Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 268



“Vừa rồi ông nói là diệt trừ tình địch?” Mặt mày Cố Vân Khê trong trẻo nhưng thần sắc trên mặt vô cùng lạnh lùng: "Nói cách khác, năm đó vợ chồng hai người nhập cư trái phép đến HK, là ở cùng một chỗ, có đúng hay không?"

“Vậy sao cuối cùng ông lại cưới người khác? Ông mới tới HK không quen biết ai, trong lúc ra ngoài tìm việc, đã quen biết vị đại tiểu thư con của tiệm vàng này.”

Cô chỉ chỉ khuôn mặt già nua của Mạc lão gia: "Tuy ông hiện tại nhìn vào thì vừa già vừa xấu, nhưng nhìn những đường nét trên khuôn mặt này, cũng nhìn tướng mạo con cháu ông ở kia, tôi đoán khi còn trẻ ông hẳn là chàng trai rất tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, tao nhã, thu hút rất nhiều cô gái xoay quanh.”

“Cho nên, vị đại tiểu thư này đối với ông vừa nhìn đã yêu, bà ta còn nghĩ hết biện pháp để được ở cùng một chỗ với ông. Nhưng không may, ông là một người đã có vợ.”

Cô chỉ dựa vào một câu nói lỡ miệng của Mạc lão gia, lại từng bước sâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, đi từ tình tiết nhỏ nhất để khơi gợi lại một đoạn chuyện cũ đã qua mấy chục năm trước đây.

Không khí trong phòng đều yên tĩnh, mọi người ai nghe đến cũng trợn mắt há hốc mồm. Không thể tin được, đây là chuyện thật hay giả vậy? Nhưng cách cô nói như tận mắt cô được chứng kiến vậy.

Đây được xem là chỉ số thông minh cao của học bá sao? Như thế thì cũng quá mức trâu bò đi.

Cố Vân Khê một bên suy đoán hợp lý, một bên nhìn chằm chằm vào mặt của đương sự, cẩn thận xem xét biểu tình của hai người bọn họ. Vì chỉ cần nhìn biểu tình hai ông bà Mạc gia thì cô cũng có thể nhìn ra được rất nhiều đoạn chuyện trong quá khứ này.

"Nhưng đây cũng không phải là vấn đề khó khăn gì. Một bên thì có chút tiền, một bên thì cuộc sống khốn đốn. Đàn ông mà, là sinh vật thực tế nhất, nếu có cơ hội có thể làm cho mình bớt đi vài năm phấn đấu, tại sao không nắm lấy chứ?”

Lời này vô cùng chân thật, tựa như một tấm gương soi, soi ra nội tâm xấu xí của tất cả bọn họ.

“Tiểu Khê.” sắc mặt Mạc lão gia trắng bệch: "Không phải như vậy.”

Cố Vân Khê cũng sẽ không bởi vì ông đang sinh bệnh mà bỏ qua cơ hội tìm ra chân tướng năm xưa.

Nhưng mặc kệ như thế nào, cô cũng có nghĩa vụ tìm cho người cha đã c.h.ế.t của cô một câu trả lời thỏa đáng về câu chuyện quá khứ này. Ông vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, sống ở nhà của cha mẹ nuôi thì nhận hết mọi đau khổ, tuổi còn trẻ như vậy đã phải mất đi tính mạng. Ngay cả cho đến khi c.h.ế.t cũng không biết thân thế thật sự của mình. Thật đáng thương biết bao nhiêu.

Cô nhất định sẽ tìm ra chân tướng, bất kể là bà hiện tại còn sống hay đã chết, đều phải cho cô một kết quả.

Nếu như bà vẫn còn sống, vậy cô sẽ đi nhìn xem bà có mạnh khỏe hay không, sau đó chăm sóc bà, cho bà một tuổi già không lo không nghĩ.

Nếu chẳng may bà đã chết, vậy đem di cốt di táng ở bên cạnh mộ của cha cô. Khi còn sống hai mẹ con họ không thể ở cạnh nhau, vậy thì khi c.h.ế.t cho bọn họ được ở cạnh bầu bạn. Đây có lẽ là niềm an ủi lớn nhất đối với hai mẹ con họ.

"Sau đó thì sao? Ông một chân đạp hai thuyền. Ông lại là người không có chính kiến, vừa muốn có tình lại vừa muốn có tiền. Còn vị đại tiểu thư kia thì trong vô cùng đố kỵ, vì độc chiếm một mình ông mà không ngại thuê người xuống tay tàn nhẫn với người vợ kia….”

Cô chỉ định hỏi thăm dò, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Mạc lão phu nhân đại biến, tâm bỗng lạnh hơn một nữa.

“Là đẩy người xuống biển? Hay là? Hay là, đem người trói bán đi......”

Mạc lão phu nhân vội đứng dậy, môi run rẩy, "Mày nói bậy.”

Cố Vân Khê thấy thái độ bà ta như vậy thì tất nhiên đã hiểu hết mọi chuyện. Ánh mắt cô không khỏi lạnh thấu xương. Nữ nhân này thật độc ác, trách không được, con cháu bà ta nuôi dạy đều là một đám lòng dạ ác độc, ngu xuẩn.

“À, thì ra là bán.” Lửa giận của cô không khống chế được nữa, đây là tàn nhẫn đến cỡ nào.

Sự thật đằng sau đáng sợ như vậy, cũng giải thích được vì sao nhiều năm qua đi mà bà vẫn không quay lại Hồng Kông để tìm lại con trai mình.

“Tôi trước giờ luôn thắc mắc, Mạc Khải Hàng tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể làm ra được chuyện bắt cóc tống tiền này? Thì ra, đây là do di truyền.”

Sắc mặt mọi người có mặt ở đây đều thay đổi, không dám tin mà nhìn về phía Mạc lão phu nhân. Bà thật sự có thể làm chuyện như vậy? Bộ dáng hiền lành cùng với câu chuyện xấu xa này có chút không thích hợp với bà ta.

Giọng nói của Cố Vân Khê cũng thay đổi: “Bà vừa bán người, lại vừa giả vờ nói cô vợ kia vì chê ông ấy nghèo khó nên chạy theo người đàn ông có tiền. Chiêu này của bà tung ra, quả nhiên cũng rất ác độc.”