Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 344



Nhìn bọn họ theo thói quen tự nhiên chia sẻ đồ ăn với nhau, trong lòng Tề Tĩnh một mảnh chua xót.

Thì ra, thật lòng trải qua một khắc này, y liền biết mình không có khả năng.

Cho dù trà trộn vào cuộc sống của cô, cô vẫn đối xử với y không mặn không nhạt, khách khí, thậm chí có chút phòng bị.

Anh chị cô thì không nói, cô đối xử với Khương Nghị còn tốt hơn đối với y, cô sẽ đá Khương Nghị, sẽ mắng Khương Nghị, nhưng, tuyệt đối sẽ không đối xử với y như vậy bao giờ.

Khách khí cũng là một loại né tránh và từ chối.

Cũng bởi vì Cố Như! . Chươ𝔫g‎ mới‎ 𝔫hấ𝐭‎ 𝐭ại‎ ~‎ Т𝙧𝑼m𝐭𝙧‎ uуệ𝔫﹒𝒱𝔫‎ ~

Giờ khắc này, y cực kỳ hận cái tên này.

Trong lòng Tề Thiệu tràn đầy hình ảnh của Cố Vân Khê, căn bản không để tâm chú ý những chuyện khác. “Bữa tối có món gì ngon?”

“Tôi về nhà trễ hơn mọi người, làm sao biết được?”Cố Vân Khê cười híp mắt nói: “Nhưng chắc sẽ có một đĩa thịt kho đầu sư tử, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, viên thịt mượt mà đẫm nước sốt, mềm tan khi cho vào miệng, là món sở trường của chị tôi, cả nhà ai cũng thích ăn món này, Tề lão gia, nhất định lát nữa ngài phải nếm thử tay nghề của chị gái cháunhé”.

Lúc vào nhà cô đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của thịt nha.

Tề lão gia tử rất nể tình: "Là món ăn nổi tiếng thịt viên đầu sư tử kho của tỉnh Hoài Dương sao? Đó là món ăn cơ mặt trong quốc yến, ông nhất định phải nếm thử mới được.”.

Khương Nghị ở phương diện ăn uống là tích cực nhất: “Tôi cũng muốn ăn, có nhiều không?”

“Không biết”. Cố Vân Khê liếc mắt: “Các người mỗi ngày ăn chực, có đóng tiền cơm à? Chị tôi mỗi ngày phải làm nhiều cơm như vậy rất mệt”.

"Bọn tôi có đưa nhưng A Thải không nhận”. Khương Nghị vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chờ đến sinh nhật A Thải, tôi tặng cô ấy một phần quà to”.

Cố Vân Khê cũng không có cách nào, đây chính là khuyết điểm của việc ở quá gần, làm món ăn ngon nào thì nhà bên cạnh có thể ngửi thấy ngay.

Cô nhìn thoáng qua hai người đàn ông đầy vết thương: “Được rồi, Khương Nghị, hai người phải kiêng ăn, kho tàu, hải sản cũng không được ăn”.

“Biết rồi, lão đại”. Khương Nghị biết Cố Vân Khê vẫn rất che chở gã.

Tề Tĩnh chỉ có thể cười khổ, nên cảm kích cô không quên y sao? Một hai chữ, ôi.

“Mau trở về nhà, mọi người còn đang chờ chúng ta”. Bữa tối hôm nay rất phong phú, sáu món ăn nóng, bốn món ăn nguội, đêm hôm khuya khoắt khẩu vị hơi thanh đạm, nhưng mọi người ăn rất vui vẻ.

Tề Thiệu thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Cố Vân Khê, chia sẻ món hai người đều thích ăn, trong mắt chỉ có cô.

Anh em Cố Hải Triều nhìn bọn họ vài lần, muốn nói lại thôi.

Tề lão gia ăn không nhiều lắm, nhưng nhìn đầy phòng người trẻ tuổi cười cười nói nói, náo nhiệt không thôi, cả người đều thả lỏng.

Ông quan sát sự tương tác giữa Tề Thiệu và Cố Vân Khê, cảm giác như thể ông còn sống và chứng kiến ngày họ kết hôn.

Ông là người hiểu rõ đứa cháunày nhất, cao ngạo như sói, cả đời chỉ có một người bạn đời, gặp được là chuyện may mắn, không gặp được liền cô độc sống quãng đời còn lại.

Thật may mắn, nó đã sớm gặp được đúng người.

Tầm mắt của hắn dời đi, rơi xuống trên người Tề Tĩnh, Tề Tĩnh vùi đầu ăn cơm, đầu cũng không ngẩng lên, giả vờ không nhìn không nghe không thấy sẽ không khổ sở.

Ông lặng lẽ thở dài một hơi, hai đứa nhỏ này tính tình hoàn toàn trái ngược nhau, một người ngoài nóng trong lạnh, một người thì ngoài lạnh trong nóng.

Năm đó ông bận rộn công tác, còn chia sức lực quan tâm Tề Thiệu, không có cách nào chiếu cố thêm một đứa nhỏ.

Ông đem cháu trai giao cho cô dâu lớn chăm sóc, mãi đến vài năm sau mới phát hiện đứa bé này bị ngược đãi, đáng tiếc đã muộn...

Thôi, cháucháu tự có phúc của cháucháu.

Ông khen Cố Vân Thải, khen cô có tài nấu ăn, khéo léo, khen đến mức Cố Vân Thải mặt mày hớn hở.

“A Thải năm nay cháu đã 17 rồi phải không?”

“Vâng”. Cố Vân Thải mặc quần áo vừa vặn, dung nhan thanh tú, duyên dáng yêu kiều, vẫn có chút ngại ngùng, nhưng cả người tự tin hơn nhiều.

Tề lão gia cười híp mắt nói: “Chờ đến lễ trưởng thành lúc mười tám tuổi, ông tặng cháu một món quà”.

Cố Vân Thải hoảng sợ, liên tục xua tay: "Không, cháu không cần gì hết ạ”.

“Cháu muốn, cháu cũng muốn”. Cố Vân Khê cười nhẹ nhàng giơ tay phải lên: “Cháu cũng muốn có quà mừng lễ trưởng thành”.

Tề lão gia tử thích thái độ không khách khí của cô, bất cứ tình cảm nào cũng cần vun đắp: “Đương nhiên không thể thiếu phần của cháu.”