Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 77



Chờ Cố Vân Khê lại chuẩn bị mở lớp dạy học cho anh chị thì bà Diệp nghe tin mà đưa cháu gái Lữ Tĩnh đến học bổ túc.

Cố Vân Khê sảng khoái đáp ứng, coi như trả lại nhân tình.

Kết quả, trong ngõ nhỏ này, phụ huynh có con em đang học lớp 9 vừa nghe nói có chuyện tốt như vậy, liền nhao nhao chạy tới nói hết lời tốt xin cho đứa nhỏ nhà mình gia nhập, muốn đánh muốn mắng hay làm gì cũng được..

Thậm chí có người đưa thước đánh, để cho cô hung hăng quất đứa nhỏ đầu óc chậm chạp không chịu thông suốt.

Cố Vân Khê:...

Cái này thật sự không hợp thói thường!

Chỉ có thể nói, hào quang của tiểu thiên tài quá lấp lánh mà thôi.

Được rồi, một con dê là đuổi, một đàn dê cũng là đuổi.

Cô chỉ có một yêu cầu, phải nghe lời cô, nếu không liền cút đi.

Đây là học bổ túc, không thu một phân tiền, mỗi tối một giờ, thích thì tới.

Từ đó, đám học sinh này không dám lớn tiếng nói chuyện ở trước mặt cô giáo nhỏ Cố Vân Khê, sắp xếp nhiệm vụ học tập đều sẽ hoàn thành thật tốt.

Cố Vân Khê cũng không phải là cô giáo nhỏ mưa phùn hòa thuận, mà là rất nghiêm khắc, yêu cầu vừa nhiều vừa hà khắc, nhưng các phụ huynh chính là ăn một bộ này.

Nhân duyên của bốn anh em Cố gia trở nên đặc biệt tốt, mỗi ngày đều có người đưa thức ăn, không câu nệ cái gì, một nắm thức ăn, mấy quả trứng gà, mấy cái bánh bao vân vân, cái gì cũng có. Cũng không cần nấu cơm, gom góp một chút liền đầy đủ hết.

Rất nhanh, Cố Vân Thải liền phát hiện một chuyện, cô giáo dạy cô nghe không hiểu, nhưng Cố Vân Khê dạy ba lần cô liền hiểu.

Cái này cũng quá thần kỳ rồi.

Cố Hải Ba là người được dạy lâu nhất, đã sớm phát hiện ra điểm này, "Bởi vì cách dạy học của tiểu Khê là nhằm vào tình huống thực tế của chúng ta, nó hiểu rất rõ, chúng ta thiếu sót chỗ nào thì nó liền bù vào chỗ đó.”

“Không giống học với giáo viên ở trên trường, chủ yếu lấy tiến bộ của phần lớn lớp học, cũng mặc kệ chị có hiểu hay không, nội dung trước không hiểu thì nội dung sau hoàn toàn không thể theo kịp, lấy tính cách hay ngại ngùng của chị, không hiểu cũng sẽ không dám đi tìm giáo viên, bạn học để hỏi, như vậy thành tích làm sao có thể tăng cao?” Cố Vân Khê cho cậu một lời khen ngợi, "Anh nhỏ thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề.”

Cố Vân Thải bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy.

Cố Hải Ba cười rất vui vẻ, "Hì hì, nhà chúng ta không có người ngu xuẩn, đều là anh chị em chung một mẹ, làm sao có thể người kém hơn? Chị hai, chị chị phải có lòng tin với chính mình.”

“Được.”

……

“Cái gì, chú vẫn muốn mua xe?” Cố Hải Triều không dám tin, rõ ràng anh đã báo một cái giá cao, tận bốn ngàn, đây là một khoản tiền lớn ở thời đại này.

Một số công nhân vất vả cả đời cũng không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.

“Suy nghĩ kỹ rồi.” Chú thích suy nghĩ thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm: “Chú cũng không giấu cháu, nói thật với cháu đi, mấy năm nay chú lái xe tải chạy khắp nơi, tiết kiệm được một ít tiền.”

ông thành thật nói, "Tình hình nhà máy của anh Khang cháu không được tốt lắm, thường xuyên rảnh rỗi ở nhà, chú định sau khi mua chiếc xe này, để hắn rảnh rỗi đến nhà ga đón khách.”

Vừa nghe lời này, ánh mắt Cố Hải Triều đều trợn tròn, ngay cả Cố Vân Khê bên cạnh cũng khiếp sợ không chịu được, đây chính là nhân tài.

Chú Thích cũng được xem là nhân vật số một của đại tạp viện (Khu nhà chung có nhiều gia đình), rất biết kiếm tiền, luôn có thể tìm tòi được các loại đồ chơi mới mẻ, nhà ông ấy cũng là nhà đầu tiên có được TV màu.

TV màu giá hơn một ngàn, nói mua là mua, thì có có thể thấy được thực lực kinh tế của gia đình này.

Hơn nữa ông cũng là người nhiệt tình, nguyện ý giúp một tay, chăm sóc mấy anh em Cố gia, cho nên rất có tiếng nói ở trong đại viện.

“Cháu nghĩ thứ xem, lữ khách bao lớn bao nhỏ, có phải là cần một chiếc xe đưa đón? Đầu năm nay người nghèo rất nghèo, nhưng ông chủ phát tài cũng không ít, bọn họ cam lòng tiêu tiền, nhưng xe con cũng không phải nói có là có, thẻ này rất nghiêm.”

“Hơn nữa, Hải Thành chúng ta lại là thành phố hạng A, hàng năm người đến công tác nối liền không dứt, đây đều là khách hàng tiềm năng. Hải Triều, cháu giúp chú việc này đi.”

Ông phân tích đạo lý rõ ràng, đã nghĩ ra toàn bộ kế hoạch.

Cố Hải Triều thật sự chịu phục, "Chú Thích, đầu óc chú quá linh hoạt, được, cháu đi giúp chú.”