Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 297



Lúc trước ông đã sai rồi, ông chỉ nghĩ đưa ba đứa con rể này vào công ty, để cho bọn họ cạnh tranh lẫn nhau, làm việc cho thật tốt, chờ đến khi con trai ông lớn lên, sẽ giao lại cho con trai ông cùng bọn họ.

Nhưng tâm tư con người đều sẽ thay đổi, dã tâm của con người một khi đã xuất hiện, thì chuyện gì cũng dám làm.

Nguồn tin này có đả kích quá lớn, hoàn toàn đem Tề đại tiểu thư có dã tâm bừng bừng chọc giận lên: "Cha, người cũng quá thiên vị rồi. A Đông nhà con cố gắng như vậy cũng chỉ là muốn người công nhận phần năng lực này của mình. Anh ấy mỗi ngày bận rộn đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn, cha sao lại không nghĩ cho anh ấy?”

"Anh ấy cũng là con rể, là cha của cháu ngoại người. Anh ấy lại có năng lực xuất chúng, khi vào công ty lại vô cùng siêng năng, đi từ vị trí thấp nhất mà đến được vị trí như hiện nay. Cả công ty trên dưới đều tin phục, anh..."

Con rể lớn Trình Hướng Đông nghe vậy cũng rất không hài lòng. Hắn ta gia nhập công ty nhiều năm, đã sớm trở thành nhân vật có quyền lực trong công ty. Hắn còn kết bè kéo phái, là Trình tổng có tiếng tăm lừng lẫy trong công ty, nên nhất định phải có được quyền thừa kế này.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nhưng anh ta không phải họ Tề.”

Tề lão gia chỉ cần một câu liền phủ định những năm này cố gắng của hắn, làm sao có thể cam tâm đây?

Tề đại tiểu thư nghẹn ngào nói: "Cha, đây đã là niên đại nào rồi, người còn chấp nhất cái gì không cùng chung một họ nữa? Con rể cũng được xem như là nửa con của cha, anh ấy cũng xem người như cha ruột mà luôn hiếu thuận. Mười mấy năm nay cũng một lòng như vậy, cha sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy như vậy?”

Tề lão gia biết con gái từ trước đến nay đều hướng ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại có thể bảo vệ người đàn ông của mình đến như vậy. Nhìn thấy con gái như vậy, ông vẫn rất đau lòng.

“Tôi là lão già ngoan cố như vậy đấy. Nếu trong lòng các người vẫn còn không phục, có thể lựa chọn rời đi, hoặc là không nhận người làm cha này.”

Tề đại tiểu thư ỷ vào sự yêu thương của ông mà vô cùng tức giận: “Cha, người có biết người khác nói người như thế nào không? Nói người ngay cả người thân cũng không nhận, lãnh khốc vô tình, không có nhân tính......” Ánh mắt Tề lão gia lạnh đi vài phần: "Con cũng cho là như vậy?”

“Đúng vậy.” Tề đại tiểu thư quật cường trừng to mắt nhìn lại ông.

Tề lão gia quả quyết nói: "Được, vậy tôi sẽ bảo luật sư đem tên mẹ con các người gạch ra khỏi quỹ gia tộc. Sau đó tôi sẽ đăng báo tuyên bố, tôi đã cùng con đoạn tuyệt quan hệ. Như thế thì con đã hài lòng chưa?”

Mọi người trong phòng nghe vậy đều vô cùng kinh hãi.

“Còn ai cho là như vậy không? Lão Nhị.” Tề lão gia bắt đầu điểm danh.

Tề nhị tiểu thư trời sinh tính nhu nhược, vội vàng lắc đầu: "Không, không có, cha không phải là loại người đó.”

Tề lão gia ở trong lòng khẽ thở dài một hơi: "Lão tam.”

Tề tam tiểu thư thức thời hơn nhiều, đối nghịch với cha thì có ích lợi gì chứ? Cả nhà bọn họ đều phải dựa vào cha để ăn cơm nha.

“Cha, cha thiết lập quỹ gia tộc này cũng là vì tốt cho chúng con, con hiểu.”

Tề lão gia nhìn về phía ba người con rể: “Ba người các con còn có ý kiến gì về quỹ gia tộc này không? Lão đại nói trước đi.”

Trong lòng Trình Hướng Đông âm thầm mắng chửi mấy trăm lần, nhưng trên mặt lại vô cùng thành khẩn. “Cha, Tuệ Tâm không phải ý đó, cô ấy chỉ vì quá tức giận nên mới không lựa lời mà nói thôi. Kỳ thật, cô ấy rất hiếu thuận với người. Ở nhà, cũng thường hay dạy dỗ mấy đứa nhỏ phải hiếu thuận với người thật tốt. Còn về phần quỹ gia tộc này, con cảm thấy rất tốt, hầu hết các đại gia tộc bên HK đều làm như vậy.”

Con rể thứ hai không có bản lĩnh gì, chỉ biết ở nhà ngang ngược, nhưng ở trước mặt cha vợ thì lại ngoan ngoãn như mèo nhà, rụt rè nói: "Cha, con cũng không có ý kiến, người vui là tốt rồi.”