Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 360



Cố Hải Triều nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Khương Nghị, bên kia của anh thế nào, vẫn thuận lợi chứ?”

Khương Nghị lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày, nói: "Người của tôi nói lại, ba anh em bọn họ mỗi ngày đều ở bệnh viện, Cố Như cũng không có tiếp xúc với người nào khả nghi.”

“Thật sao? Vậy anh cứ tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của Cố Như là được.”Cố Hải Triều ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm tính toán. Anh đã bố trí rất nhiều vệ sĩ bảo vệ an toàn cho các em của mình, còn phái người nhìn chằm chằm vào hoạt động của Cố Như. Chỉ cần Cố Như có động đậy, anh mới có cơ hội tìm hiểu nguồn gốc của sự việc lần này, sau đó mới nhổ tận gốc trong một lần một, tuyệt đối không để lại hậu hoạn.

Khương Nghị kỳ quái hỏi: "Sao anh chắc chắn sau lưng Cố Như còn có người giúp đỡ cô ta? Trên thực tế, chỗ dựa của cô ta không phải là Ngụy gia sao?”

“Ngụy gia chỉ cho cô ta tiền, chứ không cho cô ta người.”Cố Hải Triều nhớ rất rõ bức di thư kia. “Cố Như là người có thủ đoạn, cô ta có thể liên lạc được với loại người có thân phận phức tạp như Chu Ngọc Thành, thì cũng có thể liên lạc với người nguy hiểm hơn hắn.”

Trước khi anh chưa nắm chắc được chứng cứ trong tay, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ được: “Hơn nữa, chúng ta cùng Ngụy gia trước giờ không có ân oán gì, nhiều lắm thì chỉ có tam phòng của Ngụy gia giúp cô ta một chút thôi, chứ bọn họ ở Ngụy gia cũng không có thực quyền gì.”

Cố Hải Ba như nghĩ ra gì đó, nói: "Anh, em thấy chúng ta nên điều tra ghi chép thư từ của cô ta.”

Một câu nói của cậu đã làm thức tỉnh tất cả mọi người. Cố Hải Triều hưng phấn nói: "Có lý, anh sẽ lập tức cho người đi điều tra.”

Một ngày không tìm ra người đứng sau màn kia, cả nhà anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên.



Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc anh em Cố gia ở căn tin ăn cơm, thì một thiếu nữ thanh lệ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Cố Vân Thải nhìn thấy người đến kia, hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chặt lấy cô: "Tiểu Khê, cuối cùng em cũng về, bọn chị rất nhớ em.”

Cố Hải Ba gào khóc nhào tới: "Em gái, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

Cố Vân Khê vui vẻ nói: "Anh, chị hai, anh nhỏ, em đã lấy được thư thông báo trúng tuyển của MIT rồi.”

Tất cả mọi người đều mừng thay cho cô.

"Thật tốt quá, chúc mừng em. Em gái, anh biết em cho dù làm cái gì thì cũng sẽ thành công mà.”

“Em gái nhỏ, em thật lợi hại nha.”

"Tất nhiên, em còn có thể mạnh hơn nữa kìa.”Cố Vân Khê cười lên đôi mắt khẽ híp lại, cong lên như mặt trăng nhỏ,cực kỳ đáng yêu: "Bây giờ, em cũng đói bụng đến mức lợi hại đây.” Tất cả mọi người nghe vậy đều cười to, Cố Hải Triều kéo cô ngồi xuống: “Em gái em muốn ăn gì? Anh đi mua cơm cho em.”

Cố Vân Khê ngủ trên xe lửa một đêm, tinh thần cũng không tệ lắm. Hiện tại nghe anh hỏi cô cũng không khách sáo nữa, nói: "Bánh quẩy, sữa đậu nành.”

“Được.”

Nghe anh trai gọi cơm canh cho mình, lại nghe mọi người mồm năm miệng mười ân cần thăm hỏi, trong lòng Cố Vân Khê có một mảnh ấm áp. Đúng là không ở đâu thoải mái như ở nhà mình.

“Ý anh là, Cố Như lại tiếp tục trở về gây chuyện? Anh muốn mượn cơ hội lần này lôi ra người phía sau chống lưng cho cô ta?”

“Đúng vậy.”Cố Hải Triều nghe em gái mình hỏi vậy trong lòng có chút thấp thỏm, anh làm không đúng chuyện gì rồi sao?

Cố Vân Khê nhét miếng bánh quẩy cuối cùng vào miệng, uống một hơi cạn sạch sữa đậu nành trong ly, nói: "Không cần phải phiền phức như vậy. Đi, chúng ta đến bệnh viện gặp cô ta.”



Bệnh viện.

Cố Gia Vượng ốm yếu nằm ở trên giường bệnh, đem Cố Như cùng Cố Gia Bảo sai bảo như chong chóng. Lúc thì hắn muốn ăn dưa hấu, lúc thì hắn muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, lúc thì hắn lại muốn ăn thịt nướng.

Cố Gia Bảo phiền muốn chết, nhịn không được muốn mắng chửi người, thì đều bị Cố Như ngăn lại.

“Cốc cốc.”Tiếng gõ cửa vang lên, đám người Cố Hải Triều đi vào.

Cố Gia Bảo thấy vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, cơn tức nghẹn dưới đáy lòng rốt cuộc cũng có chỗ phát tác. "Các người cuối cùng cũng tới rồi sao, tôi còn tưởng rằng các người muốn làm rùa đen rụt đầu cả đời chứ, ha ha.”

Khóe miệng Cố Như hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhưng rất nhanh cô ta liền che giấu đi, ôn nhu nói: "Anh, đừng nói như vậy, chúng ta đều là anh em của nhau, họ đã tới chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện với họ là được.”

Cố Gia Vượng lập tức ngồi dậy, lớn tiếng nói, "Các người đến đây là muốn cầu tôi tha thứ cho các người sao? Được, có thể nha. Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, chỉ có ba điều kiện thôi. Một, là đưa cho nhà chúng tôi năm vạn tiền để bồi thường.”

Có số tiền này, mới không uổng công hắn chịu khổ lâu như vậy.

“Hai, các người phải nghĩ biện pháp đưa người nhà tôi ra ngoài.”Hắn hiện tại vẫn cần cha mẹ chăm sóc nha.

“Ba, sau này, anh em chúng tôi muốn sống cùng các người. Anh em các người có cái gì, thì chúng tôi cũng phải có cái đó….”