Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 299



Tề lão gia lớn tiếng giận dữ nói: "Cậu đối với cháu ngoại của tôi thì hà khắc, nhưng lại đối với đứa con riêng kia ngược lại yêu thương có thừa. Vừa mua nhà vừa mua xe, tất cả số tiền này đều là tài sản chung tôi cho hai vợ chồng cậu.”

Tề nhị tiểu thư lúc này đã không ngồi yên được nữa: "Ông xã, anh mau nói cho em biết, đây có phải là sự thật không?”

Con rể thứ hai thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, nghe Tề lão gia điểm tới tên vô cùng sợ hãi, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tề lão gia, khóc nói: "Không phải vậy, cha, con chỉ là nhất thời hồ đồ, con sai rồi, sau này con sẽ đối xử tốt với Huệ Lan.”

Tề lão gia một cước đem hắn đá văng ra: "Đều là đàn ông với nhau, tôi biết rất rõ các người đang suy nghĩ cái gì? Tiêu tiền của nhà vợ, mượn thế lực của nhà vợ, như thế còn chưa đủ. Các người luôn cảm thấy những năm này đã vô cùng ủy khuất, một lòng chỉ nghĩ sẽ có một ngày được hãnh diện, sau đó sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần mối ủy khuất này. Sau đó các người không ngừng liều mạng tìm cách hành hạ vợ mình, tìm cách hạ độc thủ g.i.ế.c chết, thậm chí ngay cả con ruột cũng không buông tha."

Nội tâm mấy đứa nhỏ nghe vậy vô cùng chấn động, giống như được mở ra một cánh cửa thế giới mới, sớm thấy được sự xấu xí dơ bẩn của thế giới người lớn kia.

Con rể thứ hai vô cùng sợ hãi: "Không không không, cha, không phải như vậy…”

Tề lão gia ngay cả nhìn cũng không có nhìn hắn: "Các người tỉnh táo một chút đi, đàn ông đều là lũ bạc tình, có mới nới cũ. Cái gì mà tình yêu, đều không phải là thứ quan trọng với bọn họ.”

“Hiện tại tôi vẫn còn sông, còn có thể không chế bọn họ được. Nhưng nếu tôi c.h.ế.t đi, các người ngay cả c.h.ế.t như thế nào cũng không biết đâu.”

Đây là lần cuối cùng ông thật tình chỉ dạy những người con gái này của ông. Nhưng có thể lĩnh hội được bao nhiêu, thì còn phải tùy thuộc vào bọn họ.

Tề tam tiểu thư vẻ mặt vô cùng vui vẻ, không khỏi cảm thấy may mắn, nói: "Vẫn là chồng em đáng tin cậy nhất, chồng, em không bao giờ nói anh vô dụng nữa.”

Người đàn ông kia nhìn cô ta cười cưng chiều.

Nhưng vào lúc này, quản gia lại mang theo mấy người đàn ông tới: "Lão gia, có đồng chí cảnh sát tới.”

Vừa thấy cảnh sát, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi ngơ ngác: "Cha, bọn họ tới làm gì?"

“Bắt người.”

Không khí lập tức ngưng trệ, "Bắt ai?”

Cảnh sát nghiêm mặt nói, "Trình Hướng Đông là ai?”

Mọi người hít một hơi khí lạnh, sắc mặt Tề đại tiểu thư đại biến: "Anh đã làm cái tốt gì rồi hả?” "Là tôi." Trình Hướng Đông có vẻ hoảng sợ: "Đồng chí cảnh sat, tôi không làm chuyện xấu, có phải mọi người có hiểu lầm rồi không?"

Cảnh sát không quan tâm hắn ta, tiếp tục hỏi, "Ai là Ngô Chí Cương?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía con rể thứ ba, hai người bọn họ đã làm gì vậy?

Vẻ mặt Ngô Chí Cương mờ mịt, còn có một tia khó hiểu: "Là tôi, có chuyện gì sao?”

Cảnh sát nghiêm túc nói: "Các người bị tình nghi liên quan đến việc mưu sát người tên là Tề Thiệu. Mời hai vị theo chúng ta trở về cục để tiếp nhận điều tra.”

Lời này như quả b.o.m giáng xuống khiến cho toàn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, không dám tin mà nhìn về phí bọn họ. Mưu sát Tề Thiệu?

Bị điểm danh hai người sắc mặt vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ, xấu hổ phẫn nộ, tức giận, ủy khuất…. bất cứ tâm tình nào cũng có.

Nhưng vào lúc này, Tề tam tiểu thư đứng lên noi: "Điều này không có khả năng, chồng tôi là người tốt, tính tình ôn hòa, đối với ai cũng vô cùng khách khí. Tất cả mọi người đều rất thích anh ấy, các ngài nhất định đã bắt lầm người rồi!"

Cô ta rất tức giận, mặt cũng đỏ bừng.

Ngô Chí Cương giữ chặt cánh tay cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Bà xã, em đừng nóng vội, nhất định là có hiểu lầm gì đó, anh nói rõ với người ta là được rồi.”

Tâm tình Tề Tam tiểu thư vô cùng kích động, hung tợn trừng mắt nhìn Trình Hướng Đông: "Tại sao có thể như vậy? Ai ở sau lưng hại anh? Để tôi điều tra ra, hắn sẽ c.h.ế.t chắc.”

Cô cảm thấy đây là do Trình Hướng Đông giở trò quỷ, diệt trừ đối thủ của mình, ai bảo chồng cô được cha yêu thích hơn chứ?

“Cha, người mau nói một câu giúp con rể người một chút đi.”

Tề lão gia thần sắc đạm mạc, lạnh lùng nói: "Ngô Chí Cương, cậu thật sự cái gì cũng không có làm?”

Ngô Chí Cương liên tục kêu oan: "Cha, cha còn không hiểu con sao? Con không có chí lớn, chỉ muốn cùng vợ con sống thật tốt, cùng bọn nhỏ lớn lên.”

“Không có chí lớn?” Tề lão gia tức cười, gã chính là một người đàn ông giỏi ngụy trang như vậy, thiếu chút nữa cũng lừa luôn cả ông. May mắn A Thiệu thông minh cơ trí, tự mình tra ra một chút chi tiết mấu chốt.

“Vậy tại sao cậu lại mua chuộc người bên cạnh Tề Thiệu, dàn dựng trận tai nạn xe, mục đích là muốn đẩy hắn vào chỗ chết?"