Văn Dật Nhiên biết Trì Tranh Tranh đẹp. Lần đầu tiên anh ta thấy cô, cô đẹp đến lóa mắt.
Sau này, Trì Tranh Tranh lại theo đuổi, đeo bám anh ta không buông, lại nghe không ít tin đồn thất thiệt.
Anh ta thích một cô gái ôn nhu dịu dàng như An Thấm Như, không thích vị hôn thê Trì Tranh Tranh tính tình thất thường lại kiêu ngạo.
Mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta lại thêm chán ghét.
Đặc biệt gần đây, Văn Dật Nhiên đối với Trì Tranh Tranh phải nói là hận thấu xương.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Trì Tranh Tranh với bóng lưng thẳng tắp, mím môi, nhìn chằm chằm anh ta, từng bước đến gần, lần đầu tiên anh ta cảm thấy cô có chút.....
Lóa mắt.
Trì Tranh Tranh đứng yên trước mặt Văn Dật Nhiên, cô chậm rãi mở miệng: "Anh tức giận sao? Ngoài việc anh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, thì có bị tổn thương gì chưa?"
Văn Dật Nhiên ngây người, không nói nên lời.
Văn Dư buông lỏng cậu ta ra, tay cậu ta vẫn cương cứng, không cử động.
"Bất quá chỉ là mấy câu chuyện phiếm, tin đồn nhảm, thậm chí cũng không ai dám đề cập chuyện này trước mặt anh, anh liền tức giận đến như vậy? Nhưng mấy tin đồn thế này, Trì Tranh Tranh tôi từ lúc đính hôn với anh, mỗi ngày tôi đều nghe đủ loại, muôn màu muôn vẻ." Cô bình tĩnh nói.
_____Cô chỉ đang thuật lại những chuyện ban đầu xảy ra với nguyên chủ.
Nguyên chủ đính hôn với Văn Dật Nhiên, tuy rằng là liên hôn thương mại, nhưng xác thật là hai người bọn họ có đính hôn, anh ta sẽ là một nửa kia của nguyên chủ.
Từ lúc anh ta về nước, nguyên chủ vẫn luôn thích anh ta, chính là một lòng một dạ mà thích.
Cô ấy vẫn luôn theo đuổi anh ta, muốn trở thành vị hôn thê đủ tư cách của Văn Dật Nhiên, quang minh chính đại mà đứng kế bên anh ta, nhưng Văn Dật Nhiên lại không thích nguyên chủ.
Nếu như chỉ không thích thì cũng không sao, nhưng anh ta lại công khai thông đồng với An Thấm Như trước vị hôn thê danh chính ngôn thuận là Trì Tranh Tranh.
Cô ấy vì anh ta trả giá nhiều như vậy, nhưng đổi lại chỉ có sự chán ghét, kinh tởm.
Sau khi đính hôn, mọi người đều nói, Trì Tranh Tranh thích tự ngược, Trì Tranh Tranh không xứng với Văn Dật Nhiên, nói Trì Tranh Tranh không tốt bằng An Thấm Như, bảo Trì Tranh Tranh không biết giữ trái tim của Văn Dật Nhiên....
Những lời bàn tán về cô ấy, một câu cô ấy cũng không quên.
Nhưng cố tính cô ấy lại thích Văn Dật Nhiên, rất thích là đằng khác, cố tình cô ấy không đấu lại An Thấm Như, bị đám người đó coi như trò đùa.
Trì Tranh Tranh nghĩ, có lẽ nguyên chủ chết trong vụ tai nạn giao thông kia cũng là chuyện tốt. Cô ấy thích Văn Dật Nhiên như vậy, không biết sau này còn phải chịu những gì.
Lời cô vừa dứt, ánh mắt Văn Dật Nhiên càng thêm đờn đẫn, tay cũng chậm rãi buông thõng hai bên.
Trì Tranh Tranh nhìn anh ta, bình tĩnh buông xuống câu cuối cùng ____
"Văn Dật Nhiên, vì sao tôi bị tai nạn xe cộ, chắc trong lòng các người phải hiểu rõ chứ? "
Sắc mặt Văn Dật Nhiên đại biến.
Bên cạnh, ánh mắt An Thấm Như lóe một cái.
Trì Tranh Tranh biết cô đoán không sai, là bọn họ bị nguyên chủ bắt gian. Văn Dật Nhiên lại nói giải trừ hôn ước, An Thấm Như bên cạnh lại không ngừng châm ngòi, khiêu khích. Bọn họ nói rất nhiều làm nguyên chủ không thể tiếp thu.
Vì thế cô ấy tức giận lên xe, một chân đạp ga, thế là xảy ra tai nạn.
"Có ý gì? Tranh Tranh, vụ tai nạn giao thông kia con......" Đinh Di Quân sửng sốt, mờ mịt mở miệng.
Trì Tranh Tranh rũ mắt, giọng nói bình tĩnh: "Bị bọn họ kích thích, xúc động lên xe, sau đó xảy ra tai nạn giao thông."
Thật ra nguyên nhân xảy ra tai nạn vốn do nguyên chủ, trên pháp luật cũng không thể nói là do Văn Dật Nhiên và An Thấm Như nhưng nếu không có bọn họ kích thích rồi không ngừng khiêu khích thì ngày đó nguyên chủ cũng không xảy ra tai nạn.
Hiện tại thì cô tỉnh lại, nhưng trong nguyên tác, nguyên chủ là người thực vật, một năm sau liền ly thế.
Nhìn vào mắt của cô, không biết tại sao, sự ngột ngạt trong lòng của Văn Dật Nhiên liền tan biến.
Anh nhớ đến chiếc xe bị lật cách đó không xa, nhớ đến hình ảnh Trì Tranh Tranh nằm trong vũng máu.....Một khắc đó, trong lòng anh ta không phải không có cảm giác áy náy.
Nhưng Thấm Như nói đúng, tai nạn xảy ra nguyên nhân nằm ở Trì Tranh Tranh, hôm đó anh ta chẳng qua là muốn nói rõ ràng với cô.
Trong lòng nghĩ như vậy, cả người liền thả lỏng.
Lúc này, Trì Tranh Tranh mặc đồng phục bệnh nhân bình tĩnh đứng trước mặt anh ta, Văn Dật Nhiên đột nhiên không hạ thủ được.
Trong lòng ngũ vị tạp trần.
An Thấm Như chú ý đến ánh mắt của hắn, ánh mắt chợt thay đổi, cô ta tiến lên một bước, nắm lấy tay của Văn Dật Nhiên, giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng: "Chị Tranh Tranh, thật xin lỗi, ngày hôm đó là lỗi của em, là em không chịu ngăn cản chị....Nhưng chị Tranh Tranh cũng khống nên nói Dật Nhiên ca như vậy, chị làm như thế, người khác sẽ nghĩ sao về anh ấy? "
Văn Dật Nhiên mím môi.
An Thấm Như tiếp tục nói: "Hiện tại hai nhà Văn - Trì đang hợp tác, chị Tranh Tranh nếu không vui thì chị cứ phát tiết về phía em, không cần nhắm vào Dật Nhiên ca trước mặt người ngoài."
Trì Tranh Tranh híp mắt nhìn cô ta, bộ dáng thiện lương, rộng lượng cũng tốt quá nhỉ, còn rất biết tùy cơ ứng biến!
Trì Ngạn nuốt lại mấy lời ông ta định nói vào bụng, đổi thành ____
"Lần này là Tranh Tranh sai, con bé đã đồng ý sẽ không có lần sau, con bé cũng sẽ giải thích cho con. Tranh Tranh, con mau xin lỗi Dật Nhiên."
Vì sự hợp tác giữa hai nhà, Trì Ngạn lựa chọn hòa giải.
Trì Tranh Tranh vẫn như cũ rũ mắt, nói: "Con đột nhiên không muốn xin lỗi...."
Cô không muốn vì hành vi của Văn Dật Nhiên mà nói ra lời xin lỗi đó.
Ngay cả khi cô biết, một tiếng xin lỗi đó cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nguyên chủ, nghĩ đến cô nương vĩnh viễn biến mất ở thế giới này, cô liền không muốn xin lỗi bất kì ai trong số Văn Dật Nhiên và An Thấm Như.
"Tranh Tranh!" Đinh Di Quân cũng không đồng ý.
"Dật Nhiên ca, nếu chị Tranh Tranh không muốn xin lỗi thì thôi, chị ấy cũng phải cố ý." An Thấm Như nhìn về phía Văn Dật Nhiên, ánh mắt ôn nhu: "Không cần tức giận, anh không vui, bác Văn và dì Văn sẽ lo lắng."
Ánh mắt Văn Dật Nhiên vẫn còn mộng bức, không biết đang suy nghĩ cái gì mà không trả lời.
Nhưng một tiếng bác Văn và dì Văn lại như đang nhắc nhở Trì Ngạn và Đinh Di Quân.
Làm loạn trước mặt nhiều người như vậy, chê bai Văn Dật Nhiên, nói Văn Dật Nhiên không được, đây là do Trì Tranh Tranh làm sai!
Nếu để Văn Kính Sâm biết, còn không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì!
Trì Ngạn trầm giọng quát lớn: "Trì Tranh Tranh! Vừa rồi con đã đồng ý với ta như thế nào? Xin lỗi mau!"
Ánh mắt Đinh Di Quân tràn đầy bất mãn, tiến lên, giữ chặt cánh tay cô: "Tranh Tranh, hiểu chuyện một chút, không nên giở tính trẻ con."
Bọn họ đều nhìn cô, chỉ trích cô.
Bao gồm cả......cha mẹ thân sinh của cơ thể này.
Khóe miệng Trì Tranh Tranh cười đầy chua xót.
"Vì sao phải xin lỗi? " Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Trì Tranh Tranh quay đầu lại nhìn Văn Dư bị mọi người bỏ quên đang đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn cô nói: "Bọn họ thiếu cô rất nhiều, không muốn xin lỗi thì không cần xin lỗi."
Cô chưa tưng thấy anh nói nhiều như vậy, tuy rằng đối với người khác không tính là gì nhưng đối với Văn Dư khó có khi anh nói nhiều như vậy.
Anh như cũ mang bộ dáng " bất động, mặt không đổi sắc", tựa hồ không có thứ gì trên thế giới này có thể khơi dậy cảm xúc của anh, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Đây là lão đại sẽ khiến cô sống không bằng chết một năm sau.
Nhưng giờ phút này, Trì Tranh Tranh cảm thấy anh vô cùng thuận mắt.
Khóe miệng cô chậm rãi lộ ra một nụ cười, giọng nói kiên định: "Đúng vậy, con không muốn xin lỗi, liền không xin lỗi."
Sau đó cô cũng không nói gì nữa, trực tiếp cất bước ra khỏi cổng Trì gia.
"Tranh Tranh!" giọng nói vừa giật mình vừa tức giận của Đinh Di Quân vang lên phía sau.
Bước chân của Trì Tranh Tranh không dừng.
Trì Ngạn tức giận không hề nhẹ, trừng mắt liếc Văn Dư một cái, lại nhìn về phía Trì Chu Thần: "Còn không mau đi xem chị của con, ngăn con bé lại, thân thể nó còn chưa khỏe, con bé còn muốn đi đâu?!"
Trì Chu Thần không nhúc nhích, ngược lại không kiên nhẫn nói:" Không cần, lớn vậy rồi, cha quản làm gì."
"Con!" Trì Ngạn bị thộn một bụng tức.
Văn Dật Nhiên rốt cuộc hồi thần, nhìn về phía Văn Dư, nghiến răng nghiến lợi: "Cần anh xen vào chuyện người khác chắc! "
Đinh Di Quân nghe vậy, càng thêm ghét bỏ nhìn Văn Dư.
Văn Dư lười phản ứng đến họ, nhấc chân đi ra ngoài.
Đi được vài bước, anh dừng lại, nhìn về phía Trì Ngạn, ánh mắt u ám sắc bén: "Nếu chỉ biết nhìn lợi ích, thì cũng không cần khoe khoang mình là người cha tốt, cũng không nên ép cô ấy làm chuyện có lợi cho ông."
Trong nháy mắt, Trì Ngạn đột nhiên hiểu ý anh muốn nói.
____Trì Tranh Tranh thiếu chút nữa chết trong vụ tai nạn giao thông kia, may mắn còn trở thành người thực vật. Thân là cha mẹ, không vì con bé trút giận, không vì con bé báo thù mà lại vì lợi ích mà nén giận, để con bé chịu thiệt.
Khóe miệng Văn Dư giễu cợt, sải bước rời đi.
Trì Ngạn lui về sau hai bước.
Trong khoảnh khắc đó, trừ bỏ chột dạ và áy náy đối với Trì Tranh Tranh, ông ta lần đầu tiên nghĩ tới ____
Văn dư lại có khí thế đáng sợ như vậy!
Thế nhưng ông ta không dám nhìn vào mắt Văn Dư!
Sao có thể?! Nó không phải có tiếng là phế vật ở Văn gia sao?!
_
Văn Dư đi ra, trực tiếp đến chỗ đậu xe.
Còn chưa đến, anh chợt dừng bước chân, tầm mắt dời sang bên cạnh.
Bây giờ cũng khuya rồi, trừ bỏ đèn đường, cái gì cũng không có.
Nhưng anh vẫn như cũ không nhúc nhích, ngược lại chậm rãi mở miệng: "Trì Tranh Tranh?"
Giọng nói vừa dứt, Trì Tranh Tranh từ phía sau cây đại thụ đi ra, trên mặt với nụ cười có vài phần xấu hổ.
Thời điểm đi ra khỏi Trì gia có bao nhiêu soái, ra đến bên ngoài, gió lạnh liền thổi ngang qua, liền có bấy nhiêu......hối hận!
Văn Dư nhìn cô trên người vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, đôi dép lê lộ ra mười ngón chân xinh xắn đang cuộn lại vì lạnh và xấu hổ.
Trì Tranh Tranh càng thêm không được tự nhiên, ngón tay bắt đầu vặn quần áo____Chết vì sĩ diện.
Cô cắn răng, mở miệng: "Văn Dư, chuyện đó....."
Văn Dư mở cửa xe, đánh gãy lời cô: "Lên xe."
Trên mặt Trì Tranh Tranh liền lộ ra nụ cười xán lạn, giẫm lên dép "lẹp xẹp, lẹp xẹp" chạy qua.
Hạ eo, chui vào xe.
_
Trì gia.
Trì Chu Thần rốt cuộc cũng bị cưỡng ép đi ra ngoài tìm Trì Tranh Tranh, điện thoại của cô hỏng rồi, còn chưa mua nên ai cũng không liên lạc được. Trì Chu Thần hùng hùng hổ hổ đi cùng tài xế ra cửa.
Bầu không khí đêm nay có chút xấu hổ, Đinh Di Quân cười: "Dật Nhiên a, Tranh Tranh không hiểu chuyện, con khoan dung một chút, sau này chúng ta sẽ dạy dỗ con bé."
Văn Dật Nhiên không biết phải nói cái gì, ban đầu anh ta rất tức giận nhưng không biết trút giận thế nào. Cho dù Trì Tranh Tranh không nói xin lỗi, anh ta thế nhưng cũng không tức đến nổi muốn giết cô, ngược lại có chút....không giải thích được?
Hít sâu một hơi, anh nói: "Hôm nay là con lỗ mãng, quan hệ giữa hai nhà chúng ta sẽ luôn tốt, con và Trì Tranh Tranh chỉ có chút mâu thuẫn cá nhân, không nên làm chú và dì nhọc lòng."
Anh ta cười cười, khôi phục bộ dáng thường ngày:"Quấy rầy rồi, cũng không còn sớm nữa, con về trước."
"Được được được! Dật Nhiên đi thong thả, bác tiễn con!" . Truyện mới cập nhật
"Không cần đâu, con lái xe."
Nói xong, Văn Dật Nhiên cười cười, đưa cho An Thấm Như ánh mắt trấn an, lúc này mới chịu xoay người rời đi.
Hôm nay phản ứng của anh ta có chút dị thường!
Trong lòng An Thấm Như dâng lên một cỗ sợ hãi, theo bản năng liền đuổi theo.
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh băng xưa nay chưa từng có của Trì Ngạn ____
"An Thấm Như, con có nên cho chúng ta một lời giải thích, rốt cuộc trong ngày Tranh Tranh xảy ra tai nạn thì có chuyện gì xảy ra? Vì sao một chữ con cũng không đề cập đến? "