___Không những không bị diệt khẩu, mà còn có chuyện tốt như vậy???
Cô khẽ hé môi, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Không có điện thoại rất bất tiện." Văn Dư vẫn trầm mặc ít nói như mọi khi.
"Chuyện này......."
"Nhận lấy đi." Văn Dư khẽ nhíu mày.
Trì Tranh Tranh lập tức đưa tay nhận lấy, nhịp tim đập loạn.
Đùng hiểu lầm, đây là do cô hồi hộp chết đi được.
Vừa nhìn thấy anh ta nhíu mày theo bản năng cô liền khẩn trương sợ hãi, khí tức trên người lão đại quá đáng sợ!
Chân mày Văn Dư thả lỏng, liếc nhìn cô, hơi kinh ngạc: "Quần áo sao lại thế này?"
___Đường viền cổ áo có chút hở.
Tuy rằng như vậy nhìn cũng có chút phong cách nhưng trí nhớ của Văn Dư rất tốt. Tối hôm qua cô mặc bộ quần áo này đẹp như vậy nên tự nhiên cũng sẽ nhớ rõ bộ quá áo này ban đầu như thế nào.
Sau khi nhận điện thoại, Trì Tranh Tranh cũng không làm ra vẻ nữa. Đối với chút tiền này, thì một cái điện thoại cũng không phải vấn đề gì.
Cô trực tiếp tháo vỏ bên ngoài di động chuẩn bị sử dụng.
Sau khi nghe anh hỏi thế, cô một bên mở bao bì, một bên trả lời: "Tối hôm qua đánh nhau với Văn Tư Tư, nhưng cô ta cũng đồng ý bồi thường tiền cho tôi."
Văn Dư: "....."
Khóe miệng anh không nhịn được mà nhếch lên, đáy mắt cũng hiện lên ý cười.
"Chúng ta đang đi đâu thế?" Trì Tranh Tranh hỏi.
Sau khi phát hiện Văn Dư tới không phải vì muốn giết người diệt khẩu, lá gan cô liền lớn hơn, cài gì cũng dám hỏi.
Văn Dư: "Ăn cơm."
"Ồ....."
Lão đại cũng vì che giấu Văn gia mà thật hao tâm tổn trí!
Vừa đưa cô đi mua quần áo, vừa đưa cô đi ăn cơm.
So với nguyên tác, bởi vì sự tồn tại của cô mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Cô có thể làm gì bây giờ?
Đương nhiên là phối hợp rồi!
Nếu không thì lỡ lão đại mất hứng, lười phối hợp thì chuyện "diệt khẩu" gì đó, ai biết có thể xảy ra lúc nào?
***
Nơi lão đại đưa cô đi mua quần áo và ăn cơm đều giống nhau, vừa nhìn thấy chính là ____
Ăn không nổi.
Cô vừa mới kiếm về 6000 cho tấm thẻ của cô, nhưng sau khi ngồi trong nhà hàng, cả người cô đều thấy không ổn.
Sau khi bữa cơm này kết thức, thì cô còn giữ lại được bao nhiêu tiền?
"Cô muốn ăn gì?" Văn Dư hỏi.
Trì Tranh Tranh: "Tùy tiện đi....." Rẻ là được.
"Có kiêng ăn cái gì không?"
Trì Tranh Tranh: "Không có....." quá đắt có được tính không?
Văn Dư gật đầu, khép thực đơn lại, đưa cho người phục vụ: "Đưa một số món nổi tiếng ở quán cậu đi."
"Vâng ạ." Người phục vụ vẫn duy trì nụ cười, cầm thực đơn rời đi.
____ Nghiễm nhiên biết như thế nào để ứng phó đối với những khách hàng không gọi món.
Trì Tranh Tranh: "......"
Duỗi tay, bưng lý nước nhấp một ngụm cho đỡ đau lòng.
Phía đối diện, điện thoại Văn Dư vang lên.
Anh cuối đầu nhìn, cau mày, sau đó thế nhưng lại nhìn Trì Tranh Tranh!
Trì Tranh Tranh đột nhiên cuối đầu, chỉ lo uống nước.
___Nhìn cô làm gì? Chẳng lẽ cú điện thoại lúc nãy có quan hệ với cô?
Cuối cùng Văn Dư nhận điện thoại.
Không biết đầu bên đó nói cái gì, Văn Dư cau mày, đáp ____
"Ừ."
"Không phải."
"Ừ."
Sau đó cúp máy.
Này, quá ngắn gọn đi chứ, bốn chữ liền kết thúc cuộc gọi!
Trì Tranh Tranh: "....." Cô cái gì cũng chưa nghe.
Chỉ nhìn thấy anh nhíu mày, hơn nữa biểu tình có chút.....khó hiểu?
Văn Dư quả thật có chút không hiểu được, nhìn về phía Trì Tranh Tranh, ánh mắt mang theo vài phần phức tạp.
Trước giờ anh luôn là người lãnh đạm, trừ bỏ nhíu mày, Trì Tranh Tranh rất ít khi thấy biểu tình phức tạp rõ ràng trên mặt anh như lúc này. Cô không nhịn được tò mò hỏi ____
"Có chuyện gì vậy?"
Văn Dư hồi thần, thản nhiên đáp: "Là người nhà của cô."
"Hả?" Người Trì gia à.
Trì Tranh Tranh có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu rõ, xem ra là người Trì gia tìm không thấy cô nên gọi tới tìm Văn Dư.
"Bọn họ biết chúng ta ở bên nhau?" Trì Tranh Tranh hỏi. Nhưng hỏi xong thì cô phát hiện lời này không đúng, có hơi ái muội, liền nhanh chóng bổ sung: "Ăn cơm."
___Cô tiếp tục uống nước, áp chế sợ hãi.
Văn Dư gật đầu, giọng nói bình tĩnh: "Ừ, bọn họ cho răng tối qua chúng ta ở cùng một chỗ."
Cho nên gọi điện thoại đến mắng anh, hơn nữa hạ lệnh bảo anh lập tức đưa Trì Tranh Tranh trở về, nếu không sẽ làm cho anh đẹp mặt.
Chỉ là trong lời nói của Trì gia, rõ ràng rất ghét bỏ anh, hơn nữa đối với hiểu lầm tối qua, bọn họ rất có ý kiến với anh, tràn đầy tức giận, còn có ý tứ muốn truy cứu chuyện đó với anh.
"Hả?" Trì Tranh Tranh sửng sốt.
Tối hôm qua........ở cùng một chỗ?
Hả?!
Là ý tứ kia sao?!
"Phụt ___" Lập tức phun nước ra.
"Khụ khụ khụ!" Một bên cô ho khan kịch liệt, một bên vừa xin lỗi, nước mắt sinh lí không kìm được chảy ra: "Khụ khụ, thật xin lỗi....."
Văn Dư còn không ghét bỏ, duối tay lấy khăn lau cho cô.
Rất nhanh, cô đã xử lí xong. Cả người vẫn còn rơi vào khiếp sợ, quả thực không thể tin được ____
"Bọn họ nghĩ như vậy?!"
Cho nên mạch não của Trì gia rốt cuộc như thế nào?
Văn Dư rũ mắt: "Cũng rất bình thường."
Trong mắt người bên ngoài, dù sào anh cũng không phải thứ gì tốt. Văn gia và mấy người này mấy năm nay giúp anh ta xây dựng hình tượng có thể nói là "cực kì tốt".
Tối hôm qua anh mang Trì Tranh Tranh rời đi, Trì Tranh Tranh lại không có trở về. Cho nên Trì gia cảm thấy tối qua anh đối với "vị hôn thê" Trì Tranh Tranh làm không ít chuyện. Như vầy mới có thể không chế Trì gia.
Xét cho cùng, Văn Dư ở Trì gia chẳng là cái gì nhưng Trì Tranh Tranh lại là đại tiểu thư Trì gia.
Anh chỉ cảm thấy buồn cười, chưa bao giờ cảm thấy tức giận.
Không nghĩ tới Trì Tranh Tranh lại không vui, nghiêm túc giải thích: "Bọn họ cũng thật suy nghĩ vớ vẫn. Văn Dư anh yên tâm, tôi sẽ giải thích cho bọn họ."
Văn Dư ngẩng đầu, nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Tối hôm qua vì sao cô dám lên xe của tôi? Không sợ tôi có ý xấu sao?"
Trì Tranh Tranh nghe thế liền run lên.
Văn Dư lại cụp mắt xuống, che giấu sự chế giễu trong mắt.
____Quả nhiên, tất cả mọi người đều giống nhau.
Anh chuẩn bị rời đi, chân vừa mới cử động, phía đối diện, Trì Tranh Tranh thử thăm dò, cẩn thận hỏi: "Văn.....Lão đại, anh sẽ không thực sự giết tôi diệt khẩu chứ?"
Văn Dư: "......"
Anh ngốc lăng, mờ mịt nhìn cô.
Thấy anh không nói lời nào, Trì Tranh Tranh gấp đến muốn khóc, sốt ruột nỏi: "Miệng tôi rất kín, anh yên tâm, cái gì tôi cũng sẽ không nói!"
Văn Dư bật cười, một hồi lâu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Bây giờ là xã hội pháp trị, cô lại không có làm gì, tôi vì sao lại muốn giết cô diệt khẩu?"
Lời anh vừa dứt, anh cảm nhận rất rõ Trì Tranh Tranh thở ra một hơi, biêt tình lập tức thả lỏng.
Sau đó cô liền tin anh, mặt mày đều rất vui vẻ, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Anh lại không giết tôi diệt khẩu, vậy làm sao lại không có ý tốt? Tôi cũng không có gì phải sợ!"
Trì Tranh Tranh cực kì vui vẻ, sau khi lấy được đáp án ở chỗ Văn Dư, lo lắng trong lòng cô đều biến mất, cả người nhẹ nhàng đi không ít.
Văn Dư chính là nam chủ nguyên tác, anh có thể giả vờ nhưng chắc chắn sẽ không nói dối.
Anh nói như vậy, chính là sẽ không làm gì cô.
Tuy rằng cuộc sống thê thảm một năm sau vẫn còn đang chờ cô, nhưng ít nhất một năm này, cô sẽ không bị diệt khẩu!
Cảm nhận được cảm xúc và tâm trạng của cô, Văn Dư biết ____Cô không có nói dối.
Cô thật sự rất yên tâm.
Chi cần anh không "diệt khẩu" cô thì cô một chút cũng không sợ hãi, cũng sẽ không lo lắng ai không có ý tốt với cô hay trói buộc giữa cô và Trì gia..... Một chút cô cũng không lo lắng.
Giờ phút này, Văn Dư cũng không biết nên có cảm giác gì.
Nhưng nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của cô, tâm tình anh thế nhưng cảm thấy thả lỏng.
Rất nhanh, đồ ăn được đem lên.
Mỗi đĩa có hai ba miếng, trước mặt Trì Tranh Tranh một đĩa, trước mặt Văn Dư một đĩa, ăn xong thì đổi một đĩa khác.
Mặc kệ bao nhiêu tiền, nhưng đồ ăn ở đây thật sự quá tuyệt.
Vừa bỏ vào miệng, đôi mắt cô liền sáng lên, động tác trên tay lập tức tăng nhanh, nhai nuốt cũng nhanh chóng.
Đời trước Trì Tranh Tranh chưa bao giờ ăn mấy món ăn tinh xảo, ngon miệng như thế này!
"Ừm, ăn thật ngon!" Hai mắt cô phát sáng, trong mắt chỉ có đồ ăn trước mặt.
Trì Tranh Tranh là con người rất đơn giản, cũng là người có tính tình tốt. Đời trước, dưới sự dạy dỗ của bà nội, cô lớn lên như cỏ dại, tùy ý sinh trưởng, có chút hỗn loạn nhưng lại có thể nghênh đón mưa gió.
Cô đang tận hưởng trọn vẹn khoành khắc này, tin rằng___xe đến trước núi ắt có đường, không đến núi nghèo không nhọc lòng.
Sau khi xác nhận đáp án từ chỗ Văn Dư, tâm tình cô trong nháy mắt trở nên tốt hơn, đồ ăn vừa lên, trong mắt cũng chỉ có mỹ thực.
Tâm trạng tốt và cảm giác ngọn miệng hiện rõ trong mắt.
Kỳ thực Văn Dư có chút ăn không vô, anh hiếm khi cảm thấy món gì đặc biệt ngon, cùng không có crm giác thèm ăn, trong mắt anh ___đồ ăn chỉ là thứ có thể kéo dài sinh mệnh.
Nhưng lúc này, người đối diện ăn quá mức vui vẻ, anh vừa tò mò, vừa quan sát cô, chậm rãi ăn theo cô.
Nhìn cô vui vẻ vừa gật đầu vừa ăn, vừa cho một miếng gan ngỗng vào miệng, hai mắt lập tức híp lại, mặt đầy hưởng thụ, ngay cả đồ trang trí bên cạnh cũng không buông tha, tất cả đều bỏ vào mồm.
Dường như món nào cũng hợp khẩu vị cô.
"Ăn ngọn thật....." Cô thấp giọng lẩm bẩm, mặt đầy thỏa mãn.
_
"Hắt xì ___" Văn Tư Tư lấy hai tờ giấy, che miệng lại.
Sau đó cô lắc đầu, cau mày.
Văn Dật Nhiên đang lái xe, nhìn cô một cái: "Bị cảm? "
Văn Tư Tư dừng lại, ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Trì, Tranh, Tranh!"
"Hả?" Văn Dật Nhiên cau mày, không rõ vì sao cô nhắc đến vị kia.
Văn Tư Tư tức giận đễn nỗi nghẹn một bụng tức: "Trì Tranh Tranh thật quá phận. Tối hôm qua cô ta thế nhưng lại đem tôi quấn vào trong chăn! Hại em bị lạnh cả đêm, hơn nữa còn bị cảm!"
Nửa đêm cô liền thấy lạnh, nhưng cô không kéo được chăn bông, buồn ngủ tới nổi không mở mắt ra được, cho nên cô không nhìn thấy Trì Tranh Tranh quấn chăn như thế nào!
Chắc chắn là cô ta cố ý!
Thật quá âm hiểm!
Văn Dật Nhiên càng nhíu chặt mày, ngẫm nghĩ, sau đó không nhịn được hỏi: "Em không phải đối địch với cô ta à? Sao hôm qua hai người lại ở cùng một chỗ? Có phải cô ta quấn lấy em, muốn đánh chủ ý xấu gì lên em không?"
Trước kia Trì Tranh Tranh quấn lấy anh ta rất chặt, anh không tin Trì Tranh Tranh thật sự buông bỏ được anh ta. Chẳng lẽ là có chủ ý khác?
Tuy rằng sau khi giải trừ hôn ước, cô bên ngoài nói anh.......
Đột nhiên anh ta nghĩ tới cái gì, một ý niệm hiện lên trong đầu Văn Dật Nhiên.