Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 433



Thần sắc người đàn ông uy nghiêm kia có chút khác thường, nhìn không chớp nhìn mắt đồ chích điện trong tay Cố Vân Khê: “Đây là do cô tự chế? Nghiên cứu và làm ra từ nguồn tài liệu nào vậy?”

“Là tôi tự chế, hơn nữa còn dùng rất tốt.” Về phần vấn đề khác, Cố Vân Khê trực tiếp không màng tới, tài liệu nghiên cứu làm ra coi như là bí pháp độc môn của cô: “Lần sau tôi sẽ làm một loại mới có thể phóng điện ra ngoài, tôi cảm giác nó càng thú vị hơn món đồ này.”

Ánh mắt người đàn ông kia rơi trên mặt cô, ý tứ không rõ: “Cô học chuyên ngành gì?”

Chỉ cần không chọc đến vảy ngược của Cố Vân Khê, tính cách cô rất bình thản, cười híp mắt nói: “Tôi học kỹ thuật điện tử và khoa học máy tính.”

Người đàn ông nhíu mày: “Tôi tên Jeff Miller.”

Cố Vân Khê mờ mịt nhìn, giọng nói của người này thật kỳ quái, nhưng cô không biết thầy giáo này là ai.

Tề Thiệu nghe xong thì kịp phản ứng, nhẹ nhàng nói: “Giáo sư này chuyên nghiên cứu giảng dạy về điện tử công trình cùng khoa học máy tính chuyên nghiệp, rất có tiếng nói trong ngành, tinh thông kiến thức, em muốn học tiến sĩ thì giáo sư hướng dẫn tốt nhất để lựa chọn là ông ấy, nhưng, tiêu chí giáo sư thu nhận học trò để hướng dẫn làm bảo vệ luận án Tiến sĩ cực kỳ hà khắc.”

Oa a, ánh mắt Cố Vân Khê nháy cái sáng lên, giống như người đói bụng nhiều ngày nhìn thấy đồ ăn ngon miệng.

Cô muốn được vị này dẫn dắt!

"Giáo sư Miller, chào ngài, tôi là Cố Vân Khê," Cố Vân Khê cười dịu dàng, hai tay dâng gậy điện lên, "Đây là đồ chơi nhỏ tôi làm lúc mười bốn tuổi, chủ yếu là dùng để bảo vệ chính mình."

Giáo sư Miller thoáng sửng sốt, xem ra cô cũng rất có thiên phú, nhưng trường học này chưa bao giờ thiếu học sinh thiên tài.

Ông tiếp nhận côn kích điện được cô nghiên cứu, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà khinh thường nó, nhưng kỳ thật nó rất nguy hiểm, xem ra cũng không phải đơn giản tuỳ ý chế tạo.

“Bình thường đều dùng để hôn mê sao?”

"Đúng, người bị đánh phải thường hôn mê khoảng ba đến năm phút, tùy vào cá thể khác nhau." Cố Vân Khê nhìn về phía hai người trên mặt đất, mí mắt Danny giật giật, cố sức mở to mắt, mơ hồ nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, đây là đâu, hắn là ai?

Thanh âm Tề Thiệu nhàn nhạt vang lên: "Danny, thời gian hôn mê, 4 phút lẻ 2 giây.

“OK." Cố Vân Khê cầm laptop ghi chép lại, đặc trưng nhân vật, tuổi tác, cùng với thời gian hôn mê, viết vô cùng tỉ mỉ.

Giáo sư Miller thấy thế, không khỏi im lặng nhìn bọn họ, đúng là CMN có tinh thần nghiên cứu khoa học nha.

"Cho tôi mượn phòng thí nghiệm của hai người được không?" “Có thể.” Cố Vân Khê mặc dù có mối quan hệ, nhưng ông bà ta cũng từng nói ‘nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng’, nên cô và Tề Thiệu vẫn đi từng bước một đi.

Giáo sư Miller nhìn về phía Tề Thiệu: "Cậu Tề này cũng là chuyên ngành vật lý sao?”

“Vâng, kính xin ngài chiếu cố thêm.” Tề Thiệu chỉ chỉ Cố Vân Khê, nói: "Đây là bạn tôi, hệ thống tất thắng kia là do chúng tôi cùng nhau nghiên cứu.”

“Hóa ra là hai người." Miller giáo sư biết cái phần mềm này, hệ thống tất thắng có tầm ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều trường học đều dùng cái phần mềm này, ngay cả cái luận văn về ‘tất thắng’ kia ông cũng đã xem qua, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Ông cũng không nói thêm gì nữa, cầm gậy điện rời đi, Tề Thiệu và Cố Vân Khê nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, cả hai đang muốn tính toán gì đó.

Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên, Cố Vân Khê tiện tay bắt máy, nói: "Alo, xin chào.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Khê, tối mai cháu và Tề Thiệu có rảnh không?”

“Được." Cố Vân Khê đồng ý, còn hẹn thời gian địa điểm.

Vừa cúp điện thoại, Tề Thiệu liền hỏi: "Là ai?”

Ánh mắt Cố Vân Khê không giấu được vui vẻ, nói: "Đổng tiên sinh và Tằng tiên sinh.”

Không nghĩ tới Tằng tiên sinh cũng ở đây, mà nghĩ lại cũng đúng thôi, hai nhà bọn họ là thế giao, thường xuyên cùng nhau buôn bán, nên hiện tại ở cùng nhau cũng không có gì bất ngờ.

Trong đầu Tề Thiệu bỗng nhiên có suy nghĩ: "Bọn họ đây là......”

Cố Vân Khê khẽ gật đầu, cả hai bỗng nhiên im lặng, tất nhiên là đều đã biết được kết quả.

Buổi tối, Cố Vân Khê và bạn cùng tổ vừa ăn hamburger, vừa thương lượng đề tài luận văn. Trò chuyện một hồi, không biết như thế nào, lại nói đến trò khôi hài trong buổi trưa kia.

Cố Vân Khê là đương sự nhưng lại đặc biệt bình tĩnh, đối mặt với những ánh mắt nhìn trộm của mọi người, thần sắc vô cùng tự nhiên, giống như một người không liên quan vậy.

Phần tố chất tâm lý này cũng quá lợi hại đi.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dù sao bọn họ chỉ đùa giỡn chứ cũng không dám quá mức.

Trước đây bọn họ cũng từng nghe nói cô là công chúa thế gia đến từ HK, tùy thời đều có thể kéo tới một xe người tuân phục theo, tuy chuyện này bọn họ cũng không biết thật hay giả, nhưng chắc chắn nếu không có việc gì sẽ không ai có gan đi chọc đến cô.