Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 330



Một tuần trước Cố Vân Khê mua sắm ở HK, Chu Ngọc Thành ở Quảng Thành, địa điểm không khớp. Bây giờ lại có nhiều người như vậy đứng ra bảo vệ cô, lời đồn tất nhiên là không cánh mà bay. Cho dù hiện tại Chu Ngọc Thành có ra sức phủ nhận như thế nào đi chăng nữa, cũng vô dụng.

Đáy lòng Cố Vân Khê nổi lên một tia ấm áp, người xấu thì có, nhưng người tốt càng nhiều. Thế giới này tuy rất tệ, nhưng vĩnh viễn luôn có một chút ấm áp cảm động của người khác giành cho mình.

Sự thật này đã dập tắt đi một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng của mọi người, thậm chí nó còn gợi lên một tia phẫn nộ khi bọn họ bị ông ta lợi dụng đùa giỡn.

"Chó chết, miệng nói hươu nói vượn, làm sao không biết xấu hổ mà còn cố tình hắt nước bẩn lên người tiểu cô gái nhà người ta chứ?"

“Ông mới là đồ đại lừa đảo, đúng là không biết xấu hổ, vô sỉ đến cực điểm.”

“Cho dù thay đổi một thân giày da, cũng không thể nào che giấu được mùi cặn bã vô sỉ của ông ta.”

“Ông mới là rắn độc, cũng không biết đã hại bao nhiêu người rồi. Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, tặng cho ông hai quyền.”

Cũng có người tức giận nhào tới đánh, đánh đến nỗi Chu Ngọc Thành gào khóc thảm thiết. Chờ đến khi Chu Ngọc Thành bị đánh thành cái đầu heo, nhân viên cảnh sát lúc này mới giả vờ giả vịt đi tới ngăn cản, đưa hắn ta đi.

Cố Vân Khê ở trên cao nhìn nam nhân cuộn tròn trên mặt đất như một con ch.ó chết, trong lòng âm thầm giải hận. Những tội ác đó của ông ta ước tính đủ để bị kết án vài năm.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói mãnh liệt vang lên: “Tiểu Khê.”

Cố Vân Khê nghe được thanh âm quen thuộc kia thì ngẩng đầu lên nhìn. Tề Thiệu, một chân còn bó thạch cao, đang ngồi ở trên xe lăn được đẩy tới đây.

Cô chạy như bay tới ngồi xổm trước mặt hắn, nói: "Tề Thiệu, sao anh lại tới đây? Vết thương của anh còn chưa khỏi, sao lại đi lung tung làm gì chứ? Anh cũng quá xằng bậy rồi.”

Tề Thiệu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, trong lòng có chút ngọt ngào, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu cô, nói: "Tôi có chút lo lắng cho em.”

Cố Vân Khê liếc mắt: "Tề lão gia, Tề Thiệu không hiểu chuyện, sao ông cũng để mặc anh ấy làm xằng làm bậy vậy?”

Tề lão gia đẩy xe lăn vẻ mặt ủy khuất: "Tôi cũng không quản được nó, nó chỉ nghe mỗi lời cháu, cháu nhanh tới quản nó đi.” Cố Vân Khê:…Hai cha con này cố ý gây sự phải không?

Có vài người ở đây liếc mắt một cái liền nhận ra Tề lão gia, nhao nhao chào hỏi: "Tề lão tiên sinh, ngài có khỏe không, không ngờ lại gặp được ngài ở đây.”

Tề lão gia ở Thâm Thành tương đối nổi tiếng, ở HK cũng như vậy. Ông thường xuyên cùng những người này giao tiếp nên cũng coi như quen thuộc.

“Tôi cũng rất bất ngờ, mọi người đến đây, để tôi giới thiệu cho mọi người một chút. Đây là con trai út của tôi, Tề Thiệu, hiện đang học tiến sĩ ở đại học MIT.”

Phàm là bậc cha mẹ, đều sẽ không nhịn được khoe khoang con cái của mình, đây vốn là bản tính rồi.

Mọi người nghe vậy hâm mộ không thôi. Bọn họ lớn tuổi như vậy cũng không học được, hắn tuổi còn trẻ mà đã học đến tiến sĩ, còn là trường danh giá nữa chứ.

“Đúng thật là hổ phụ sinh hổ tử. Thằng bé lớn lên anh tuấn đẹp trai, học tập lại tốt như vậy, Tề lão tiên sinh, ngài có đứa con như vậy thật có phúc nha.”

Tề lão gia đắc ý cười to: "Ha ha ha, tiểu tử này cũng là người thừa kế của tôi, về sau còn mong mọi người chiếu cố nó nhiều thêm một chút. Tề Thiệu, con cùng mọi người chào hỏi đi."

Người thừa kế Tề gia? Mọi người nghe vậy càng thêm nhiệt tình hơn, một tiếng cháu, hai tiếng cháu…. gọi vô cùng thân thiết.

Tề Thiệu xuất thân thế gia, mưa dầm thấm đất, cho dù bề ngoài anh cao ngạo lạnh lùng như thế nào, thì trong những buổi xã giao tới lui rất quen thuộc, tất nhiên là vô cùng hào phóng, ứng phó cũng rất tự nhiên, rất có phong phạm của người chủ thật sự.

Mọi người nhìn ngưỡng mộ không thôi, ai không muốn gia tộc mình cũng một người thừa kế như vậy chứ?

Một thương nhân HK cười nói: "A Thiệu, tôi giới thiệu cho cậu một người cô gái. Đó là cháu gái nhà mẹ đẻ của vợ tôi, con bé rất xinh đẹp, cũng học đại học ở nước M, tính tình nhã nhặn, trông các cậu cũng rất xứng đôi.”

Tề Thiệu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Vân Khê, hàm chứa ý cười, nói: "Không, cám ơn ý tốt của ngài, tôi có người trong lòng rồi.”

Biểu hiện của hắn quá rõ ràng, chỉ thiếu bước nói rõ cho bọn họ biết: tôi thích Cố Vân Khê.

Mọi người nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn bức người này, lại nhìn cô gái tài năng xinh đẹp, không thể không nói, ‘tuấn nam mỹ nữ’ quả thật vô cùng xứng đôi.

“Đây mới chính là tiên đồng ngọc nữ chứ. Còn con ch.ó Chu Ngọc Thành kia thì tính là gì, đúng là cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, nghĩ cũng hay thật.”