Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 324



Chu Ngọc Thành cho dù đang thịnh nộ nhưng vẫn còn giữ có vài phần cảnh giác: "Cô nói bậy bạ cái gì đấy, nếu tôi thật sự là kẻ lừa đảo, bên phía cục ngoại gia kia làm sao có thể như vậy nhiệt tình chiêu đãi tôi như vậy?”

Cố Vân Khê hơi nhíu mày, hắn ta so với cô tưởng tượng càng giảo hoạt hơn, hắn phải thay đổi kế sách mới được.

Cô gõ nhẹ mặt bàn, đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Cô đang định nói chuyện thì lúc này một giọng nói kinh ngạc lúc này vang lên: "Cô Cố?”

Cố Vân Khê lên tiếng trả lời nhìn sang, một đám người nước ngoài quần áo ngăn nắp đang đi tới, trong đó có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cực kỳ bắt mắt.

Cô mỉm cười đứng dậy đi tới chào hỏi: "Mike? Đã lâu không gặp, có khỏe không?”

Đây là người đại diện nước M từng mua phần mềm tất thắng với cô, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tương tự, ký ức của Mike với cô vẫn còn rất tốt, nói: "Không ngờ lại gặp được cô ở đây, thiếu chút nữa đã không nhận ra. Cô lớn lên như vậy, nhìn qua rất cũng rất xinh đẹp nha, nhưng cũng chỉ một chút.”

Lần trước gặp cô đã để lại cho mình ấn tượng sâu sắc. Anh ta nhớ rất kỹ cô gái nhỏ sắc bén giảo hoạt lại thông minh tuyệt đỉnh này, ở trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cố Vân Khê buồn cười nói: "Phụt, anh cũng rất giống một quý ông, tất nhiên cũng chỉ giống mà thôi.”

"Ha ha ha, cô vẫn như trước, một chút thiệt thòi cũng không chịu được nha." Mike đặc biệt thưởng thức cô gái này. Đứng trên lập trường kinh doan mà nói, đây là một người có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho anh ta, làm sao có thể không thích cho được? “Cô Cố, cùng ăn cơm tối đi.” Nhân tiện anh ta cũng hỏi thử gần đây cô có phát minh gì mới không.

“Anh không bận à?” Cố Vân Khê hất cằm, nhìn về phía những người phía sau anh ta.

Thư ký bên cạnh liền nhắc nhở, nói: "Mike tiên sinh, buổi tối có buổi tiệc liên hoan, các vị lãnh đạo đều sẽ đến, tiệc này chúng ta không thể từ chối được.”

“Cái này... "Mike có chút khó xử: " Vậy, ngày mai cô có rảnh không?”

“Ngày mai tôi phải về trường học rồi, thật đáng tiếc. "Cố Vân Khê cười lên cực kỳ ngọt ngào, cả người lấp lánh tỏa sáng. “Lần sau đi.”

Mike chớp mắt, cho dù thẩm mỹ của phương đông phương tây khác nhau, nhưng anh ta cũng không thể không thừa nhận cô gái trước mắt này quả thật là một mỹ nhân. Đổi lại là người khác, anh ta có lẽ sẽ động tâm.

Nhưng với cô gái trước mắt này thì bỏ đi vậy. Cô không phải dễ chọc, còn là loại đặc biệt không dễ chọc, anh ta đấu không thắng được loại người thông minh này. Tất nhiên, cô cũng chướng mắt chính mình.

Toàn bộ quá trình hai người đều trao đổi bằng tiếng Anh, trôi chảy lại tự nhiên, như là bạn cũ quen biết mới gặp lại.

Chu Ngọc Thành một chữ cũng nghe không hiểu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.

Bỗng nhiên, hắn ta mở miệng hỏi: "Cô biết vị tiên sinh này?"

Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc một cái, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: "Đúng vậy.”

Chu Ngọc Thành luôn cảm thấy cô khinh thường hắn, bất mãn hỏi: "Không giới thiệu một chút sao?”

Cố Vân Khê bĩu môi, có chút không kiên nhẫn, nói: “Ông không hiểu tiếng Anh, nên cũng không cần đâu.”

Chu Ngọc Thành trong lòng vô cùng tức giận, lúc nói chuyện với hắn ta thì xa cách, còn với một người nước ngoài có tiền thì vừa nói vừa cười, đúng là một ả tiện nhân mắt mù luyến mộ hư vinh.

Dám khinh thường hắn ta sao? Hừ, người nào đắc tội với hắn ta đều sẽ không có kết cục tốt.

“Không phải có phiên dịch ở đây sao?” Nói xong hắn ta chủ động vươn tay phải ra, tươi cười nói: “Xin chào, tôi là Chu Ngọc Thành, là vị hôn phu của cô ấy.”

Ánh mắt Cố Vân Khê từng chút lạnh xuống, giống như nhìn một người đã chết. Đây là hắn tự tìm đường chết, nếu đã chán sống rồi, vậy tôi thành toàn cho ông.

Mike nghe phiên dịch xong, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nói:"Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Cố tiểu thư, ông ta không xứng với cô.”

Hắn ta sao có thể chứ, cô đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thông minh như vậy, còn hắn ta chính là một ông già, cho dù nói cha cô thì người ta cũng sẽ tin. Người ngoài vừa nhìn liền biết bọn họ hoàn toàn không xứng.

“Ông ta không phải.” Cố Vân Khê dùng tiếng Anh nói một tiếng, sau đó cười lạnh, đúng thật là bộ dáng bị chọc giận: "Vị hôn phu? Sao tôi không biết từ khi nào mình lại có thêm một vị hôn phu vậy? Ông cũng chưa từng soi gương nhìn lại mình sao? Chính mình có mấy cân mấy lượng cũng không biết sao? Ông họ Chu, lớn lên cũng giống như heo vậy, đầu heo mà cũng dám nghĩ đến chuyện này.”

Tức giận đi, càng tức giận, thì càng dễ phạm phải sai lầm.