Thì tôi cũng đâu có đủ kiên nhẫn với anh đâu, Tần Kinh Thước có thể nhìn thấy lượng khí vận hùng hậu trên người hắn, những thứ đó vốn là của cô nhưng lại bị lũ ác quỷ xấu xa lấy đi, đến cả công đức cũng cũng bị chúng nuốt mất. Cô sẽ khiến lũ ác quỷ kia phải nhả toàn bộ ra trả cô.
Khuôn mặt rực rỡ và mỹ lệ chậm rãi nở nụ cười, nụ cười ấy tràn đầy cao ngạo, cô xoay người, khiêu khích nhìn về phía Tiêu Linh, "Anh đừng quên, bố của tôi là Lộ Minh."
Lộ Minh, một tiến sĩ sinh hóa, trước mạt thế, ông chỉ là một kẻ vô danh, nhưng sau khi mạt thế kéo đến, thanh danh của ông dần truyền xa. Nguyên nhân là vì siêu virus dẫn mạt thế do phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lộ Minh nghiên cứu phát minh ra, virus bị người có dã tâm trộm đi phát tán ra bên ngoài mới dẫn đến kiếp nạn kinh khủng này.
Mạt thế đến được nửa năm, tiến sĩ Lộ Minh biến mất, hầu như tất cả các căn cứ đang dốc sức tìm ông, tiến sĩ Lộ Minh là hi vọng duy nhất để kết thúc tận thế ăn thịt người này.
Tư liệu về tiến sĩ Lộ Minh là điều tuyệt mật, trừ bỏ cái tên Lộ Minh thì người ngoài không có thêm bất kì thông tin gì về ông, là nam hay nữ cũng không biết. Hồi đại học hình như Lộ Thanh Thanh từng nói qua với hắn một lần, rằng bố cô ấy tên là Lộ Minh.
Là cùng một Lộ Minh đó sao?
Tiêu Linh nhớ tới hai ngày trước khi bóp cổ Lộ Thanh Thanh, cô đã nói rằng hắn nhất định sẽ hối hận.
Là vậy sao?
Tiêu Linh đột nhiên mỉm cười, hắn thấy vết sẹo do bị cắn trên tay Tần Kinh Thước, bị cắn nhưng lại không hề bị lây nhiễm, nếu là con gái của Lộ Minh thì những chuyện này đều có thể giải thích.
Làn khói dày đặc bay vào trong phòng, ngọn lửa bên ngoài đã lan tới căn biệt thự, nhiệt độ trong không khí tăng cao, dưỡng khí dần thiếu hụt, khói bụi mù mịt xông thẳng vào mũi và miệng.
Có người ở bên ngoài kêu lớn: "Tiêu Linh, còn làm cái gì đấy, mau đi thôi, cái cây này rất tà môn, các anh em không chịu đựng nổi nữa."
"Khụ khụ khụ!", Khói đặc sặc vào tận phổi, Tần Kinh Thước đỡ ngực ho.
"Tôi vậy mà quên mất em là con gái của Lộ Minh." Hắn xoay người nhìn về phía ngoài cửa, rồi quay ra nói với Tần Kinh Thước: "Nhanh chóng đuổi theo, dắt con chó của mình cho chắc, tôi hy vọng sẽ không nhìn thấy nó ra ngoài cắn người."
Nói xong hắn lập tức nhảy ra ngoài.
Đồ Quy cứ nhảy qua nhảy lại trong thần thức Tần Kinh Thước, cực kì khó chịu lên tiếng: "Cái thằng oắt này cứ làm màu!"
Tần Kinh Thước lần đầu tiên tán đồng với lời nói của Đồ Quy.
"Khụ khụ khụ!" Cô chắn trước mặt Tô Nhược, vừa ho vừa lấy ra một đoạn lụa trắng không biết từ nơi nào che lên đôi mắt cậu.
Hiện giờ người ta chỉ có thể phát hiện ra Tô Nhược là zombie nếu như nhìn vào mắt cậu, sau khi che khuất đôi mắt thì trông chả khác người thường là bao.
"Đừng kéo xuống," ngăn cản bàn tay đang đưa lên của Tô Nhược xong, Tần Kinh Thước nhẹ giọng dặn dò: "Không thể kéo xuống, đến nơi có người thì không được phát ra âm thanh."
Dứt lời, cô liền dắt cậu ta đi ra ngoài.
Bên ngoài, một đoàn người như binh hoang mã loạn vừa chiến đấu với cây ngô đồng trong vườn, cái cây giống như đã thành tinh mọc ra hoa biết ăn thịt người, thấy vật sống là lao vào cắn. Nếu mấy bông hoa không thể cắn được vật sống, thì cây ngô đồng lập tức vươn thân cành nhắm vào những người đang công kích nó hệt như Hắc Sơn Lão Yêu(*) sống lại.
(*)Một nhân vật trong bộ phim thần thoại-kinh dị Thiến nữ u hồn của Trung Quốc.
Ngoại trừ dị năng hệ hỏa có thể gây tổn thương bên ngoài của nó, còn lại những dị năng hệ khác đánh vào nó chỉ như gãi ngứa, mười mấy dị năng giả thế nhưng lại không thể làm gì được, Tiêu Linh vừa đi ra đã bắt được một đồng đội bị nhánh cây hất bay.
Hắn đỡ người đồng đội kia đứng vững, không ngờ người nọ lại không hề thấy biết ơn.
"Tiêu Linh, cậu làm cái quái gì trong đó mà lề mề quá vậy, sao không đợi mọi người chết hết rồi hẵng đi ra luôn đi?"
Tiêu Linh không thèm để ý tới lời chất vấn của người này mà chỉ nhàn nhạt liếc gã một cái. Sau đó, hắn lấy đà bật mạnh lên thân cây, cùng mọi người hợp lực tiêu diệt cái cây này.
Bởi vì có Tiêu Linh gia nhập, cục diện nhanh chóng nghiêng về một phía, chẳng bao lâu sau, cây ngô đồng đã bị một luồng sấm chớp lôi điện quật đổ.
Tần Kinh Thước dắt Tô Nhược ra ngoài vừa lúc trông thấy một màn Tiêu Linh phóng sấm sét liên tục không ngừng nghỉ xuống cây ngô đồng, cùng với lôi điện là luồng ánh sáng mạnh mẽ đập thẳng vào thị giác của mọi người, tất cả những người đứng trong phạm vi của ánh sáng dường như bị mù tạm thời.
Bên tai là tiếng nổ đùng đùng của dị năng cùng với tiếng vang từ một thứ gì đó rất lớn ngã xuống đất. Sau khi Tần Kinh Thước khôi phục thị giác, cô trông thấy một đại thụ bị chia năm xẻ bảy ngã trên mặt đất, xung quanh đại thụ vẫn còn một vòng điện chưa tắt hẳn.
Tiêu Linh đang đứng trên thân cây, lấy trừ trong thân cây ra một viên lục tinh thạch to bằng nắm tay, mười mấy người đồng đội của hắn thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Không thể tin được dị năng của Tiêu Linh là mới thức tỉnh mấy ngày thôi."
"May là có Tiêu Linh tới."
"Ài, không biết thế giới này bị làm sao nữa, đến một thân cây cũng biến dị, lão tử còn không có dị năng đấy thây."
Sau trận đại chiến, mọi người đều thả lỏng, ai cũng muốn khuấy động bầu không khí, nhưng bỗng có một giọng nói đã phá vỡ sự hài hòa ấy.
"Tiêu Linh, vừa rồi cậu làm cái gì trong phòng vậy, nếu cậu tới sớm một chút có phải xong việc từ lâu rồi không."
Là người đàn ông vừa rồi Tiêu Linh đã đỡ được, gã mặc áo khoác da, đi đôi giày Martin cổ cao, trên đầu có mấy vết sẹo giống như dấu vết do dao để lại, là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ của một kẻ lưu manh rất khiến người ta phải chú ý.
Gã tên Ngũ Lục, thường được gọi là lão Lục, trước mạt thế là một tên lưu manh, bởi vì cái gọi là nghĩa khí huynh đệ mà phải đi bóc lịch vài năm; sau khi mạt thế đến, gã thức tỉnh dị năng rồi tự mình thành lập một lực lượng. Gã tự cho rằng bản thân mình chính là người được chọn trong truyền thuyết nên vô cùng bành trướng, tiểu đội dị năng hiện giờ chính là tổ chức do gã xây dựng. Nhưng kể từ lúc cứu Tiêu Linh, gã cảm thấy người trong tổ chức đang dần nghiêng về phía Tiêu Linh, điều này khiến gã vô cùng khủng hoảng.
"Giao tinh hạch cho tôi." Gã duỗi tay về phía Tiêu Linh như lẽ đương nhiên.
Tiêu Linh liếc mắt nhìn một cái rồi ném tinh thạch trong tay qua cho gã, không một chút lưu luyến, vô cùng dứt khoát lưu loát.
Không ít người lộ ra biểu tình tiếc hận.
Tần Kinh Thước cùng Tô Nhược lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cô nhìn Tiêu Linh, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Trong trí nhớ của Thanh Thanh, Tiêu Linh chính là người như vậy, mỗi một hành động của hắn đều ẩn chứa hàm ý. Trước khi mạt thế xảy ra, hắn là một con người ôn tồn lễ độ, được các giáo sư thích, bạn học yêu quý, tất cả mọi người có thể dễ dàng hòa thuận với hắn. Chiếc mặt nạ ôn hòa đáng tin cậy ấy được hắn đeo rất nhiều năm và nó là công cụ tốt nhất để thu phục lòng người.
Bây giờ vẫn vậy, hắn có thể bất động thanh sắc khiến những người ở đây bênh vực kẻ yếu vì hắn.
Bỗng nhiên có ánh mắt chú ý về phía Tần Kinh Thước và Tô Nhược, hai người đều có ngoại hình nổi bật, dễ gây chú ý. Tô Nhược mặc một chiếc áo hoodie màu xanh đâm, mái tóc dài được buộc cao gọn gàng, đôi mắt được che bằng một mảnh lụa trắng, khí chất sạch sẽ ấm áp như ánh mặt trời không thua gì những thanh niên môi hồng răng trắng trong phim truyền hình, cậu đứng phía sau Tần Kinh Thước, một bàn tay còn đang nắm làn váy hoa của cô.
Ánh mắt kia lại chuyển tới Tần Kinh Thước đang đứng im lặng ở đó, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, hắn cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Tóc đen như thác nước, da trắng như bạch ngọc, dáng người yểu điệu, khí chất thanh lãnh, diện mạo mỹ lệ động lòng người, cô mặc một chiếc váy hoa màu hồng cánh sen toát ra khí chất tiên nữ. Cô luôn khiến người ta cảm thấy như này, xinh đẹp không thể tưởng tượng, cô rực rỡ như cầu vồng, phải từng thấy mới cảm nhận hết được.
Mọi người im phăng phắc, không một ai chớp mắt, cũng chẳng ai dám tiến tới đáp lời.
Chỉ có một thiếu niên mặt lộ vẻ kinh hỉ, nở nụ cười đi tới hỏi, "Học tỷ Thanh Thanh, sao chị lại ở đây thế?"
Câu hỏi của cậu ta phá vỡ sự yên tĩnh, trong nháy mắt, bầu không khí nhộn nhịp trở lại.
Tần Kinh Thước còn chưa trả lời đã có người tranh hỏi trước: "Xán Xán, cậu quen vị đại mỹ nữ này sao?"
Thiếu niên quay đầu lại nói với người nọ: "Sao mà không quen cho được, Lộ Thanh Thanh, giáo hoa(*) của đại học Trường Ninh chúng tôi đấy."
(*)Tương tự giáo thảo, giáo hoa là cô gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi.
Ngũ Lục còn đang ngậm một cọng cỏ trong miệng, cà lơ phất phơ hỏi: "Cô nàng này còn xinh đẹp hơn cả Khương Vãn, bên cạnh cô em là ai vậy?"
Thấy có người bắt đầu chú ý tới Tô Nhược, Tiêu Linh từ trên thân cây nhảy xuống, nói với mọi người: "Lộ Thanh Thanh, con gái của tiến sĩ Lộ Minh."
Một câu này vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh lại trở nên yên tĩnh chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Không còn người nào tò mò Tô Nhược là ai.
Tần Kinh Thước ngước đầu nhìn, chạm mắt với Tiêu Linh. Sau lưng cô là ngôi làng bình yên với dải ngói màu xanh lục, dưới chân là những bông hoa đỏ tươi, san sắc đại thanh(*), lọn tóc cô nhẹ nhàng bay, cô tựa như một nàng tiên bước ra từ bức tuyệt tác của người nghệ sĩ, thực sự xinh đẹp đến mức kì ảo.
(*)Lông mày của người con gái đẹp tựa như sắc xanh của núi rừng vào mùa xuân.
Đúng là đã thay đổi, trước kia cô ấy không có loại khí chất này.
Tiêu Linh nhướng mày, hắn đi tới, hô: "Xán Xán, mau thu dọn đồ vật rồi đi thôi."
Mười mấy người bọn họ đều là người của căn cứ phương nam, tới Trường Ninh là vì một phong thư của tiến sĩ Lộ Minh, trên đường đi thì nhặt được Tiêu Linh đang thức tỉnh dị năng từ đám xác sống. Sau Tiêu Linh, bọn họ còn cứu được thêm mấy nhóm người nữa, cuối cùng mới đuổi được tới nơi này.
Xán Xán tên đầy đủ là Nhậm Xán Xán, là một cậu thiếu niên có diện mạo tinh xảo, nhưng do ở trong mạt thế lâu ngày nên khuôn mặt đã nhiễm chút thô ráp cùng chật vật. Chiếc áo phông trên người đã lâu không thay, màu trắng ban đầu đã bị ngả vàng, trên áo còn dính đầy bụi bẩn và vết máu.
Tần Kinh Thước không đáp lời cậu ta, trước khi chạy vào căn phòng, cậu ta đến gần Tần Kinh Thước nói: "Học tỷ Thanh Thanh, nếu đã gặp ở đây thì cùng bọn em đi tới căn cứ phương nam đi, em vào trong tìm chút đồ, chờ nhé!"
Cậu ta tươi cười thẹn thùng như ánh mặt trời, tính cách đơn thuần như trẻ con, Tần Kinh Thước đem giữ chặt cậu ta lại, quay ra nói với Tiêu Linh: "Bên trong có thứ gì đó rất nguy hiểm."
"Ha ha ha!"
Ngũ Lục đang đứng bên cạnh cười ha ha, gã phun cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, dùng một tư thế mà gã tự cho là ngầu nghiêng dầu nói với cô, "Mỹ nữ, tôi nói này, bây giờ đang là mạt thế, có nơi nào là không nguy hiểm đâu, có nơi nào là không có chút vật mờ ám cơ chứ?"
Gã cong lưng như tên du thủ du thực đi về hướng Tần Kinh Thước, đang định trêu ghẹo một chút thì bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Kinh Thước làm chùn bước.
Mọi người đều đang nhìn gã, Ngũ Lục cảm thấy như vậy rất mất mặt, giận cá chém thớt mà quát Nhậm Xán Xán:
"Xán Xán, còn không mau chóng đi thu thập vật tư!"
Thấy những người này đều không chịu tin mình, hoặc là nói đúng hơn là không để ý đến cảnh báo nguy hiểm của mình, Tần Kinh Thước buông lỏng tay, không thèm quản nữa, nhưng thật ra Tiêu Linh vẫn luôn để tâm tới lời cô nói, sau đó vẫn đi theo Xán Xán vào phòng.