Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 346



Tề lão gia không chút do dự nói: “Ông sẽ không đem hai người bọn nó đặt cùng một chỗ, một núi không chứa hai hổ, nếu ông đã lựa chọn Tề Thiệu thì sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể gây uy hiếp, ảnh hưởng đến địa vị đứng đầu gia tộc của nó.”

Vì Tề gia, cũng vì tốt cho hai người, đây là quyết định tốt nhất.

“Về phần Tề Tĩnh, ông sẽ để lại một khoản tiền cho nó ra ngoài gây dựng sự nghiệp.”

Sắp xếp của ông vừa quyết đoán mà còn lãnh khốc, thế này mới thật sự là phong thái của chủ nhân Tề gia.

Mặt mũi hiền lành chỉ là đối với Cố Vân Khê mà thôi.

Tay Cố Vân Khê gõ nhẹ mặt bàn: “Nhưng mà cháu sẽ không thể lót đường giúp con cháu Tề gia, càng không thể đốc thúc Tề Thiệu làm chuyện anh ấy không muốn làm.”

Có thời gian này, vì sao không lót đường cho người trong nhà? Cô cũng không phải một thánh mẫu vô tư.

Một Tề Tĩnh, một Tề Minh Châu, ấn tượng của cô đối với người nhà họ Tề sớm đã không tốt.

Tề lão gia nhất thời á khẩu không trả lời được, Cố Vân Khê vẫn luôn tỉnh táo như vậy.

“Vậy, tối thiểu đừng để nó giận chó đánh mèo lên đám con cháu.”

Trong đầu Cố Vân Khê hiện lên một suy nghĩ khó tin:

"Cha mẹ Tề Thiệu gặp chuyện không may rồi qua đời là... bọn họ làm ra?”

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Tề lão gia không yên lòng.

Tề lão gia chỉ có thể cười khổ:

"Cháu quá thông minh, cái gì cũng không giấu được.”

Cố Vân Khê buồn bực liếc mắt một cái, lão hồ ly tung hoành trên thương trường đúng là nhiều tâm nhãn.

“Ông à, ông có thể học Tề Thiệu chân thành thẳng thắn một chút? Đừng xoay cháu bằng nhiều chiêu thức quanh co trên thương trường như vậy chứ?”

“Ông là sợ trăm năm sau, con cháu tàn sát lẫn nhau, đẩy Tề thị vào ngõ cụt.”Tề lão gia cuối cùng cũng nói ra một câu thật lòng, mấy chuyện xấu trong nhà này ông phải nói như thế nào? Một khi truyền ra ngoài sẽ không thể ngước mặt nhìn người ta. “Mà cháu vừa thông minh vừa nhìn thấu đáo cục diện mọi việc, đối với Tề Thiệu có sức ảnh hưởng cực lớn.”

“Cháu vĩnh viễn đứng về phía Tề Thiệu, không có lý do gì phải ép người bị hại tha thứ cho kẻ hãm hại.”Cố Vân Khê sắc bén chỉ ra một điểm: “Chuyện ông không làm được, vì sao muốn để cháu tiếp nhận chứ?”

Tề lão gia im lặng: “Đứa bé là vô tội.”

Quan hệ con cháu Tề gia quá phức tạp, xử lý không tốt chính là một hồi gió tanh mưa máu. Mà lòng riêng của ông là hy vọng tất cả mọi người đều khỏe mạnh hòa thuận.

Cố Vân Khê lập tức phản bác: “Là người có được lợi ích thì không vô tội.”

Cô đảo mắt, nảy ra ý hay: “Ông sợ tương lai anh ấy báo thù cho cha mẹ như vậy, không bằng làm theo cách này đi.”

Tề lão gia vì chuyện này đã nhiều đêm không ngủ ngon, lo lắng trăm bề, còn phải giả vờ như không có việc gì, ông thật sự rất khó xử.

“Cháu nói đi.”

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên: "Đem tất cả bọn họ ném vào bộ đội đi, nhận lễ rửa tội của bộ đội, tiếp nhận giáo dục tư tưởng, thiết lập tam quan chính xác”.

Tề lão gia ngây ngẩn cả người, ném đi bộ đội? Hình như cũng không phải không được.

Trước đây chưa từng nghĩ tới, nhưng theo ý tưởng này nghĩ tiếp, càng nghĩ càng kích động.

Ông không cầu mong bọn họ làm ra việc vĩ đại gì, chỉ cần hiểu được chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể làm, ông đã muốn cảm tạ trời đất.

Suy nghĩ vừa khai thông đã thấy được diễn biến và kết cục vô cùng khả quan.

“Tiểu Khê, ý tưởng này của cháu thật tuyệt, ông sẽ đi sắp xếp, ném bọn họ đến nơi khó khăn nhất làm lính, ai dám không đi, trực tiếp cắt đứt kinh tế cả nhà bọn họ.”

Cắt đứt kinh tế cả gia đình? Chiêu này thật tuyệt, Cố Vân Khê cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại, đúng là gừng càng già càng cay.”

Tham gia quân ngũ ở những nơi khó khăn nhất, mức độ khó khăn trong quá trình tôi luyện đó người thường không thể tưởng tượng nổi.

Khi đó, những phú tam đại có thói quen được nuông chiều, ngồi mát ăn bát vàng này sẽ bị lột một lớp da, muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.

Nhưng, chỉ cần vượt qua là có thể thoái thai hoán cốt.

Cả hai đều có niềm tin bộ đội sẽ dạy bọn họ trở lại làm người.