"Ác quỷ tràn ra gieo tai họa là do ngươi, Tần Kinh Thước, ác quỷ đã trốn tới 3000 thế giới, ngươi hãy mau chóng đi bắt lại."
Màn sương mù xanh trôi nổi trên sông Vong Xuyên, dưới lớp sương mù là nước sông xanh trong vắt đến nỗi thấy cả mạch nước ngầm ánh kim dưới lòng sông, trông rất khác so với bình thường. Đám ác quỷ thường trú ngự dưới đáy sông giờ đã biến mất không còn bóng dáng.
Bên bờ sông, Tần Kinh Thước nhìn hồn thể đơn bạc không thể ngưng tụ của chính mình, hồn thể phiêu đãng giữa rặng hoa mạn châu sa không nơi dừng chân. Nàng đã trở thành như này thì làm sao có thể đi tóm đám ác quỷ hung tàn dưới sông Vong Xuyên được.
"Được."
Nhưng nàng vẫn phải đồng ý với Hà Thần của Vong Xuyên.
Thần Minh khoác bạch y, tóc đen, dung nhan thanh mỹ đạp lên mặt sông, ngắm nhìn dòng sông Vong Xuyên hiện tại đang im lìm, hắn ngoắc tay, Tần Kinh Thước không thể khống chế cơ thể bay từ bên bờ đến trước mặt hắn.
"Ngươi vốn dĩ có thể thành thần," hắn nói, "Hiện giờ,... thật đáng tiếc."
Tần Kinh Thước là thượng tôn của phủ Bàn Nhược trong Thập Giới, vì ngăn cản Ma Tôn dẫn thiên kiếp tới diệt thế mà bỏ mạng, hồn thể rớt vào Vong Xuyên. Một thân công đức cùng hồn thể bị đám ác quỷ dưới sông Vong Xuyên cắn xé đến gần như không còn, cũng bởi vậy mà vô số ác quỷ đã lợi dụng thời cơ này trốn khỏi Vong Xuyên.
Còn nàng, hồn thể bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, bây giờ muốn luân hồi chuyển thế cũng khó mà làm được. Nếu không phải Hà Thần cứu nàng từ sông Vong Xuyên lên thì có lẽ hiện tại nàng đã hồn phi phách tán, quy về hư không.
"Đây là Vãng Sinh Kính (Gương) giúp ngươi xuyên qua 3000 thế giới," Hà Thần đặt một tấm gương đồng nhỏ vào tay Tần Kinh Thước, "Tấm gương này còn có công dụng dưỡng hồn, vậy nên hãy giữ gìn nó thật tốt."
Tần Kinh Thước cầm lấy Vãng Sinh Kính, lập tức tạo một khế ấn phức tạp rồi niệm chú ngữ, ngay lúc này, Vãng Sinh Kính bỗng biến thành một cánh cửa, trước khi bước qua cánh cửa kia, Tần Kinh Thước hỏi: "Thế giới rộng lớn vô tận, làm sao ta có thể biết nơi nào có ác quỷ, người nào là ác quỷ?"
"Vãng Sinh Kính sẽ dẫn ngươi tới những thế giới ác quỷ đang trú ngụ, còn làm sao để biết biết..." Lúc nói đến đây, nốt chu sa giữa hai đầu lông mày của Thần Minh trong chớp mắt trở nên yêu dã, "Tần Kinh Thước, ác quỷ đã căn xé hồn thể của ngươi, hồn phách có chứa công đức của ngươi. Chính vì thế, đối với ác quỷ mà nói, ngươi giống như nghiện dược vậy, kẻ nào yêu ngươi điên cuồng, kẻ đó chính là ác quỷ."
Kẻ yêu ngươi điên cuồng chính là ác quỷ.
......
Tà dương như máu, trong không khí tràn ngập mùi hôi tanh tưởi cùng mùi máu tươi, ngoài quốc lộ của thành phố Trường Ninh, thực vật ở hai bên đường phát triển tươi tốt đến đáng sợ.
"Thanh Thanh, đừng quay đầu lại, nhanh......"
Đây là câu nói cuối cùng mà Thanh Thanh được nghe Tô Nhược nói, cậu ta còn chưa nói xong thì đột nhiên im bặt, mùi hôi thối tràn ngập theo làn gió thổi tới, ngoại trừ sự thảm thiết và bi thương, dường như còn có sự hiện diện của thứ gì đó.
Trên quốc lộ, cát bụi mù mịt, ánh tà dương phủ xuống trông có vẻ rất ấm áp, đoàn người Thanh Thanh tuyệt vọng bỏ chạy trên đường.
Mồ hôi như tắm, trái tim đập mạnh, việc phải trốn chạy trong thời gian dài khiến bọn họ mệt mỏi đến độ không thở nổi, cơ bắp toàn thân đều đau nhức. Dù thế nhưng không một ai dám dừng lại. Bởi vì, dừng lại sẽ phải chết.
Có người chạy đã mệt, chân bị chuột rút khiến anh ta ngã nhào trên đất, anh ta quay đầu lại theo bản năng, hoảng hốt nhìn lũ quái vật đang lao tới.
"A!......"
Phía sau lưng Thanh Thanh không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, tuyệt vọng lại thê lương.
"Thanh Thanh, chạy mau lên."
Tiếng bước chân của lũ quái vật vẫn luôn bám phía sau, chiếc váy màu trắng của cô gái rất nhiều lần bị những cánh tay cứng đờ kia quơ vào. Cô cực kì sợ hãi, nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng đeo bám cô như hình với bóng, cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng chạy.
Nhưng cơ thể con người có giới hạn, cô cũng té ngã, chạy trốn liên tục trong nhiều giờ như vậy khiến cơ thể cô không chịu nổi nữa, cơ bắp trở nên bủn rủn vô lực, thậm chí xương cốt cũng bắt đầu co rút đau đớn. Cô biết bản thân không đứng dậy kịp, mà vốn cũng không thể đứng lên được.
"Hu hu hu." Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cô chỉ có thể tuyệt vọng khóc thút thít, lũ quái vật xông tới, bàn tay cứng đờ đó sẽ xé nát cơ thể của cô, cô bất lực tự ôm lấy chính mình.
Cô có lẽ sẽ bị xé thành nhiều mảnh, sẽ bị chúng ăn thịt.
Bởi vì, lũ quái vật đó là xác sống.
Sau sự bùng nổ của siêu virus cách đây nửa năm, con người bỗng nhiên biến thành những cái xác không hồn, không có suy nghĩ giống hệt như đám xác sống trong các bộ phim hay xem. Đám quái vật đó có tính công kích cực cao, tốc độ truyền nhiễm bệnh lại nhanh, người bị cắn hoặc bị cào gây ra vết thương đều sẽ biến thành quái vật như vậy.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nền văn minh dày công gây dựng bị sụp đổ, chính phủ các quốc gia tan nát. Hiện nay, sự tồn vong của những người còn sống sót là vấn đề quan trọng nhất.
Thanh Thanh là sinh viên của đại học Trường Ninh, sau khi tận thế bắt đầu, cô cùng mười mấy người bạn học trốn tại kho chứa đồ của nhà ăn trong trường học hơn một tháng. Sau đó, thức ăn dần cạn kiệt, bọn họ không thể không ra ngoài tìm đường thoát thân. Trước khi mất tín hiệu liên lạc, bọn họ nhận được tin tức là có một đội quân thành lập căn cứ ở phương nam. Nơi đó tiếp nhận những người sống sót, chiến đấu chống xác sống và các loại biến dị. Nhóm mười mấy người bọn họ chuẩn bị di chuyển tới căn cứ ở phía nam kia.
Mười mấy sinh viên bình thường làm sao có thể vượt qua hàng ngàn dặm trong thế giới toàn quái vật ăn thịt người như này để tới được căn cứ đó. Chỉ tưởng tượng thôi cũng biết rõ kết cục là gì, đối với lũ xác sống và biến dị đó, bọn họ giống như một đám bánh ngọt biết đi.
Bọn họ mất nửa tháng để tìm hiểu bản đồ của thành phố Trường Ninh, lại mất thêm nửa tháng để tránh né những đám xác sống bên ngoài thành phố Trường Ninh. Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều người đã chết, mười mấy người bọn họ giờ chỉ còn lại đúng năm người.
Ba ngày trước, bọn họ lấy xe ở ngoài trạm xăng dầu Trường Ninh, âm thanh lớn đã kinh động đàn xác sống, sau khi lấy xe rời khỏi trạm xăng dầu, nhóm bọn họ lại có thêm một người chết,người chết kia là Tiêu Linh.
Anh ta là bạn trai của Thanh Thanh.
Anh ta bị Thanh Thanh đẩy xuống xe mà chết.
Nằm giữa đám xác sống, Thanh Thanh nghĩ: Báo ứng tới nhanh thật đấy.
Trong lúc bị xâu xé, Thanh Thanh cảm giác có người từ phía sau đang ôm lấy cô, đó là một cái ôm vô cùng ấm áp, cô mờ mịt mở mắt ra thì phát hiện người đang ôm mình là Tô Nhược.
Tô Nhược là học đệ kém cô hai tuổi, là sinh viên xuất sắc nhất trong dàn tân sinh viên của đại học Trường Ninh, cả về thành tích lẫn vẻ bề ngoài đều không có chỗ chê.
"Tô Nhược..." Cô gọi tên cậu, sợ hãi cũng vơi đi phần nào.
"Tại sao vậy?" Không phải cậu ấy vẫn luôn chạy trước cô sao?
"Học tỷ," hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào da thịt phía sau tai Thanh Thanh, vòng tay vững chãi ôm chặt lấy cơ thể cô, dùng tư thế ngồi để ôm cô, để mặc tấm lưng đã bị xác sống cắn xé đến máu thịt nhầy nhụa.
"Học tỷ... Em không tốt bằng Tiêu Linh sao?" Phần lưng đau đến chết lặng, trong giọng nói của cậu còn mang theo run rẩy, "Em biết chị vốn không phải là một người tốt, một chút cũng không giống như những gì em đã tưởng tượng. Nhưng mà, em vẫn rất thích chị, rất thích rất thích chị, em có thể nguyện chết vì chị, nếu có kiếp sau, chị có thể đừng thích Tiêu Linh mà thích em đi, được không?"
"Nếu có thể làm lại một lần nữa, ngày kỷ niệm thành lập trường ấy, em sẽ không để chị đồng ý với Tiêu Linh, sẽ để chị nhận được hoa từ em."
"Có được không, học tỷ?"
Cậu khẩn cầu, nhưng ánh mắt của Thanh Thanh khiến cậu không thể nhìn ra điều gì.
Không biết có phải ảo giác hay không mà trong nháy mắt, Tô Nhược cảm giác được sát ý.
Kẻ yêu ngươi điên cuồng là ác quỷ.
Trong đầu Thanh Thanh không ngừng hiện lên những lời này.
Ngày kỷ niệm thành lập trường là một ký ức rất xa, Tiêu Linh theo đuổi cô ba năm, mỗi lần tỏ tình đều rất hoành tráng. Hắn có gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp, tính tình tốt, thành tích cũng tốt, là đại tài tử của ngành tiếng Trung, là người đặc biệt lãng mạn, đối xử với Thanh Thanh vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, là hình mẫu nam thần lý tưởng của rất nhiều người. Được người như vậy theo đuổi ba năm, Thanh Thanh đồng ý ở bên hắn là lẽ thường tình.
Còn Tô Nhược, Tô Nhược như một ngọn lửa, cậu ta luôn phấn chấn, nhiệt huyết, không quan tâm tới tất thảy. Vào ngày nhập học, ngày đó đứng bên dưới nhìn lên Thanh Thanh trên đài diễn thuyết, cậu ta đã nhất kiến chung tình với cô. Từ đó, cậu ta mãnh liệt tiến công, tặng những món quà vô cùng quý giá, đi học hay tan học đều ngẫu nhiên gặp được, cuối tuần cũng dùng đủ loại thủ đoạn để hẹn Thanh Thanh ra ngoài.
Sự nhiệt tình của cậu ta khiến Thanh Thanh thấy mệt mỏi, cho nên trong ngày kỷ niệm thành lập trường, được người mình có ấn tượng tốt là Tiêu Linh tỏ tình, Thanh Thanh thuận thế ở bên hắn, cũng ở ngày kỷ niệm thành lập trường, Tô Nhược tặng hoa bị cự tuyệt đến thương tích đầy mình.
"Tôi không thích cậu."
"Tôi không thích hoa hồng."
"Tôi đã có bạn trai."
Chỉ ba câu nói đã khiến cậu ta trở thành trò cười.
"Nếu được bắt đầu lại một lần nữa, nhất định chị phải nhận hoa của em." Giọng nói bên tai dần dần yếu đi, Thanh Thanh nhắm mắt lại, nói một tiếng:
"Được"
Ở nơi Tô Nhược không nhìn thấy, đôi mắt cô gái mở ra, trong mắt chỉ có lạnh nhạt khiến người ta kinh ngạc.
"Chúng ta cùng chết đi, em rất sợ," Tô Nhược bị cắn xé, có con xác sống muốn tách bọn họ ra nhưng Tô Nhược ôm rất chặt, từ bờ vai tới phần lưng của cậu ta bị gặm cắn lộ ra cả xương thịt bên trong, "Em rất sợ hãi, sợ kiếp sau chị sẽ biến mất, em không thể tìm ra chị."
Giọng nói của cậu ngày càng yếu ớt, Thanh Thanh nghe được cả âm thanh thịt tươi bị nhấm nuốt, cắn xé. Cơ thể cô đang run rẩy, chờ lũ quái vật này ăn xong Tô Nhược, tiếp theo sẽ tới lượt cô.
Cô cũng sẽ bị lũ quái vật này gặm cắn cho tới chết như thế.
"Đoàng!"
Đột nhiên, tiếng súng vang lên, Thanh Thanh đang muốn nói gì đó với Tô Nhược thì một con xác sống ngã xuống trước mặt cô, trên đầu xuất hiện một lỗ đạn bắn đang bốc khói, ngay sau đó, rất nhiều xác sống cũng ngã xuống.
"Đoàng, đoàng, đoàng!" Tiếng đạn như xé gió vút qua bên tai, Thanh Thanh ngước đầu. Phía trước xuất hiện một tiểu đội khoảng hai ba mươi người, toàn bộ đều được trang bị võ trang, thân thủ nhanh nhẹn, và đặc biệt, bọn họ là một tiểu đội gồm những dị năng giả.
Mặt đường đột nhiên chấn động, con đường phía sau Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện một cái khe càng lúc càng lớn, cuối cùng cái khe trở thành một rãnh núi, vô số xác sống rơi xuống rãnh núi sâu ngút ngàn ấy.
"Tô Nhược, cậu có thấy không? Tô Nhược... Tô Nhược! Có người tới cứu chúng ta rồi, Tô Nhược?"
Xác sống bên cạnh đều rơi xuống hố sâu, Tô Nhược vẫn giữ nguyên tư thế quỳ như trước, chỉ là, hai cánh tay vốn đang ôm chặt Thanh Thanh hiện giờ đang dần buông lỏng.
"Có thấy, học tỷ."
Bờ môi của cậu trắng bệch, trên mặt không có một tia huyết sắc, tròng mắt biến thành màu trắng xanh, mạch máu màu đen trên cổ khẽ chuyển động. Sau khi bị cắn, tốc độ xâm nhập của virus rất nhanh, nhưng bây giờ cậu vẫn giữ được lý trí.
Nhìn biểu cảm kích động của Thanh Thanh, cậu quyết định đẩy cô ra ngoài.
"Học tỷ, đi đi, đừng nhìn em."
Đừng nhìn em. Bộ dạng hiện giờ của em hẳn là rất xấu xí.
Trong mắt Tô Nhược trong chỉ có một mảnh xám trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, cậu dựa vào bản năng cố nói ra câu nói kia.
"Thanh Thanh, đừng quay đầu lại, mau......"
Chữ 'chạy' còn chưa kịp nói ra thì cậu ta đã không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu gọi cô là Thanh Thanh.
Rất nhiều lời muốn nói đang nghẹn trong cổ họng dần biến thành âm thanh ậm ừ.
"Tô Nhược," Thanh Thanh hình như đã khóc, tiếng khóc hoà vào trong làn gió, cô chưa rời đi, cô cũng không thể rời đi như thế được.
Sau khi bị Tô Nhược đẩy ra, cô đứng dậy đi vài bước sau đó ngã quỵ trên mặt đất.
Hai chân nhũn ra, có lẽ dây chằng đã bị đứt, cô nằm trên đường nhựa, một thân váy trắng đã bị bẩn nhem nhuốc như cháo lòng.
Cô quay đầu nhìn lại, những con quái vật đó đều được giải quyết, một phần bị rơi xuống rãnh sâu, còn một phần bị bắn chết đang nằm trên mặt đất. Máu đen uốn lượn chảy trên mặt đường, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, cực kỳ ghê tởm.
Chỉ còn lại Tô Nhược bị cắn xé một nửa.
Nhưng Thanh Thanh không dám nhìn Tô Nhược thêm nữa.
Sau khi nguy hiểm được tiêu trừ, cô lúc này mới dần thả lỏng, tham lam hít từng ngụm khí, bình phục lại hô hấp đang hỗn loạn.
Mệt mỏi quá đi.
Quá mệt mỏi.
Có người từ tiểu đội dị năng từ phía trước đi tới, Thanh Thanh nghe được tiếng bước chân.
Giây tiếp theo, một giọng nói phát ra khiến cô ngây người, lông tơ cũng dựng ngược hết lên.
"Luyến tiếc cậu ta như vậy sao?"
Tựa băng như tuyết, lạnh lẽo thấm vào da thịt, Thanh Thanh không cần nhìn cũng biết, đây là giọng của Tiêu Linh.