Rất lâu sau khi cúp điện thoại Vân Ngạn mới bình tĩnh lại được, sau đó cậu tiếp tục quay hết cảnh của ngày hôm nay.
Vừa kết thúc, Mạc Lâm nghe điện thoại xong, cười đi về phía cậu, kéo cậu vào góc vắng: "Tôi biết tại sao công ty của Diệp Lạc đồng ý chấm dứt hợp đồng rồi!"
"Tại sao?" Vân Ngạn mở chai nước, vừa uống vừa hỏi.
"Có phải cậu từng nhắc với Thẩm Sơ Hành chuyện này không?"
Vân Ngạn chớp chớp mắt: "Đúng vậy."
"Cậu biết cái người tên 'Kiều Dụ' không?"
Vân Ngạn suýt phun ngụm nước vừa uống ra.
Mạc Lâm nhìn vẻ mặt của Vân Ngạn, lập tức biết mình đoán đúng rồi, cười nói: "Trước đây tôi không để ý lắm, hôm nay đi tìm hiểu mới biết cái người tên 'Kiều Dụ' là một trong những cổ đông lớn của công ty Diệp Lạc, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy cậu ta."
"Tôi vừa nghe tới cái tên 'Kiều Dụ', tôi đã thấy thú vị rồi... sau đó tôi mới tra được, trước kia công ty này đã thu mua một số sản nghiệp của nhà họ Vương."
"Thế nên tôi lần theo cái tên 'Kiều Dụ' này, tra tới tra lui, tôi phát hiện người này có cổ phần trong rất nhiều công ty lớn, trùng hợp là tất cả những công ty này đều liên quan chặt chẽ tới việc nuốt chửng nhà họ Vương..." Mạc Lâm vỗ tay: "Tới đây là rõ rồi! Tôi với Lạc Lạc đều là cấp dưới của chồng cậu!"
Hầu kết của Vân Ngạn di chuyển lên xuống: "Tôi không biết chuyện này." Từ trước tới nay cậu chưa bao giờ hỏi Thẩm Sơ Hành về chuyện nhà họ Vương.
"Nhưng đúng là tên Kiều Dụ không?"
Vân Ngạn gật đầu.
"Không ngờ Thẩm Sơ Hành lãng mạn thật đấy..." Mạc Lâm nghĩ 'Kiều Dụ' và 'Kiều Tư Dụ', thấy buồn cười, xen lẫn chút hâm mộ.
Vân Ngạn bỗng thấy lo lắng.
"Lần này Thẩm Sơ Hành ra mặt diễn thuyết, chắc chắn sẽ có người điều tra thân phận của anh ấy, lỡ có người tra ra chuyện của nhà họ Vương..."
Tên của Thẩm Sơ Hành trong chứng minh thư là Kiều Dụ, chỉ cần có người điều tra tin tức về cổ đông của Đỗ Linh, chắc chắn sẽ tra ra. Lần theo cái tên này, rất có thể sẽ tra ra quá khứ của Thẩm Sơ Hành và nhà họ Vương, lỡ mọi chuyện bại lộ làm tổn thương tới Thẩm Sơ Hành thì không hay lắm.
"Chắc chắn sẽ có người tra ra, nhưng cậu đừng lo." Mạc Lâm nói: "Người bình thường không quan tâm đến mấy chuyện này, còn người tra được phải cân nhắc tới hậu quả. Có vài người biết chuyện, ví dụ như những người từng tham gia hôn lễ của các cậu, mối quan hệ giữa họ với nhà họ Thẩm không tồi, họ còn muốn dựa dẫm vào nhà họ Thẩm, hiện tại Thẩm Sơ Hành mạnh như thế, tất nhiên họ sẽ không nói lung tung ra vào."
"Nếu Thẩm Sơ Hành quyết định ra mặt, chắc chắn đã suy xét đến vấn đề này, tự cậu ta sẽ khống chế dư luận, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu ta còn lo hơn cậu."
Vân Ngạn nghĩ lại thấy cũng đúng, thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Lâm buồn cười nhìn cậu, nói: "Nói đến... sao lần này không thấy cậu nhảy ra nói 'đây là chồng của tôi'?"
"Tôi nói thế lúc nào..." Nói được một nửa, cậu ngậm miệng cười khẽ, đúng là từng nói thế.
Nhưng lần này thì khác.
Vừa rồi cậu thấy rất nhiều người trên weibo thích Thẩm Sơ Hành, cậu cảm thấy không thoải mái lắm, giống như viên ngọc mình nâng niu nhiều năm, thỉnh thoảng lấy ra lau chùi bỗng bị đặt dưới ánh đèn rực rỡ, ai cũng nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc, ai cũng muốn có.
Đây là cảm giác khó chịu khi đồ vật của mình bị người khác mơ ước.
Vân Ngạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm xúc này.
Cậu luôn cho rằng mỗi người độc lập với nhau, cậu từng thấy bản thân không có 'ham muốn chiếm hữu' mạnh mẽ, nhưng khi người cậu yêu nói rằng anh ấy hoàn toàn thuộc về cậu, chỉ thuộc về mình cậu, ai mà chịu nổi cám dỗ này.
Tuy nhiên, cậu sẵn sàng vượt qua sự cám dỗ đó, cậu hy vọng cuộc sống của Thẩm Sơ Hành ngày càng phong phú hơn, những lời ca ngợi đó vốn nên dành cho Thẩm Sơ Hành.
Sự sáng chói của Thẩm Sơ Hành không nên bị quấy rầy bởi những lời đàm tiếu về bọn họ.
"Đây là thời khắc vinh quang của anh ấy." Vân Ngạn cười, nhìn Mạc Lâm: "Sau này còn rất nhiều cơ hội tuyên bố chủ quyền khác."
Buổi tối lúc trở về, Vân Ngạn xem từ đầu đến cuối buổi họp báo, bị hào quang lạnh lùng bình tĩnh của Thẩm Sơ Hành làm quắn quéo lăn lộn trên giường.
Cậu giống như fan cuồng, chụp rất nhiều ảnh của Thẩm Sơ Hành, gửi tất cả cho Thẩm Sơ Hành, nói: "Chồng của em đẹp trai quá!" Cậu còn gửi kèm theo biểu cảm 'liếm liếm liếm'.
Thẩm Sơ Hành trả lời rất nhanh.
"Mau về, anh cho em liếm đủ."
"..." Vân Ngạn bật dậy như cá chép, toang rồi toang rồi, chồng mình học hư rồi, học được mấy lời bậy bạ rồi!!!
Cùng lúc đó, trong đầu cậu hiện ra rất nhiều hình ảnh phi hư cấu liên quan đến 'liếm'...
Chết mất thôi.
... Cậu không chết một mình được!
Vân Ngạn lại ngã xuống giường, ôm gối đấu, gọi cho Thẩm Sơ Hành.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
"Ngạn Ngạn?" Giọng nói của Thẩm Sơ Hành vẫn trầm ấm dễ chịu như cũ.
Vân Ngạn cảm giác bản thân ngày càng nóng.
"Chồng ơi..." Cậu mang theo ý xấu gọi, giọng nói trong trẻo, khẽ run âm cuối.
Vân Ngạn cảm nhận rõ hô hấp đầu bên kia cứng lại.
"...Em đang làm gì?" Thẩm Sơ Hành dừng hai giây mới hỏi.
"Nằm trên giường nghĩ tới anh." Vân Ngạn kẹp chặt gối đầu, trong lòng cười xấu xa, giọng nói trong trẻo, nhưng lúc nói ra thì không rõ ràng lắm: "Em nghĩ... 'liếm' như nào mới tốt..."
Đầu bên kia im lặng thêm mấy giây, lúc cất tiếng, giọng nói của Thẩm Sơ Hành có hơi căng thẳng: "Ngạn Ngạn, anh đang họp."
"!!!" Vân Ngạn giật mình ngồi dậy, thoáng cái đỏ mặt.
AAA sao bên kia yên lặng thế!!! Liệu điện thoại của Thẩm Sơ Hành có rò rỉ ra tiếng nào không!!! Mười giờ rưỡi rồi còn họp cái gì nữa!!!
"Sao, sao anh còn họp? Anh không, không nghỉ ngơi hả?"
"Ừm, có chút chuyện, xong nhanh thôi." Giọng nói Thẩm Sơ Hành mang theo chút ý cười, hài hước mà ái muội: "...Chờ anh."
Âm thanh trầm thấp run rẩy bên tai, Vân Ngạn nuốt nước bọt, vô thức nói: "À, vâng."
"Anh họp trước đã."
"Được."
Thẩm Sơ Hành cúp điện thoại.
Bên kia, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu, phát hiện mọi người trong phòng hội nghị đang nhìn hắn, điều này làm hắn rất khó chịu.
Ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: "Tiếp tục." Hắn nói.
Lòng nhớ Vân Ngạn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xử lý hết mọi việc, khi ra khỏi phòng họp mới mở điện thoại lên.
Nhìn thấy tin nhắn Vân Ngạn gửi đến.
"Em không đợi anh nữa, mai em phải quay, em buồn ngủ quá buồn ngủ quá buồn ngủ quá, em đi ngủ đây."
Tin nhắn được gửi từ mười lăm phút trước.
Thẩm Sơ Hành cười, em ấy xấu hổ rồi.
Vừa định đặt điện thoại xuống, hắn lại nhận được tin nhắn: "Chờ em về."
Thẩm Sơ Hành nhếch khóe miệng, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve mấy chữ kia, không trả lời, cất điện thoại vào túi, trở về phòng ngủ.
- Giờ không thể trả lời được, nếu không Vân Ngạn ngủ trễ mất.
*
Ngày hôm nay, công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh tuyên bố sản phẩm mới vừa lên kệ đã bán hết.
Kể từ khi Đỗ Linh tuyên bố phát hành sản phẩm đầu tiên, liền đứng đầu đại diện cho tiêu chuẩn người máy gia dụng, dẫn đầu xu hướng thị trường.
Thế hệ Robot đầu tiên có nhiều công năng rườm rà phức tạp, từ hỗ trợ sinh hoạt cho đến vệ sinh, từ lọc không khí đến màn hình và trí tuệ nhân tạo, đầy đủ công năng, nhưng cũng làm chúng trở nên cồng kềnh, chiếm nhiều diện tích, giá cả cũng cao, cần phải có năng lực kinh tế nhất định mới mua được, tuy rằng nhận được nhiều lời khen, nhưng Thẩm Sơ Hành không hài lòng lắm.
Bản chất của con người là thích mua rồi đổi, nên họ sẽ không hài lòng với các các sản phẩm tích hợp quá nhiều, hơn nữa, với sự phát triển của công nghệ internet vạn vật*, bố cục các sản phẩm thông minh của Đỗ Linh ngày càng hoàn thiện hơn, khi trong nhà có đầy đủ các thiết bị thông minh, thứ mọi người cần là một thiết bị thông minh tổng hợp có thể làm bạn với họ.
*Mạng lưới vạn vật kết nối internet.
Do đó, thế hệ người máy mới được loại bỏ các chức năng dư thừa, cơ thể ngày càng gầy đi, cũng ngày càng giống con người, trên thực thế, sau khi kiểm tra, chỉ có một số ít người thích có thêm một 'người' trong nhà, đặc biệt hơn là người này không phải người thật, đối với một số người, sự tồn tại của nó sẽ tạo cho họ cảm giác họ bị đe dọa hoặc khủng bố.
Thế hệ người máy mới tồn tại theo cách ít đe dọa nhất tới con người, cả người tròn tròn, sẽ khiến mọi người nghĩ rằng "nó dễ thương quá", từ đó cảm thấy dễ chịu hơn, các đường nét của nó cũng mềm mại hơn, kết hợp với công nghệ, nó có thể nhận biết và né tránh các vật thể xung quanh, nên có thể tự do hoạt động, rất thích hợp để trở thành trợ lý cá nhân hoặc bạn đồng hành của người mua.
Nó có thể trở thành công tắc chính điều khiến các thiết bị thông minh khác trong nhà, từ rèm cửa, đèn, người máy giúp việc, điều hòa, máy lọc không khí, nó có thể điều khiển mọi thiết bị, chỉ cần kết nối với internet vạn vật. Nó cũng sẽ ghi nhớ sở thích của người mua, có thể thay thế người mua làm việc họ quên làm, ví dụ như lúc đang bận việc ở phòng sách, chợt nhớ ra bạn quên tắt đèn phòng khách, nó có thể thay bạn làm điều đấy.
Nó có thể làm một cỗ máy học tập, hỏi gì đáp nấy cũng là một trong những chức năng cơ bản của nó, nó có thể phát âm thanh, đi kèm với màn hình nhỏ, có thể phát video trong hoàn cảnh thích hợp, thậm chí có thể tùy chỉnh quá trình học tập, hỗ trợ học với hình ảnh và văn bản.
Nó có thể làm trợ lý cá nhân, nó sẽ đánh thức bạn, nhắc bạn ngủ, có thể lên kế hoạch mỗi ngày cho bạn, giúp bạn sắp xếp thời gian hợp lý, thậm chí 'trò chơi hóa' bất kể nhiệm vụ học tập hoặc công việc nào của bạn, chia nhỏ thành các mục tiêu, lập ra 'điểm kinh nghiệm' và phần thưởng, cổ vũ bạn mỗi khi bạn hoàn thành mục tiêu.
Bạn cũng có thể chọn các 'tính cách' khác nhau cho nó để có được những người bạn đồng hành khác nhau. Ví dụ như, lựa chọn chế độ 'ngốc nghếch hài hước', nó sẽ trở thành một con quỷ nghịch ngợm mồm mép, thậm chí sẽ nhảy múa cùng bạn, lựa chọn thiết lập 'quản gia', nó sẽ yên lặng để bạn yên tâm, giúp bạn xử lý mọi thứ đâu vào đấy, còn thiết lập 'nhà tâm lý', nó sẽ có các chức năng tư vấn tâm lý và an ủi cơ bản, giọng nói nhẹ nhàng đánh thẳng vào tâm hồn, nó được Đỗ Linh và Viện Tâm lý học Quốc gia đồng phát triển, cam kết giải quyết các vấn đề áp lực, lo âu hoặc trì hoãn ở người hiện đại, gặp khó khăn có thể tâm sự với nó, nó sẽ an ủi bạn, đồng thời sẽ dạy bạn các kỹ năng tự chữa lành tốt nhanh, làm bạn đồng hành với bạn.
Thời điểm ra mắt mọi người, nó đứng khép nép 'tay chân', nhắm 'mắt', yên lặng đứng ở góc nào đó, giống như vật trang trí hình quả ô liu lớn.
Vân Ngạn tưởng rằng các sản phẩm do Thẩm Sơ Hành nghiên cứu và phát triển sẽ mang hơi hướng máy móc và rất ngầu, cậu không ngờ nó được thiết kế theo hướng gần gũi với tính cách của con người, đánh thẳng vào tâm lý lười biếng, yếu đuối, cô đơn của con người, tồn tại như một 'bộ não bên ngoài'.
Ngoài ra, gần đây Đỗ Linh tuyên bố sắp ra mắt 'người máy giúp việc thông minh', có thể giải quyết mọi vấn đề dọn dẹp trong nhà. Khi Vân Ngạn nghe được mấy chữ 'người máy giúp việc' này, cậu cho rằng mình sẽ nhìn thấy bản 2.0 của 023, nhưng không ngờ, người máy này không hề giống con người, nó chỉ giữ lại chức năng dọn dẹp và các chức năng cốt lõi khác của 023, đảm bảo tiết kiệm diện tích hết mức có thể.
Tất cả thiết kế được sáng tạo ra với mục đích duy nhất là phục vụ con người, và giữ lại cho con người càng nhiều không gian càng tốt.
Nhưng rõ là Thẩm Sơ Hành không thích con người cho lắm.
Cậu hỏi Thẩm Sơ Hành, câu trả lời của Thẩm Sơ Hành rất đơn giản: "Anh không thích con người, nhưng anh hiểu thị trường."
Trên thực tế, hắn càng không thích con người, càng biết rõ điểm yếu của họ, điểm yếu của con người, là nhu cầu của chính họ.
Hắn luôn có cái nhìn bi quan về nhân tính, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn khám phá ra các cơ hội kinh doanh.
Hiển nhiên Thẩm Sơ Hành không muốn nói cái này, Vân Ngạn rất yêu thế giới này, hắn không muốn cho Vân Ngạn thấy mặt trái ngược của mình.
Hắn không hề yêu thế giới này, hắn chỉ yêu Vân Ngạn, nếu hắn thể hiện bất kỳ tình yêu nào với thế giới này, đó cũng chỉ là nhân tiện yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Vân Ngạn không hỏi nữa, nghĩ đến câu Mạc Lâm hỏi cậu.
"Thật ra Thẩm Sơ Hành rất lợi hại." Mạc Lâm cảm khái: "Nếu không có cái trao đổi kia, có lẽ Vương gia sẽ sụp đổ sớm hơn."
Mạc Lâm không nói nhiều, có lẽ sợ Vân Ngạn đau lòng, nhưng Vân Ngạn hiểu rõ.
- Trong cuộc sống của Thẩm Sơ Hành, nếu tồn tại tình yêu của người khác đối với hắn, thì rất nhiều việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong cuộc sống của hắn, không tồn tại tình cảm giữa người với người, tất cả bản chất của con người đều nằm trong tính toán của hắn, nếu không, hắn không thể tồn tại.
Nhưng mà, khi Thẩm Sơ Hành ở bên cậu, hắn rõ đáng yêu.
Biểu hiện lạnh nhạt của hắn, có lẽ xuất phát từ trái tim mềm mại và nhạy cảm của hắn.
Chương 74Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com