Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 287



"Tương lai, đó là chiến tranh công nghệ cao, đó là chiến tranh điện tử, mà ưu thế điện từ sẽ trở thành một điểm cao mới trong chiến tranh."

"Việc hình thành một lực lượng không quân mạnh là rất quan trọng, kết hợp với thông tin điện tử và vũ khí công nghệ cao, sẽ là chủ đạo."

Cô nói rất đơn giản, nhưng lại khái quát tính mấu chốt, chỉ vì để cho quốc gia bớt đi đường vòng, mau chóng đuổi theo.

"Từ cuộc chiến này, cần xây dựng các cơ quan trinh sát tình báo tinh vi và hoàn thiện, tạo ra các hệ thống trinh sát hàng không và vũ trụ."

"Trong tương lai, không chỉ là chiến thuật, công nghệ cao, mà còn là sức mạnh quốc gia tổng hợp, xây dựng kinh tế cũng không thể bị bỏ sót, có tiền mới có thể làm quốc phòng."

Những thứ này là thường thức của cô, thâm ảo hơn nữa sẽ không hiểu, cô không thích làm chính trị, cũng không thích chiến tranh.

“Kiến thức của cháu có hạn, cũng không hiểu chiến tranh, chỉ biết những thứ này.”

Ánh mắt lãnh đạo nhìn cô đều không giống nhau, quả nhiên, cô có ánh mắt vượt lên trước cùng ý thức tiên phong, có thể ở dưới thế cục hỗn loạn nhìn trộm được một đường cơ hội.

Loại năng lực này quá trân quý, một phần ngàn vạn.

Đây là trời sinh? Nhưng, không có kiến thức và thông tin phong phú chống đỡ được sao?

“Hệ thống trinh sát hàng không vũ trụ nói như thế nào?”

Cố Vân Khê suy nghĩ một chút, "Trinh sát hàng không vũ trụ có ưu thế độc nhất vô nhị, tác dụng không thể thay thế, hầu như không bị ràng buộc gì, công tác trinh sát toàn phương vị toàn thời gian. Những vệ tinh của nước Mỹ đều có tác dụng này, sông ngòi núi non khí hậu môi trường quân sự bố cục vân vân đều khó thoát khỏi ánh mắt của bọn họ..."

Balabala nói rất nhiều, miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng tổng kết lại một câu, "Cho nên, chúng ta cũng phải làm nhiều hơn nữa về việc phóng tàu vũ trụ và vệ tinh."

Tay phải của người lãnh đạo gõ nhẹ lên mặt bàn, "Cháu cảm thấy bản chất của cuộc chiến này là gì? Việc liên hợp quân đội có phải là một động thái chính đáng không?"

Cố Vân Khê không khỏi vui vẻ, "Phốc, chính đáng? Đừng đùa, không có một cuộc chiến tranh nào là chính đáng. Giữa các nước chỉ có tranh giành lợi ích, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.”

Cô nói quá tỉnh táo, quá lạnh lùng, nhưng đây là hiện thực.

Lãnh đạo có chút ngoài ý muốn, "Vậy cháu cảm thấy nước Mỹ trong cuộc chiến tranh này sẽ được lợi ích gì?"

Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi nói, "Dầu mỏ và sức ảnh hưởng, bọn họ muốn làm lão đại thế giới, tất cả do bọn họ định đoạt.”

Mỗi một câu cô đều nói đến điểm mấu chốt, lãnh đạo khẽ gật đầu, "Còn gì nữa không?”

Cố Vân Khê hơi trầm ngâm, "Tiến thêm một bước củng cố địa vị bá quyền đô la.”

Lãnh đạo bình tĩnh nhìn cô, có thể thông qua bản chất chiến tranh nhìn thấy những thứ này, không phải người bình thường có thể làm được.

Cố Vân Khê tùy ý hắn đánh giá, dù sao cô cũng không làm chuyện xấu, chột dạ gì chứ.

“Bình thường chúa đọc sách gì?”

“Rất nhiều rất nhiều, danh tác trong và ngoài nước, loại tạp chí khoa học kỹ thuật tài chính, mỗi ngày còn phải đọc mấy phần báo chí, cháu xem tương đối hỗn loạn, bởi vì cháu có rất nhiều sự tò mò với thế giới này.”

Cô đọc rất nhiều, đi đâu cũng mang theo một quyển sách.

Lãnh đạo im lặng, "Cháu cảm thấy quyển nào sâu sắc nhất?”

“Tư trị thông giám.” Cố Vân Khê từ trong túi lấy ra một quyển sách, đưa đến trước mặt lãnh đạo.

Lãnh đạo tiện tay lật xem, sách này đều lật có nếp gấp, có thể thấy được là chủ nhân thường xuyên lật xem. "Cháu thích câu nào nhất?"

Cố Vân Khê có chút hiểu ý của hắn, khẽ mỉm cười nói, "Giám thị hưng suy kiếp trước, khảo sát được mất hiện nay. Xuất phát từ<<Tư trị thông giám – Hậu Chu Kỷ Ngũ>>, lấy lịch sử làm gương.”

Cô mở miệng, thuộc lòng, lãnh đạo khẽ gật đầu, "Cháu giải thích thế nào?”

“Xem xét thời thế, biết tiến lùi, cân nhắc nặng nhẹ, linh hoạt thay đổi.” Cố Vân Khê rất nghiêm túc trả lời," Một người nếu làm được những thứ này, có thể đạt được mục đích, một quốc gia nếu có thể làm được, có thể sừng sững không ngã.

Trên mặt Lãnh đạo nhiều hơn mỉm cười, "Tương lai cháu muốn làm cái gì?"

Cố Vân Khê thở phào nhẹ nhõm, khảo hạch coi như thông qua rồi chứ? Còn rất dọa người.

Nhưng mặt cô không lộ ra, mà chỉ chớp chớp mắt, "Người đứng đầu ngành.”

Khẩu khí hơi lớn, nhưng ở tuổi này cô đã thể hiện thực lực cường đại, lãnh đạo cũng thấy được, tin tưởng cô có thể làm được điểm này.”Ngành nghề gì?”

Cố Vân Khê có chút không hiểu, đây là muốn sắp xếp phương hướng chuyên nghiệp cho cô sao?

Cô trả lời rất bảo thủ, "Còn chưa nghĩ ra, hẳn là ngành công nghệ cao.”

Ngoài dự liệu của cô, lãnh đạo cũng không nói ngành nghề cụ thể, mà đột nhiên hỏi, "Nghe nói cháu rất thích bất động sản?”

Cố Vân Khê nói rất tùy ý, nhưng rất nhanh ý thức được không đúng, thời đại này bầu không khí không có cởi mở như vậy, thích hưởng thụ cũng không phải là thói quen tốt, nói ra không dễ nghe.

Cô nhanh chóng vá cho mình một miếng vá, "Ý cháu là, khi còn bé cháu chịu không ít khổ, sau khi lớn lên có tâm lý bồi thường, muốn đối xử tốt với mình một chút, muốn ở trong một căn nhà lớn, muốn ăn các loại đồ ăn ngon, muốn mặc quần áo đẹp. Cháu không trộm không cướp, dựa vào bản lĩnh của mình để tạo ra hoàn cảnh sống tốt hơn, hẳn là có thể chứ?"

Lãnh đạo không khỏi bật cười, là người thì có khuyết điểm, nào có người hoàn mỹ?

Thích hưởng thụ là bản tính của con người, một cô gái nhỏ như cô thích hưởng thụ cũng không có gì.

“Có thể, chỉ cần lai lịch tiền bạc sạch sẽ, ai quản nhiều như vậy?”

Cố Vân Khê mặt mày cong cong, vui vẻ nói, "Vậy là được, cháu còn định sau này mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, ở cùng với anh chị em, mỗi người đều phải có một căn phòng lớn sáng sủa sạch sẽ.”

Lại nói tiếp, hai bất động sản ở Hải Thành cô đều không có thời gian xử lý, tìm một cơ hội đi chứng thực một chút, đóng cửa như vậy thật lãng phí.

Tứ hợp viện ở Bắc Kinh rất đáng giá, trong tay cô có chút tiền, có thể đầu tư trước một chút.

Lãnh đạo nhìn cô thật sâu, là người đều sẽ có chấp niệm, cô thẳng thắn vô tư càng chân thật, càng giống thiếu nữ vị thành niên, người có rất nhiều mặt, lập trường cùng phẩm hạnh không thành vấn đề là được.

"Tôi cho cháu một đề bài, cách nhìn nhận đối với chiến tranh trong tương lai, cháu trở về viết, viết xong thì nộp lên.”

Cố Vân Khê:...... Cô nào có đức hạnh gì, lại còn việc báo cáo phương hướng chiến tranh, mau mau tỉnh táo lại đi, cô chỉ là một học sinh bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng, cô sợ, cô không dám.

“Có thể, tám trăm chữ.” Tám trăm chữ viết văn nhỏ thôi, miễn cưỡng còn có thể tiếp cận.

Lãnh đạo liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của cô, "10 ngàn chữ, đừng lười biếng.”

Cố Vân Khê đeo mặt nạ thống khổ, 10 vạn chữ, cứu mạng a.

Lãnh đạo cười ha ha, "Viết tốt sẽ tặng cháu một phần lễ vật.”

“Là cái gì?” Đôi mắt Cố Vân Khê sáng lên.

"Giữ bí mật, chắc chắn cháu sẽ thích.”