Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 272



Vợ chồng Mạc gia nổi tiếng là vợ chồng ân ái trong giới kinh doanh này. Nam chính ở ngoài kiếm tiền, nữ chính thì ở nhà dạy đỗ con cái. Nam chính có sự nghiệp thành công, nữ chính thì là hiền thê mẫu mực, hành xử đúng đắn. Vì thế mọi người đều cho rằng bọn họ là vợ chồng nguyên phối với nhau.

Sắc mặt Mạc lão phu nhân đỏ bừng, quát lớn: "Cố Vân Khê, cô đừng ăn nói bậy bạ. Sếp Hứa, tôi cũng muốn kiện cô ta tội phỉ báng, tôi mới là vợ nguyên phối của Mạc Thừa Ân, tôi từ trước giờ không biết Tô Mạn Châu cô ta nói là ai.”

Cố Vân Khê chỉ thản nhiên liếc bà ta một cái: "Mạc lão gia, ông còn giữ lại ảnh của Tôn phu nhân Tô Mạn Châu hay không?”

"Tôi..." Mạc lão gia nội tâm lúc này rất giãy dụa, ông rất hiểu tính tình của Cố Vân Khê, nhưng nếu việc này cùng với gia sản của Mạc gia thì cái nào lại quan trọng hơn đây?

Mạc Nhị đi tới bên cạnh ông gọi một tiếng: "Cha.”

Mạc lão gia rủ mặt xuống, ông có chút trầm mặc.

Nhưng Cố Vân Khê sẽ không dễ dàng buông tha cho ông như vậy: “Tô Mạn Châu cùng với Chu Bích Vân, người nào mới là vợ cả của ông?”

Mạc lão gia nhịn không được nữa, nhỏ giọng cầu xin: "Tiểu Khê, cháu cứ để chuyện cũ theo gió trôi đi đi.”

“Được.” Người không ngốc thì chỉ cần như vậy khẳng định cũng đã có thể nhìn ra trong chuyện này nhất định có mờ ám.

Nhưng, chuyện này đã qua lâu như vậy, sao lúc này lại bị khui ra? Còn vị tiểu thư Cố Vân Khê này, lại có quan hệ gì với Mạc gia kia đây?

Đôi mắt đen nhánh của Cố Vân Khê nhìn chằm chằm Mạc lão gia, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: "Mạc Thừa Ân tiên sinh, ngay tại đây, ông có dám dùng vận mệnh trăm năm của Mạc gia mà thề rằng, cuộc đời này ông không thẹn với Tô Mạn Châu hay không?”

Không, tất nhiên là ông không dám! Mạc lão gia nhìn đôi mắt giống người vợ cả này của ông, có chút không mở miệng được.

Cố Vân Khê khe thở dài nói: "Người đang làm trời đang nhìn, thiên đạo luân hồi, ông trời sẽ không buông tha cho ai.”

Mạc lão gia là người bệnh lâu năm, cả ngày của ông đều gắn liền với chiếc giường, giờ phút này bỗng có chút suy tư. Lời cô nói, ông tin.

Mạc lão phu nhân thầm kêu một tiếng không ổn, vội nói: "Cố Vân Khê, cô câm miệng lại cho tôi. Nơi này cũng không hoan nghênh cô tơi, mau cút ra ngoài.”

Cố Vân Khê quay đầu bước đi: "Được, vậy chúng ta đến đồn cảnh sát nói tiếp.”

Người Mạc gia nghe vậy sốt ruột đến giậm chân. Cô vậy mà thật sự muốn báo án sao?

Những tờ báo nhỏ ở HK thích nhất là những đề tài bát quái này, nếu chẳng may chuện này truyền ra ngoài, Mạc gia bọn họ còn có thể ngẩng mặt lên làm người nữa sao? “Tiểu Khê, ông sẽ bồi thường cho cháu 20% cổ phần của tập đoàn Mạc thị, cháu hãy buông tha cho Mạc gia đi.” Mạc lão gia vì gia tộc, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này để trấn an cô.

Cố Vân Khê cực kỳ cố chấp, chuyện cô đã muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng như bùng nổ.

Thái độ này của Mạc lão gia tương đương với việc tuyên bố cho mọi người biết, rằng: Trong lòng ông ta có thẹn!

Hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Mạc thị, tính ra cũng phải hơn trăm triệu chứ chẳng đùa. Nếu đã như vậy, thì nỗi hổ thẹn này phải lớn đến mức nào?

Mạc lão phu nhân giận tím mặt: " Ông điên rồi sao? Sao lại đưa tiền cho loại người như cô ta? Cô ta là người ngoài, người ngoài!”

Cố Vân Khê hơi nghiêng đầu: "Nhưng cho dù là người ngoài, thì tôi cũng là người quản lý quỹ Mạc thị, cũng là người thừa kế phần di sản này.”

Được rồi, đây đúng là một quả bom…không, phải nói là b.o.m nguyên tử. Nội tâm các nhân viên cảnh sát ở đây bỗng chốc sôi trào, hận không thể trực tiếp đem hạt dưa ra ngồi cắn. Nhanh, mau bùng nổ một chút, bọn họ từ trước đến nay thích nhất là nghe loại ân oán tình thù của gia đình hào môn này.

Ngay cả Đổng tiên sinh cũng vểnh tai lắng nghe. Xem ra quan hệ giữa Cố Vân Khê và Mạc gia không tầm thường như ông nghĩ.

Mạc lão phu nhân hận nghiến răng, di chúc còn chưa tới một khắc cuối cùng thì tùy thời đều có thể thay đổi được.”Đúng là chuyện hoang đường. Thừa Ân, ông mau nói cho cô ta biết, tất cả chuyện này đều là vọng tưởng của cô ta.” Bà ta đây là muốn mượn cơ hội lần này giải quyết triệt để chuyện di chúc kia luôn.

Đáng tiếc, Mạc lão gia không phối hợp với bà ta: "Thêm năm phần trăm.”

Ông biết rõ lực sát thương của Cố Vân Khê lớn đến bao nhiêu, cho nên, ông vì để trấn an Cố Vân Khê mà đã nhượng bộ rất lớn.

Oán niệm của Cố Vân Khê một ngày không được tiêu trừ, thì tương lai Mạc gia...... không thể nói được.

“Tôi đã sớm nói với các người rồi, Cố Vân Khê tôi không thiếu tiền mà chỉ thiếu một cái công bằng.” Cố Vân Khê rất kiên định, nhất quyết không chịu thỏa hiệp.

“Mạc Thừa Ân tiên sinh, hôm nay ngài kéo dài chút hơi tàn này, bệnh nặng quấn thân, không phải là báo ứng của ngài sao?”

"Cô còn dám nguyền rủa cha ta?"

Cố Vân Khê căn bản không để ý tới hắn, giơ tay phải lên, trịnh trọng nói: "Tôi thề với trời, một ngày không tìm được Tô Mạn Châu, tôi sẽ không để cho Mạc gia các người được một ngày yên ổn.”

Giọng nói của cô lúc này lại có chút bi thương: "Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Tôi nhất định phải đón được bà trở về quê nhà, lá rụng về cội, để mẹ con bọn họ sớm ngày đoàn tụ. Đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể làm cho người cha đã mất sớm của tôi.”