Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 83: Phiên ngoại 1



1.

"Hai cậu lại đến à?"

Khi gặp lại Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành trong viện phúc lợi, Dư Tịnh Tiêu có hơi ngạc nhiên.

Vân Ngạn dè dặt mỉm cười, nhận lấy cái ghế từ tay Dư Tịnh Tiêu, giúp bà sắp xếp.

Dư Tịnh Tiêu không khỏi nhìn xuống tay Vân Ngạn, đôi tay trắng nõn thon gầy, được chăm sóc tỉ mỉ, dù là mùa đông cũng không bị khô, trông không giống tay của người có thể làm việc này nọ.

"Không ngờ có cơ hội gặp lại hai cậu." Dư Tịnh Tiêu đưa cho cậu cái ghế khác, cười nói: "Lần trước, sau khi hai cậu đi, có mấy đứa nhỏ hỏi tôi, 'anh đẹp trai có đến nữa không ạ?', cậu coi, bọn trẻ rất thích cậu."

Không hẳn là Dư Tịnh Tiêu khách sáo nên nói vậy, Vân Ngạn rất giỏi làm quen với người khác, khi nói chuyện với bọn nhỏ, cậu không bao giờ tỏ vẻ mình lớn hơn, cậu sẽ chọn góc độ ngang với bọn nhỏ, đối xử bình đẳng, dùng ngôn ngữ của trẻ em để nói chuyện với bọn trẻ. Không lâu sau, bọn nhỏ đã xếp cậu vào hàng ngũ bạn bè, sẵn lòng chia sẻ mọi thứ với cậu.

Nhưng khi cậu nói chuyện với bà, Dư Tịnh Tiêu cảm thấy Vân Ngạn có hơi căng thẳng.

Ví dụ như hiện tại, cậu chỉ cười khẽ: "Sau này còn đến nữa ạ."

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ với Vân Ngạn, Dư Tịnh Tiêu tìm kiếm rất nhiều tin tức về cậu trên mạng. Gần đây con gái lớn của bà rất say mê Vân ngạn, còn kể bà nghe rất nhiều chuyện, bất kể nhìn từ góc độ nào, Vân Ngạn cũng không giống người hay thẹn thùng.

Nói chung là có hơi lạ.

Sắp ghế xong, Dư Tịnh Tiêu ngẩng đầu xem đồng hồ, 8:48.

Nhà bà rất gần viện phúc lợi, Dư Tịnh Tiêu luôn ngủ sớm dậy sớm, lúc bận rộn cần bà qua giúp, thường thì bà đến nơi trước tám giờ, bận rộn cả buổi sáng, bà nghĩ mình làm lâu lắm, nhưng thật ra còn chưa tới 9 giờ.

Lần trước hai người Vân Ngạn chạy tới, hình như là hơn 10 giờ.

"Sớm vậy." Dư Tịnh Tiêu lẩm bẩm, hỏi Vân Ngạn: "Hôm nay cậu dậy sớm à?"

Gần viện phúc lợi không có khu dân cư cao cấp nào, nếu hai người Vân Ngạn đi từ nhà đến đây, dậy muộn nhất cũng chỉ tầm 6 giờ 30.

"Không sao ạ." Vân Ngạn trả lời, nhìn vào mắt bà như thể chờ mong bà hỏi thêm gì đó.

"Hai cậu ở cách đây xa không?" Dư Tịnh Tiêu biết rõ còn hỏi.

Nhưng bà không hỏi vị trí cụ thể, dù sao người của công chúng rất nhạy cảm.

"Không xa lắm." Vân Ngạn mím môi, nói sơ qua vị trí.

Dư Tịnh Tiêu ngạc nhiên nhìn cậu.

Chỗ Vân Ngạn nói có rất nhiều khu dân cư cao cấp, từ đó đến đây tầm 2 tiếng, nếu lỡ tắc đường có thể sẽ lâu hơn chút.

Này không phải là xa thì là gì?

"Sao cậu muốn tới chỗ này?" Dư Tịnh Tiêu tò mò hỏi: "Cậu biết viện phúc lợi Thanh Thanh không? Từ chỗ các cậu đến đó tầm 40 phút thôi."

Tại sao lại bỏ gần đi xa?

Vân Ngạn sửng sốt một lúc, gãi lòng bàn tay, bình tĩnh mỉm cười: "Cháu không nghĩ nhiều thế, trước cháu có người bạn nhận nuôi đứa bé bên này, nên cậu ấy đề cử cháu tới đây."

Dư Tịnh Tiêu hiểu ra: "Cậu với chủ tịch Thẩm muốn nhận nuôi?"

Vân Ngạn vội lắc đầu, hơi đỏ mặt: "Không có không có ạ."

Thời gian cho cậu và Thẩm Sơ Hành thân mật còn chưa đủ, đâu ra thời gian dành cho con cái chứ?

2.

Chùa Phù Vân khói hương nghi ngút.

Sương khói mãi không ngớt, tro tàn của người thắp hương bay vào không khí hòa cùng với khói, làm mọi thứ càng thêm mờ mịt.

Một bà cụ quỳ trên bồ đoàn lạy hết lần này đến lần khác, lúc đứng dậy bà đứng không vững, hơi loạng choạng muốn ngã ra sau, chợt tay bà được người nào đó mạnh mẽ nắm lấy.

Bà cụ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ.

Trong đôi mắt ấy ngập tràn lo lắng, thấy bà không có chuyện gì thì cúi người, cười hỏi: "Bà có sao không ạ?"

Là một chàng trai trẻ.

Bà cụ không khỏi nhìn người thanh niên trước mặt, vóc người rất cao, gầy, làn da trắng nõn, mắt rất đẹp, dù đội mũ bóng chày đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn thoáng qua bà cũng biết chắc người này rất đẹp trai.

Bà cụ vội cảm ơn, không ngờ cậu trai trẻ lại bắt chuyện với bà: "Bà tới một mình ạ?"

"Sao thế được?" Bà cụ chỉ mấy người đứng thắp hương cách đó không xa: "Đi cùng mấy chị em, núi cao lắm, mình bà không leo nổi đâu!"

Cậu trai trẻ quan sát bà một lượt, cười nói: "Bà khỏe quá."

"Đúng vậy, đúng vậy." Bà cụ vỗ vỗ chân mình: "Bà gần tám mươi rồi, không hề bệnh tật đau ốm, con người ấy, muốn khỏe, thì tâm phải khỏe trước đã..."

Nhìn đôi mắt tươi cười của cậu trai trẻ, không hiểu vì sao, bà cụ cảm thấy nói nhiều thêm vài câu cũng không sao, nên bà kéo cậu ta nói chuyện hồi lâu, cậu trai trẻ rất kiên nhẫn nghe bà nói, thích thú nghe bà nói không ít kinh nghiệm giữ gìn sức khỏe bà tâm đắc, cũng nghe bà kể rất nhiều chuyện về chùa Phù Vân...

Dạo này hiếm thấy người trẻ nào thích nói chuyện với người già đến thế!

"Lại đây lại đây." Cuối cùng, bà cụ kéo cậu trai trẻ đến đệm hương bố bên cạnh: "Cháu cũng lạy đi."

Cậu trai trẻ rất biết nghe lời, thấy người phía trước quỳ lạy xong rồi, cậu quỳ trên tấm đệm bồ đoàn bên cạnh bà cụ.

"Lạy Bồ Tát, quan trọng nhất là phải thành tâm..." Bà cụ nói, nhìn cậu: "Cháu tháo khẩu trang ra đi, lát nữa rồi đeo lại, nếu không Bồ tát chẳng nhận ra cháu là ai đâu!"

Cậu trai trẻ phì cười, do dự một lát, nhìn bốn phía xung quanh, thấy bên cạnh phần lớn là ông bà cụ, liền tháo khẩu trang xuống.

Bà cụ lập tức sáng mắt: Đẹp trai quá!

Hai người lạy Bồ tát xong, bà cụ lôi kéo cậu trò chuyện hồi lâu, mãi đến khi mấy chị em khác của bà muốn đi chỗ khác, bà mới chào tạm biệt cậu trai trẻ.

Cậu trai trẻ đeo khẩu trang là Vân Ngạn.

Nhìn bà ngoại rời đi, cậu chậm rãi quay lại đứng cạnh Thẩm Sơ Hành trong góc khuất, khoác tay lên vai hắn, cười: "Hê hê hê, ngoại nói em có căn."

Thẩm Sơ Hành nhìn cậu: "Em muốn xuất gia?"

"Phì." Vân Ngạn cong mắt cười, ôm hắn: "Không được, người đẹp ngay trước mắt, không qua ải nổi."

3.

Chỉ cần có thời gian rảnh, Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành sẽ chạy đến viện phúc lợi giúp hết buổi sáng, thường xuyên qua lại, hai người dần làm quen với Dư Tịnh Tiêu.

Vân Ngạn thay đổi thói câu nệ ban đầu, trở nên hoạt bát hơn.

Dư Tịnh Tiêu nghĩ, có lẽ do cậu chậm nhiệt, về phần hình ảnh của cậu trước truyền thông báo chí, truyền thông nào có thể chịu nổi một nghệ sĩ chậm nhiệt, đúng không?

Có lẽ đây mới là con người thật của cậu ấy.

Thời gian trôi qua, ngày nọ, Thẩm Sơ Hành chợt đi tìm Dư Tịnh Tiêu, ngỏ ý muốn nói chuyện với bà.

"Cậu nói, muốn tôi phụ trách quỹ từ thiện của Đỗ Linh?" Dư Tịnh Tiêu ngạc nhiên nói.

Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Cháu với Vân Ngạn đồng sáng lập quỹ Đỗ Linh, nghĩ tới nghĩ lui, cháu thấy cô là ứng cử viên thích hợp nhất."

Dư Tịnh Tiêu ngây người, thậm chí có hơi choáng váng đầu óc.

Bà đã hoạt động quỹ hội nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, bà với Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành cũng được coi là có quen biết, nhưng bà chưa từng nghĩ bản thân có thể quen biết sâu hơn với hai nhân vật nổi tiếng này, đương nhiên cũng không ngờ Đỗ Linh để bà phụ trách quỹ hội.

"Tôi..." Bà ngập ngừng: "Tôi cần suy nghĩ thêm, cho tôi ít thời gian nữa, để tôi suy xét lại được không?"

Thẩm Sơ Hành đồng ý.

Sau một ngày làm từ thiện, Dư Tịnh Tiêu trở về nói chuyện này với gia đình của bà, cô con gái lớn tên Kỳ Kỳ của bà là người có phản ứng lớn nhất.

"Công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh?!" Kỳ Kỳ che mặt hét: "AAA là sếp Thẩm nói với mẹ ạ?"

Chồng của Dư Tịnh Tiêu, Dương Tụng, bất đắc dĩ thở dài, dùng đũa chỉ vào cái dĩa trước mặt cô con gái: "Ồn ào."

Kỳ Kỳ vội kiềm chế bản thân, đôi mắt long lanh mong đợi nhìn Dư Tịnh Tiêu.

"Ừ." Dư Tịnh Tiêu cười dịu dàng, giải thích về kỳ vọng và tầm nhìn của Thẩm Sơ Hành về quỹ hội cho chồng bà, nói: "Nói là quỹ hội Đỗ Linh, nhưng thực ra là do hai chồng chồng họ sáng lập, trước kia em với Vân Ngạn có trao đổi quan điểm về chuyện từ thiện, em thấy họ khá chân thành."

"AAAA có Vân Ngạn nữa ạ?!" Kỳ Kỳ vui đến mức bùng nổ: "Nếu mẹ đồng ý, có phải sau này mẹ thường xuyên gặp họ không? Có thể dẫn con theo không? Con cũng muốn lại gần hít đường cp một lần, hê hê hê..."

Dư Tiểu Ngư dùng đũa chưa quen, chọc cuộn sushi trước mặt te tua, trên mặt dính rất nhiều sốt salad, lại bắt chước điệu bộ xem thường của người lớn, bi bô nói với chị mình: "Xem tiền đồ của chị này ~"

Vừa dứt lời, liền bị chị bóp hai má: "Tiểu Ngư, em còn nói chị em?Lần trước ai về nhà khóc lóc nói mình thất tình, hả?"


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Tiểu Ngư bị chị xoa xoa, cái miệng hồng hào non nớt chu ra như chú cá mập nhỏ, giãy giụa nói: "Rõ là chị thất tình! Chị nói chị thất tình! Không phải em! Hừ!"

Mãi đến khi Kỳ Kỳ miễn cưỡng cuộn miếng sushi kia lại nhét vào miệng tiểu Ngư, bé mới im lặng.

Dương Tụng vốn là người nghiêm khác, ít nói, ở nhà rất nặng phép tắc, nhưng gặp phải hai cô con gái hoạt bát đáng yêu cũng đành bó tay, mọi nguyên tắc đều biến thành dịu dàng, ông bất lực cười với vợ ngồi đối diện.

"Được rồi đừng quậy nữa." Dư Tịnh Tiêu nhịn cười lên tiếng, lấy giấy ăn giúp Dư Tiểu Ngư lau sốt salad dính bên mép, nói với Kỳ Kỳ: "Hai người họ tới viện phúc lợi suốt, nếu con muốn gặp, khi nào gặp mẹ hỏi họ chút."

Kỳ Kỳ nắm hai tay lại đặt lên miệng, cuống quít gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Dư Tịnh Tiêu là người có nguyên tắc, không muốn quấy rầy cuộc sống của người khác, cũng không thích dựa vào quan hệ cá nhân để trục lợi.

Lần đầu gặp Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành, vừa ra cửa thì gặp Dương Tụng và Dư Tiểu Ngư, sau khi trở về theo lẽ thường kể cho Kỳ Kỳ nghe, lúc đó Kỳ Kỳ đã rất muốn gặp hai người.

Nhưng Dư Tịnh Tiêu suy nghĩ mãi, cảm thấy đôi chồng chồng này khiêm tốn đến làm tình nguyện viên, chắc là họ không muốn bị quấy rầy, bà lo Kỳ Kỳ cuồng nhiệt quá làm họ khó chịu hoặc bị quấy nhiễu, vì vậy bà chỉ giúp Kỳ Kỳ xin chữ ký.

Sau đó khi gặp lại hai người, lúc về nhà bà cũng ít nhắc tới.

Ai ngờ được, sau này họ sẽ có cơ hội làm việc chung đâu chứ?

Sau bữa tối, Dư Tịnh Tiêu bàn bạc với chồng rất lâu, dù sao quỹ hội của Đỗ Linh chỉ mới được thành lập, sự nghiệp của bà thì đang trên đà phát triển.

Chỉ là ý của Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn rất phù hợp với bà, nếu tương lai quỹ hội phát triển giống như Thẩm Sơ Hành cam kết, đối với bà, Đỗ Linh có thể là không gian phát triển lớn hơn.

Dù sao bà cũng đã 50 tuổi, đây là một quyết định rất khó khăn.

"Anh thấy em rất muốn đi." Dương Tụng nắm chặt tay bà, nói: "Vậy cứ đi thôi, không sao hết, em còn rất nhiều cơ hội để sai lầm."

"Với cả, anh ở đây, em yên tâm."

4.

Buổi sáng nọ, chuông cửa nhà Dư Tịnh Tiêu vang lên.

Dư Tiểu Ngư giống như pháo nhỏ vừa la vừa chạy đi mở cửa, nhào vào người bà cụ ngoài cửa, kích động gọi: "Ngoại ơi!"

Dư Tịnh Tiêu dẫn mẹ đi khám sức khỏe định kỳ mỗi năm một lần, họ ở gần bệnh viện, nên thường bà cụ sẽ đến đây ở một thời gian ngắn.

Bà rất muốn để mẹ sống cùng gia đình mình, nhưng bà cụ không nỡ chia tay nhóm chị em tốt của mình.

Dư Tịnh Tiêu đành thôi, rảnh rỗi sẽ đi thăm mẹ, nếu không bà không yên tâm được, mẹ sang đây ở khiến bà yên tâm hơn rất nhiều.

Dư Tiểu Ngư khó khăn lắm mới gặp được bà mình một lần, cái gì cũng muốn kể với bà, nhưng không tìm thấy con búp bê nào, bé dẫn ngoại đến phòng của chị, gõ cửa, Kỳ Kỳ đang làm bài tập.

"Chị ơi chị ơi, chị thấy búp bê của em đâu không? Con có nơ màu tím ấy!"

Kỳ Kỳ đi đến hộp đựng đồ chơi bên cạnh tìm cho bé.

Trước khi tìm được, bà cụ đột nhiên chỉ vào tấm áp phích trên tường của Kỳ Kỳ, hỏi: "Kỳ Kỳ, đây là bạn trai cháu?"

Kỳ Kỳ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ngạn, vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy ạ!"

Trong đầu chợt hiện ra ánh mắt chết chóc của sếp Thẩm, Kỳ Kỳ điên cuồng lắc đầu: "Không đúng không đúng!"

Bà cụ bối rối, là đúng hay không đúng?

"Không phải đâu ạ!" Dư Tiểu Ngư tinh mắt lôi búp bê của mình ra từ trong góc, ôm vào lòng, chỉ vào tấm áp phích của Vân Ngạn nói: "Đây là bạn trai của anh Thẩm!"

Bà cụ càng khó hiểu: "Anh Thẩm là ai?"

Kỳ Kỳ lập tức có hứng thú, cầm điện thoại lên tìm ảnh Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn, kể cho bà cụ nghe: "Anh Thẩm chính là Thẩm Sơ Hành! Ngoại xem, chính là hai người họ, một người là nghệ sĩ siêu đẹp trai, một người là chủ tịch lớn rất lợi hại! Đứng chung trông xứng đôi vô địch luôn! Sơ Vân cp đúng là thần tiên mà aaa!!!"

"Xi bi? Xi bi là cái gì?"

"Phì, cp, là cp, là từ ghép tiếng Anh, tóm lại họ là một đôi ấy ạ..."

Kỳ Kỳ đang điên cuồng tiếp thị với bà ngoại, Dư Tịnh Tiêu nghe tiếng cũng đi đến, dựa vào cánh cửa cười hỏi: "Mọi người làm gì vậy?"

Dư Tiểu Ngư đóng vai ác cáo trạng: "Chị không lo học cho giỏi, lại lo gáy cp!"

Dư Tịnh Tiêu không tin bé, nhìn hộp đựng đồ chơi bị bới lên bên cạnh, cô biết là Dư Tiểu Ngư chủ động đến, dùng ngón tay gõ gõ trán bé: "Nhỏ mà ranh quá."

Bà cụ chỉ áp phích Vân Ngạn trên tường, nói với con gái: "Mấy ngày trước mẹ mới gặp đứa nhỏ này."

"Nhìn thấy là đúng rồi ạ." Kỳ Kỳ không ngạc nhiên chút nào: "Gần đây anh ấy nhận đại ngôn mới, áp phích của ảnh treo đầy các trung tâm thương mại gần nhà chúng ta!"

Bà cụ có vẻ bối rối, bà không chú ý tới mấy tấm áp phích đó.

Bà nói với Dư Tịnh Tiêu: "Không lâu trước, mẹ với dì Phùng mấy người đi tới chùa Phù Vân thắp hương, có gặp cậu trai trẻ này."

Dư Tịnh Tiêu sửng sốt, lập tức cười nói: "Không thể nào..."

"Thật đó!" Bà cụ bình tĩnh: "Cậu ấy còn đỡ mẹ, nói chuyện với mẹ rất lâu! Tiêu Tiêu, trí nhớ của mẹ rất tốt, mẹ có thể nhớ sai à?"

Lần này Dư Tịnh Tiêu chưa nói gì, Dư Tiểu Ngư ôm búp bê ngẩng đầu phản bác: "Không thể nào! Mẹ nói nghệ sĩ không thể chạy lung tung! Sẽ... sẽ... Đúng rồi! Gây tắc nghẽn giao thông!"

Dư Tịnh Tiêu xoa đầu Dư Tiểu Ngư, cười với mẹ: "Không chắc lắm đâu ạ."

"Mẹ thấy thật!" Bà cụ bị người khác phủ nhận, khó chịu: "Cậu ấy đeo khẩu trang, nhưng lúc lạy Bồ tát với mẹ, cậu ấy có tháo xuống một lát, mẹ thấy cậu ấy đẹp trai nên nhìn kỹ lắm! Tuyệt đối không nhầm..."

Nhưng dù bà cụ có chắc chắn đến đâu, họ vẫn cười coi đó là trò đùa rồi cho qua.

Chỉ là, khi Dư Tịnh Tiêu rời khỏi phòng con gái, đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy quảng cáo của Vân Ngạn trên tv, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác vi diệu.

Vân Ngạn... Có phải tần suất cậu xuất hiện trong cuộc sống bà hơi nhiều rồi không? Có lúc, bà còn ảo tưởng rằng họ rất quen thuộc với đôi chồng chồng Vân Ngạn.

Bà lắc đầu giễu cợt, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.