Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 570



Điều đó đã thuyết phục được Tề Thiệu.

“Nhưng mà ngài Đổng và các lão bằng hữu của ông ấy bọn họ đều đang trên đường chạy tới đây.”

“Cái này…” Cố Vân Khê chần chờ một chút. “Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy.”

Cô dùng di động của Tề Thiệu bấm số, “Ông Đổng, chào ông, cháu là Cố Vân Khê.”

"Đúng đúng đúng, vốn nên tự mình tới nhà thăm hỏi, nhưng cháu tạm thời có việc cần giải quyết phải bay đến Thủ đô một chuyến, chúng ta hẹn lần sau có được không?”

“Nếu ông có chuyện gì gấp, có thể nói qua điện thoại với cháu cũng được.”

“Thật sự không có việc gì? Được, đến lúc đó cháu gửi thiệp mời kết hôn cho hai người, hai người nhất định phải tới đó.”

“Còn có thể kết hôn với ai? Đương nhiên là kết hôn với Tề Thiệu rồi.”

Nhất thời mặt Tề Thiệu như vén sương mù thấy trời quang mây sáng, vẫn là Tiểu Khê hiểu tâm tư của hắn nhất.

“Vậy trước tiên anh sẽ cùng em đi Thủ đô, sau đó đến quê hương Hải Thành của em thương lượng chuyện hôn sự.”

“Được.”

Nhìn hai người tay trong tay rời đi, George có chút hoảng loạn: “Cố Vân Khê, còn tôi phải làm sao bây giờ?”

Cố Vân Khê buồn cười: “Rau trộn thôi.”

Cô nhìn về phía Hoắc Vân Sơn, nháy mắt: “Cùng đưa ông ta theo được không? Anh hẳn là biết thân phận của ông ta chứ?

Bảo tiêu bảo mẫu bên cạnh cô cũng không phải vật trang trí, sẽ báo cáo tình huống của cô định kỳ.

Đương nhiên, cô cũng ngầm đồng ý việc đó.

Hoắc Vân Sơn đối với việc vị tỷ phú xếp hạng tỷ đô tự mình đưa tới cửa này đương nhiên sẽ không từ chối, người này tương đương với máy rút tiền: “Được.”

Chẳng qua, máy bay trước đó Hoắc Vân Sơn chuẩn bị chính là máy bay vận tải loại nhỏ chỉ chở được mười mấy người, tùy tùng nhân viên của George quá nhiều, chen lên không hết.

George dứt khoát vung tay, đập ví tiền bao trọn một chiếc máy bay vận tải.

Trên máy bay có các món ngon chờ sẵn, nào là cháo thuyền chài, bánh cuốn, gà luộc thái sợi, sủi cảo tôm, heo sữa nướng, ngỗng quay......

Cố Vân Khê cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại có nhiều đồ ăn như vậy?”

Hoắc Vân Sơn đưa sủi cảo tôm đến trước mặt cô: “Anh biết em thích ăn, nên bảo người ta tìm mua đủ món ăn ngon bên này, cho em ăn đến thỏa thích thì thôi.”

Cố Vân Khê vừa sờ, vẫn còn ấm áp, có chút vui vẻ nho nhỏ. “Ý tứ là nhắc nhở em đừng nhớ nhung đồ ăn bên này, phải nhanh chóng vâng lời đi đến Thủ đô đúng không.”

“Thông minh.” Hoắc Vân Sơn cười ha ha. “Nhìn em đã gầy đi rồi, cứ ăn nhiều một chút.”

Mỗi lần gặp lại thấy cô gầy hơn một chút, ở bên đó không ăn ngon ngủ kĩ sao?

Lần này lại càng nghiêm trọng hơn, vành mắt thâm quầng thật rõ ràng, có thể đem ra so sánh với gấu trúc quốc bảo.

George để mọi việc vào trong mắt, âm thầm lấy làm kỳ lạ, đây là được chiếu cố quá mức rồi.

“Cố Vân Khê, cô nói thật đi, rốt cuộc cô là ai?”

Cố Vân Khê chỉ Hoắc Vân Sơn, quyết đoán quăng nồi chụp, không cho ông ta hỏi tới hỏi lui nữa: “Đây là anh họ của tôi, ông ngoại tôi là ông nội của anh ấy, chính là người anh chỉ tên muốn gặp.”

George thành công bị lời nói dối này làm cho á khẩu, nói cách khác, người một nhà này đều rất có quyền thế sao?

Ông ta cố ý nói chuyện với Hoắc Vân Sơn, tìm hiểu tin tức, nhưng Hoắc Vân Sơn miệng lưỡi rất chặt, một giọt nước cũng không lọt.

Cố Vân Khê ăn uống no nê liền buồn ngủ, nằm trong lòng Tề Thiệu lim dim ngủ bù.

“Không gian quá nhỏ, nhẫn nhịn đi.”

Hoắc Vân Sơn nhìn thấy, có chút đau lòng: “Em ấy không ngủ bao lâu rồi?”

Tề Thiệu làm một động tác khóa miệng, ý bảo anh ta đừng nói chuyện, đừng quấy rầy giấc ngủ của Tiểu Khê.

Chờ Cố Vân Khê tỉnh lại, bọn họ đã ở trong một căn phòng, bốn bề xung quanh không một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.

Cô quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Tề Thiệu, chúng ta đang ở nơi nào vậy?”

“Là khách sạn Hữu Nghị, anh ở ngay phòng bên cạnh em, em đã ngủ mười tiếng rồi, có đói bụng không, anh cùng em đi ăn vịt quay Bắc Kinh được không?”

Cố Vân Khê nghe đến món ngon trứ danh của Thủ đô thì lập tức tỉnh như sáo, nhanh chóng đứng lên: “Được, chờ em qua đó ngay.”

Đi ra ngoài ăn là không có khả năng, nhưng ở trong khách sạn cái gì cũng có, Cố Vân Khê là một người rất dễ dàng thỏa mãn, từng ngụm từng ngụm ăn vịt quay, ăn chăm chú đến độ dính mỡ bóng loáng khắp miệng.

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon.” Cố Vân Khê dùng sức gật đầu, đến Bắc Kinh nhất định phải ăn vịt quay, vịt quay mới ra lò là ngon nhất, béo mà không ngấy, da giòn thịt thơm, cắn một miếng còn có nước thịt ngọt ngào ứa ra khắp miệng.

Ăn mấy miếng có chút ngán, Tề Thiệu lấy bánh và rau dưa gói một cái bánh cuốn kẹp thịt vịt quay đưa cho cô chấm sốt ăn.

Cô ăn rất ngon miệng, bên tai truyền đến giọng Hoắc Vân Sơn: “Nhà hàng này chủ yếu là món Hoài Dương, món Quảng Đông và món Lỗ Thái, hẳn là hợp khẩu vị của em.”

Cố Vân Khê không thừa nhận mình là heo nhỏ tham ăn: “Anh họ, sao anh còn ở đây?”