Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 417



Không nghĩ tới, Cố Vân Khê nguyện ý truyền thụ phần kiến thức này, chuyện này vừa truyền ra khiến ông kích động muốn chết, sáng sớm liền chạy tới đây.

“Hoan nghênh, hoan nghênh ngài gia nhập.”

Ngoại trừ Lý lão sư, còn có hai trợ thủ, tất cả đều là học sinh khiến ông đắc ý nhất.

Cố Vân Khê truyền thụ kiến thức nghiên cứu mới cho bọn họ, cô nói hơi nhanh, Lý lão sư thì có thể nghe hiểu, nhưng hai học sinh thì có chút theo không kịp.

“Như vậy đi, hai người có máy ghi âm không? Ghi âm trước đi.”

Một học sinh vừa mừng vừa sợ, nói: "Có thể ghi âm sao?”

Cố Vân Khê không phải lần đầu tiên dạy người khác, vô cùng có kinh nghiệm, nói: "Có thể, nhưng phải cẩn thận, không được để nó truyền ra bên ngoài.”

Lý lão sư nghe vậy vô cùng cao hứng, "Tôi sẽ tự mình giữ thật cẩn thận, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”

Tề Thiệu bên kia cũng vậy, cấp trên phái mấy chuyên gia về phương diện máy tính tới nghe giảng bài, có thể học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Chỉ là bọn họ chỉ có thời hạn năm ngày, nên thời gian đặc biệt cấp bách. Từ bảy giờ sáng, đi học đến mười hai giờ, vòng đi vòng lại, tuy vô cùng mệt mỏi nhưng mọi người lại không nỡ ngủ, thức xuyên đêm để học tập.

Họ biết cơ hội này rất khó có được, người ta không chỉ nguyện ý chia sẻ kiến thức của mình, thậm chí còn nguyện ý chỉ dạy cho bọn họ, phải nói đây là vinh hạnh đễ cỡ nào.

Bản thân bọn họ tuy vốn cũng đã có cơ sở, nhưng những kỹ thuật này hàm lượng quá cao, nhìn thì như là bình thường, kỳ thật là được tạo nên từ vô số thuật số, tính toán.

Hiện tại bọn họ lại chỉ có thể ăn tươi nuốt sống đống kiến thức này trước, về sau mới chậm rãi tiêu hóa sau.

Tiễn nhóm người này đi, Cố Vân Khê và Tề Thiệu suốt đêm đóng gói hành lý chuẩn bị bay đến HK. Cô muốn đến HK vài giờ, mục đích là để đàm phán với ông Mạc, rồi bay đến Boston.

Thời gian tương đối gấp, có thể nói bọn họ là đang giành giật từng giây từng phút một.

“Anh cũng không về nhà sao?”

Tề Thiệu khẽ lắc đầu, "Không về, tôi đã hẹn cha tôi cùng gặp mặt ở HK.”

Trước khi đi, Hoắc Vân Sơn dẫn theo một đôi vợ chồng tới.

“Tiểu Khê, đây là vợ chồng Hướng ca, sau này sẽ đi theo hai người, bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hiện giờ đã xuất ngũ. Lại nói, tài nấu nướng của chị Hướng không tệ, nấu những món ăn gia đình rất ngon.” “Được.” Cố Vân Khê vui vẻ tiếp nhận, nữ bộ đội đặc chủng sao? Vừa có thể đánh nhau, lại có thể nấu ăn, như vậy cũng quá tuyệt vời đi.

Cô cái gì cũng không hỏi, vô cùng tin tưởng cách làm việc của Hoắc Vân Sơn.

Nếu tính luôn chị Triệu, tổng cộng khi cô ra nước ngoài sẽ mang theo ba người, cũng rất hoành tráng đi.

Bất quá, so ra vẫn kém hơn Tề Thiệu, Tề Thiệu mang theo đến tận bốn người vệ sĩ, một trợ lý, thậm chí còn có thêm một đầu bếp. Tổng cộng lên đến sáu người.

“Đây là lễ vật lãnh đạo tặng hai người.”

Là một tứ hợp viện ngũ tiến, quy cách rất cao, chiếm diện tích rất lớn, trên giấy quyền sở hữu viết tên Cố Vân Khê và Tề Thiệu, ngụ ý đây là bọn họ cùng nhau nắm giữ.

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, thật tốt, cô lại có thêm một cái tứ hợp viện.

Tề Thiệu cũng rất hài lòng với món quà này, đây là tài sản do hắn và Tiểu Khê cùng sở hữu, "Cái này có thể làm phòng cưới của chúng ta, chỗ ở cũng lớn, đủ cho trẻ con chạy khắp cả trong sân.”

Cố Vân Khê thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, "Anh nghĩ đi đâu vậy chứ.”

Tề Thiệu mỉm cười, nói: "Ngay cả tên đứa nhỏ tương lai của chúng ta, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi.”

Cố Vân Khê:...... Chỉ một chữ, thái quá!

Lại một lần nữa đến HK, Cố Vân Khê không kịp cảm khái cái gì, trực tiếp đi bệnh viện St. Mary.

Nơi này cô quen, Tề Thiệu cũng quen, chính là nơi hắn đã từng dưỡng bệnh.

“Lúc đó nếu không có em, thì tôi đã c.h.ế.t rồi.”

Có thể gặp được Cố Vân Khê, là phúc khí lớn nhất của cả đời hắn.

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, "Anh đi mà cảm ơn Hoắc lão gia đi, là ông ấy đã cứu anh.”

“Nhưng là nhờ có em cầu tình.” Tề Thiệu còn biết, cô vì chuyện này mà luôn thiếu bọn họ một nhân tình.

“Ha ha, là do vận khí của anh tốt, vận khí của tôi cũng không tệ.” Cố Vân Khê nhìn hoàn cảnh quen thuộc mà xa lạ, nói: “Lúc ấy bọn cướp hành hung ở bệnh viện, còn bắt trói con tin, tôi khi đó ở dưới lầu này may mắn là bình yên vô sự.”

Trở lại chốn cũ, cô khó tránh khỏi có chút cảm khái.