thấy Cần lại chẳng chút mủi lòng, ánh mắt chợt lóe, lại tỏa ra khí thế hung hăng: "Mấy tên nô bộc gian ác đúng là xảo quyệt thành tánh, cất giấu vật tư của ta, thế nên ta mới tra tìm một chút, bọn chúng lại dám gài bẫy ta chứ gì, chỉ vì chuyện này nhỏ nhặt này mà tha cho, về sau há chẳng để mặc bọn chúng làm chuyện lớn sao, ta nào có thể ngồi nhìn".
Mật thị giống như một đứa con nít lỡ ném đi món đồ chơi thích nhất liền nháo nhào không thôi, lại tìm không ra giải quyết được căn nguyên của vấn đề, Cần rũ mắt nói: "Trộm cắp thì đúng là chuyện nhỏ, nhưng Mật Dắng nhân người đây lại bởi thế mà thanh danh không tốt, để rồi liên luỵ cả mặt mũi vương hậu, ấy là tham bát bỏ mâm. Huống hồ trâm vàng Tước mà so với vách dạng kỳ lân, quá lắm cũng chỉ là thả con săn sắt bắt lấy con cá rô, hầy, lần trước nếu không phải... Chuyện tốt như vầy cũng sẽ không rơi vào tay Trịnh... Dắng nhân".
Cần cố tình nhấn mạnh từ "Trịnh", Mật thị trợn tròn con mắt, phản ứng lại ngay tức thì:
- Trịnh thị làm sao cơ? Vương hậu sao có thể đem quốc bảo vách có hình kỳ lân ra thưởng cho thị. Chẳng lẽ sự đã thành?
Cần lặng im không nói, chỉ khẽ chớp mắt như lời xác thực, Mật thị một mực không tin mà trừng lớn mắt hơn.
Thuật tà quỷ của Trịnh thị cùng lắm cũng chỉ là chín dòng⁴, nào có thể so với cổ độc Mật thị, nhưng bào thai của Khương thị cớ gì lại chết dễ dàng như vậy, lẽ nào thực chất không phải là thai mệnh đế vương gì gì đó. Quý Vu ngày đó gieo quẻ thật ra cũng là trùng hợp.
⁴Chín dòng|九流: Học thuật xưa chia ra chín dòng tư tưởng (cửu lưu hay chín học phái Trung Hoa): Nho gia, Đạo gia, Âm dương gia, Pháp gia, Danh/Binh gia, Mặc gia, Tung hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
Mật thị nghĩ về hai tháng ngồi không ở Nam Hoa phòng, đã không thể tìm lại tài sản bị mất, vậy mà vách dạng Kỳ lân vốn dĩ nên thuộc về thị cũng bị tặng đi rồi, sắc mặt thị không khỏi một phen xanh xao nhợt nhạt, nhất là khi nhìn đứa con gái gần đây càng ngày càng kiêu căng, không coi thị ra gì, còn có lần cho thị cái ánh nhìn xem nhẹ, ngọn lửa trong lòng thị lập tức sôi trào.
- Cái con bé chết tiệt kia, Phúc Oa cái gì hả, ngay cả Đế Tinh cũng là giả, ta thấy ngươi là sao chổi thì có. – Mật thị mặt lạnh như tiền, mắng: "Nếu không vì ngày đó ngươi ngã xuống khỏi giường làm hỏng chuyện tốt của ta, ta sao có dễ dàng thể bỏ qua cái cơ hội nắm chắc trong lòng bàn tay này".
Mật thị không đâu lại cất cao giọng nói, tương đối đinh tai, Tỉ Vân La nghe xong cẳng chân cũng run lên.
- Thải Liên, bướm kìa, bay bay. – Tỉ Vân La hướng về Thải Liên mà chỉ chỉ ở ngoài cửa, không muốn ở lại chịu âm thanh ma quái của Mật thị tra tấn lỗ tai.
- Thất... Thất công chúa. – Thải Liên run bần bật.
Bởi lẽ lỡ làm mất trang sức của Mật thị, nàng đã hoảng loạn không chỉ một ngày, giờ đây ngay cả con gái mình vậy mà Mật thị cũng có thể trách cứ, thế đầu sỏ gây tội như nàng chẳng phải tội lại càng khó tránh.
Nàng bế Tỉ Vân La lên đi ra ngoài như thể đang bỏ trốn, hận không thể ẩn mình xuống nền đất, nhưng cái ánh mắt ảm đạm của Mật thị ánh mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn theo.
- Tiện tỳ! Làm mất đồ của ta, lại hại ta mất hụt kỳ lân, ngươi sao còn không mau chết đi cho rồi. – Cơn thịnh nộ của Mật thị hơn hẳn ngày thường, nhất là khi nhìn thấy con gái ôm chặt lấy cánh tay Thải Liên.
Từ sau ngày thị hạ lệnh, con bé này cũng chẳng thèm thân thiết với thị thêm lần nào, Quý Vu cũng dần không xem lời nói của thị ra gì, trái lại càng nghe đứa nhỏ Tỉ Vân La này sai khiến.
Mật thị nghĩ một chút, chợt lộ vẻ nhận ra một điều gì hệ trọng.
Tỉ Vân La ngày đó muốn cứu thật chất không phải bản thân, mà là cái con nhỏ Thải Liên này! Còn có câu chuyện mà Quý Vu bịa ra, rõ ràng là thông đồng với nhau để lừa gạt thị, khó trách đồ của thị làm như nào cũng tìm không thấy, nói không chừng là bị các nàng kết phường phản bội.
Trái tim Mật thị nơi lòng ngực như bị đâm một nhát dao bởi kẻ phản bội, càng khiến thị giận hờn khó nguôi.
- Các ngươi vậy mà dám phản bội ta.
Mật thị chộp lấy ấm trà đặt trên bàn, rồi ném về hướng Thải Liên, Thải Liên phản xạ có điều kiện mà giơ Tỉ Vân La trong lòng ngực lên chắn.
"Cốp" một tiếng, ấm trà ấy vừa lúc rơi trúng vào đầu Tỉ Vân La, sau lại lộc cộc rơi trên nền đất, thủy tinh vỡ văng thành từng mảnh, còn từ trên mặt đất bắn ngược lên, rớt bên cạnh chân Cần
- Thất... Thất công chúa, trán... trên trán... – Cần hoảng sợ mở to hai mắt, run lấy rẩy chỉ nơi chính giữa trán Tỉ Vân La.
Giữa trán Tỉ Vân La bị đập thành vết thương khá lớn, vài giọt máu nhiễu nhãi chảy dọc theo từ chân mày xuống nơi khoé mắt, nhưng nàng cũng chẳng nói chẳng rằng, mắt theo sự lạnh lẽo liếc từng người nơi đây.
- Ngươi... ngươi... – Mật thị nhìn Tỉ Vân La đầy mặt nhem nhuốc máu, ánh mắt nàng thăm thẳm sâu, cả người toát ra khí thế gian tà, khiến lòng bàn chân thị phát lạnh, không tự chủ lùi về phía sau một bước.
- Quỷ... quỷ thần ám người rồi. – Mật thị hãi hùng khiếp vía. Không chỉ không dám xem thương thế Tỉ Vân La, vậy mà còn một mạch chạy ra ngoài.
- Vu, nhanh... tới đây trừ khử thứ quỷ ma này đi nhanh lên.
Mật thị tông vào cửa rồi xông ra ngoài, Thải Liên dường như bị mất hồn, ngồi bệt xuống mặt đất, ôm chặt lấy Tỉ Vân La trong tay không chút buông lỏng.
- Ay da—— – Tỉ Vân La ngã nhào vào lòng Thải Liên, cơ thể bị đau đến nhói lên, ngay chỗ trán bị thương cũng bắt đầu thấy đau.
- Thất công chúa, người không sao chứ? – Cần nghe thấy tiếng Tỉ Vân La rên đau, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn trắng, tiến lại che lên trán Tỉ Vân La một cách đầy xót xa.
"Thiếu Ti Mệnh, ngài thấy chưa, mọi chuyện đều chiếu theo mong muốn của Lữ Tỉ, không dính dáng gì tới Cần cả".
Cần âm thầm cầu nguyện trong lòng, trên mặt nàng ta hiện ra một nét ôn hòa trầm lắng khác thường.
Tỉ Vân La nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch này của nàng ta, cụp mắt liếc xuống mảnh sứ bén nhọn nằm trên mặt đất, âm thầm dùng tay nhỏ cầm lấy một mảnh, hướng về đôi mắt của Cần, đột ngột đâm xuống.
"A——", tiếng kêu vừa thê lương vừa thảm thiết vang lên, Cần đột nhiên không kịp tránh né, chiếc khăn tay đang đặt trên trán Tỉ Vân La ngay tấp lự rút về, thay vào đó che đôi mắt của mình lại.
- Chọc vào con bướm, sáng lấp lánh. – Tỉ Vân La sau khi đắc thủ, nhân lúc Cần chưa phản kháng lại, lập tức cất đôi chân bé nhỏ chạy đi ra ngoài.
Dạo gần đây, nàng lại mọc thêm mấy cái răng sữa, đã có thể ăn được thịt bằm, Quý Vu đang ở phòng bếp dọn bữa cho nàng, cách đó không xa, mà vừa nãy Mật thị la toáng lên chạy đi tìm nàng ta, xem xét lại thì giờ, hẳn đã ở bên ngoài cửa.
- Mắt của ta. Mắt của ta. – Cần chớp chớp mắt, bên trong chỉ một màu mông lung, cái gì cũng đều nhìn không rõ, đan xen với sự buồn đau, nàng ta nhìn về phía Tỉ Vân La, ném đi trong tay chiếc khăn nhuốm màu đỏ tươi của máu, nét mặt dữ tợn mà đuổi theo.
- Thất công chúa cẩn thận. – Thải Liên hoàn hồn xong, vội bò dậy trên mặt đất, ôm lấy hai chân Cần.
Cần là người bên cạnh Lữ Tỉ, đều chỉ là phục dịch ngoài môi, Thải Liên là người rất hay chăm công việc nặng rồi lại bồng trẻ, nên so ra kém, cho nên bị nàng ta giữ lấy thật chặt.
Tỉ Vân La thấy sự truy đuổi của Cần bị ngăn cản, thì liền bước từ từ rồi ngừng hẳn, cùng lúc Mật thị mang theo Quý Vu cùng chạy đến.
- Vu, trong thân thể La Nhi có yêu ma, ngươi mau đuổi nó đi đi. – Mật thị nấp đằng sau lưng Quý Vu, mà giọng nói tràn đầy nét tự tin, nhưng thị vẫn không dám giương mắt nhìn xem Tỉ Vân La, sợ gặp phải cặp mắt nọ như xuyên thấu lòng người.