Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 106: Không Biết Lần Này Vô Danh Thu Về Được Bao Nhiêu Giải Thưởng Đây



Ba nam nhân Đỗ gia, Đỗ Quốc Lương là khách quen của các kênh kinh tế lớn, cho dù bản thân hắn không muốn là người gây ra sự chú ý, nhưng các tạp chí kinh tế tài chính lớn vẫn không thể thiếu thân ảnh hắn như cũ.

Đỗ Cảnh Khôn càng là khách quý thường trú của các chuyên mục giải trí, bề ngoài đặc biệt anh tuấn, hết sức hút người, đã thế lại còn cao một mét tám bảy, xuất thân có gia thế lớn, hơn nữa còn thường xuyên có tin đồn với các minh tinh tai tiếng, ở mục Giải Trí, nhân khí của hắn còn muốn cao hơn nhiều tiểu minh tinh khác.

Nếu hắn không phải là Đỗ nhị thiếu gia, chỉ bằng cái khuôn mặt hút người này của hắn, nếu tham gia vào giới giải trí hoặc giới người mẫu, nói không chừng còn có thể rất nổi tiếng.

Đây cũng là lý do nhiều người biết rõ hắn có bạn gái, nhưng vẫn muốn ngủ với hắn.

Rất nhiều lúc nam nhân cảm thấy bọn họ là người ngủ với gái, nhưng trêи thực tế, rốt cuộc ai ngủ ai, ai biết được?

Dù sao Đỗ Cảnh Khôn lớn lên đẹp trai, sống hào phóng lại ngốc nghếch lắm tiền, rất nhiều nữ nhân muốn ngủ với hắn, bởi vì cho dù không được hắn cấp tài nguyên cho, thì chỉ nguyên ngủ với hắn cũng cảm thấy không có gì hại.

Duy chỉ có Đỗ Cảnh Minh, điệu thấp cực kỳ.

Có thể là lần bắt cóc năm bảy tuổi ấy đã tạo thành bóng ma cho hắn, vì vậy nên Đỗ Cảnh Minh không riêng ở trêи mạng không tìm thấy bất luận tin tức gì về hắn, mà là ở trêи các tạp chí truyền thông khác, cũng sẽ không có bất luận kênh nào dám đưa tin tức về hắn.

Trước nay hắn hoàn toàn cách biệt với truyền thông.

Cho dù ngẫu nhiên có truyền thông không hiểu chuyện chụp phải Đỗ Cảnh Minh, ảnh chụp đó cũng sẽ lập tức bị cắt bỏ.

Lần này Giải Ca Khúc Vàng Hoa Quốc, minh tinh hội tụ, tất cả các nhà truyền thông lớn đều chú ý, nên Trương Thành Huy mới không cho rằng ông chủ điệu thấp nhà mình muốn bước đi trêи thảm đỏ.

Đúng, khẳng định sẽ không.

Mà dù hắn muốn đi cũng đi không được a, chân đã gãy rồi, dù sao thì không thể đẩy xe lăn đi thảm đỏ được nha?

Giải Ca Khúc Vàng Hoa Quốc là giải thưởng âm nhạc có quy mô lớn nhất Hoa Quốc, đến nay đã có mười hai năm lịch sử, mỗi năm cử hành vào tháng 9, tháng 10, là giải thưởng tiếng Trung quan trọng bậc nhất.

Năm nay Giải Ca Khúc Vàng Hoa Quốc lại càng oanh động hơn so với năm trước, bởi vì năm nay giới âm nhạc Trung Hoa xuất thế ngang trời* một vị người mới có nhân khí siêu đẳng, vị người mới này không chỉ có nhân khí cực cao, mà mỗi một ca khúc trong album của cô đều thập phần kinh điển, doanh số album bán được lại càng là ở một cái trình độ khác, khiến người ta phải líu lưỡi.

*Xuất thế ngang trời: Bỗng dưng xuất hiện, khiến người ta phải chấn động, kiêng dè.

Doanh số tháng đầu 770 vạn!

Tất cả mọi người đều thảo luận, lần này Vô Danh sẽ nhận được mấy giải thưởng.

Cho dù đang là tháng chín mùa thu, thời tiết Hải Thành vẫn nóng bức như cũ, mặt trời chói chang, các phóng viên khiêng camera mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của bọn họ, trước lễ trao giải Giải Ca Khúc Vàng mấy giờ đã đóng đô tại chỗ này, chờ các minh tinh đến.

Chung quanh là các nhóm fans, biển người tấp nập, bọn họ giơ đèn tên, gậy huỳnh quang múa may.

Thời gian dài chờ đợi dưới ánh mặt trời chói chang mạnh mẽ, khiến cho trêи mặt bọn họ có chút ửng hồng, mệt mỏi rã rời, nhưng biểu tình bọn họ vẫn kϊƈɦ động nhiệt tình như cũ, chờ đợi idol nhà mình đến.

Đây là một buổi lễ trao giải âm nhạc long trọng trong nghề, nhưng người tới lại không chỉ có minh tinh giới âm nhạc, các minh tinh trong giới điện ảnh cũng sẽ tề tụ nơi này, cho nên có rất nhiều fans, thời tiết nóng bức cũng không ngăn cản được bước chân nhiệt tình của bọn họ.

Trong đó nhóm fans tới nhiều nhất, chính là fans của Vô Danh.

Các phóng viên nhìn đám fans khổng lồ của Vô Danh, âm thầm líu lưỡi, có thể một lần là nổi tiếng giống như Vô Danh, lại còn nổi thành như vậy, trong lịch sử giới giải trí Hoa Quốc cũng chỉ có vị đại hoa đán bậc nhất kia mới có thể so được, vị đại hoa đán kia là nhờ vào một bộ phim truyền hình kinh điển nổi tiếng toàn Châu Á, fans trải khắp các độ tuổi già trẻ gái trai.

Hiện tại thanh thế vị này chẳng thiếu gì so với vị kia.

Thời tiết nóng bức như vậy bọn họ lại ở tại chỗ này, làm sao không phải vì cô ấy cơ chứ?

Trần Đan Ni đang vì Sở Triều Dương làm tạo hình hóa trang, bởi vì vẫn cô vẫn muốn mang mặt nạ lên sân khấu như cũ, mà lên sân khấu cô cũng không muốn quá mức nồng đậm diễm lệ, trang điểm tại bộ phận mắt vẫn là chính, vẽ kiểu tươi mát tự nhiên, sóng sánh ánh nước.

Nguyên chủ vốn dĩ đã có một đôi mắt bồ câu đào hoa chết người, lúc này phối hợp với làn thu thủy Trần Đan Ni vẽ cho cô, thật sự là ánh mắt như nước, mở mắt ra nhẹ nhàng liếc mắt nhìn một cái, thời gian liền phảng phất như chầm chậm lại.

“Woa” Trần Đan Ni vội vàng buông đồ trang điểm trong tay ra, thả tóc của Sở Triều Dương xuống, cô cầm lên cameras, chụp đủ các kiểu ảnh cho Sở Triều Dương.

“Đẹp, quá đẹp, bà chủ, vì cái gì mà chị lại có thể đẹp như vậy chứ!”. Nhan cẩu* Trần Đan Ni vừa chụp ảnh vừa trầm mê.

*Nhan cẩu: Chỉ những người yêu thích sắc đẹp của người khác.

“Bà chủ chị đứng lên đi đi lại lại đi.”

“Bà chủ chị ngoái đầu nhìn lại đi.”

“Bà chủ chị nhìn về phía ngoài cửa sổ.”

“Bà chủ chị cười một cái a.”

Sở Triều Dương nghe vậy cúi đầu nhẹ nhàng cười, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trần Đan Ni, trong nháy mắt cúi đầu rồi lại lập tức ngẩng đầu kia, thật sự là trông hàng mi của cô như được bút vẽ, má ửng hồng như cánh hoa đào, cô đẹp tựa như khung cảnh lá thu rơi, đẹp tựa như trăm hoa đua nở ngày xuân.

Trần Đan Ni tức khắc bị một vạn điểm bạo kϊƈɦ vào mình, đẹp đến không thở nổi.

“Quá đẹp! Quá đẹp!” Trần Đan Ni giả khóc ô ô nói: “Nhan sắc này như là vẽ ra ấy chị ạ.”

Sở Triều Dương giả bộ liếc mắt đưa tình với cô, khẽ nói như thể đang giận dỗi: “Chỉ có trang điểm mới đẹp sao?”

Cô mặc chiếc váy lễ phục của một nhãn hiệu lớn quốc tế, cả người như có tiên khí mờ ảo, đẹp tựa như rơi vào cõi tiên.

“Bà chủ, chị ngày càng đẹp! Chị không trang điểm cũng đẹp!” Trần Đan Ni lập tức hóa thành chân chó nịnh nọt, lại gọi Cổ Duệ Chính đã sớm trang điểm xong, hiện mặc một thân âu phục ngồi ở chỗ kia nói: “Cổ lão sư, anh mau lại đây để tôi chụp cho anh và bà chủ một bức ảnh.”

Cổ Duệ Chính hôm nay muốn cùng Sở Triều Dương cùng nhau bước lên trêи thảm đỏ, dù sao trong Giải Ca Khúc Vàng còn có các loại giải thưởng cho người viết lời, nhà soạn nhạc, biên khúc, người chế tác hoặc là album hay, album này của Sở Triều Dương có tới một nửa tác phẩm là do Cổ Duệ Chính viết, hơn nữa việc viết từ, soạn nhạc, biên khúc, chế tác cho tất cả các bài hát trong album đều là do một mình hắn làm, lễ trao giải như vậy, tự nhiên là không thể thiếu hắn.

Đi cùng còn có Hoàng Hiểu Tuyền, chẳng qua Hoàng Hiểu Tuyền không ở chỗ này, ông chủ của bọn họ hẳn là đã chạy tới phòng làm việc của một nhà tạo hình chuyên nghiệp để trang điểm và tạo kiểu rồi.

Vôn dĩ Sở Triều Dương còn đang xem ảnh do Trần Đan Ni chụp, nghe được Trần Đan Ni nói, cô cũng gọi Cổ Duệ Chính qua đây.

Cổ Duệ Chính đang ngồi trêи sô pha, hắn dùng ánh mắt thanh thuần mà nhìn các cô, phía sau hắn là chiếc rèm cửa sổ đã được kéo ra, ánh nắng mênh ʍôиɠ xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, làm cho trêи người Cổ Duệ Chính cũng lung linh một tầng ánh sáng mỏng nhạt.

Hắn sớm đã trang điểm xong, màu da hắn trắng nõn, nên cũng không cần đánh phấn quá nhiều, chỉ cần đánh một tầng phấn nền, lại chuốt mi, trêи môi tô thêm chút son là được.

Chốc lát nữa phải đi thảm đỏ, trang điểm lại giúp ăn ảnh hơn, nên cho dù là nam diễn viên hay ngôi sao ca nhạc nam, cũng đều muốn đánh lên một tầng trang điểm nhẹ.

Vốn dĩ Cổ Duệ Chính vẫn luôn an tĩnh ngồi ở chỗ kia nhìn Sở Triều Dương, đột nhiên thấy hai người nhìn qua, ánh mắt hơi lóe, mặt hắn liền lập tức ửng đỏ, theo phản xạ có điều kiện cúi đầu, nhưng rất mau hắn lại ý thức được phản xạ như vậy có chút không hợp lý, vì thế hắn lại nhanh chóng mà ngẩng đầu lên nhìn lại hai người, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt sóng sánh ánh nước.

Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên kia, Trần Đan Ni không khỏi hít hà một hơi.

Trải qua mấy tháng được Sở Triều Dương chăm sóc, hắn đã không còn là một thanh niên có sắc mặt tái nhợt lại gầy trơ xương như lúc Sở Triều Dương mới gặp nữa.

Hiện tại dáng người hắn cao dài thon gầy, khuôn mặt đẹp tuấn tú, nước da trắng nõn phảng phất như có ánh sáng, khi hắn ngước mắt nhìn qua, rõ ràng cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng cố tình một đôi mắt u buồn kia phảng phất như có thể khiến toàn bộ mọi người đều phải hít vào, khi hắn chậm rãi đi tới, Trần Đan Ni chỉ cảm thấy một trái tim thiếu nữ của mình đã sắp nổ mạnh!

Má ơi, quá soái!

Trước kia cô như thế nào lại không phát hiện ra, Cổ lão sư cư nhiên soái như vậy!

Hắn sắp tới rồi hắn sắp tới rồi.

Trái tim cô nhảy bùm bùm, quả thực là bị mức độ đẹp trai của hắn chèn đến mức không thể hô hấp được.

Nhìn lại lại thấy Cổ Duệ Chính ở phía trước mỉm cười chậm rãi đi tới chỗ Sở Triều Dương, khung cảnh bây giờ quả thật như là khi tân lang thâm tình nhìn tân nương tử.

Từ từ? Có chỗ nào không đúng.

Rõ rành khung cảnh bây giờ thật đẹp thật đẹp rất đẹp, hai người đứng chung một chỗ quả thật là đẹp đến khóc, thế mà nhìn bà chủ nhà mình xem, khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, vì cái gì chốc nữa còn phải mang mặt nạ a!

Nhan cẩu Trần Đan Ni bóp cổ tay thở dài, quả thật là muốn khóc.

Tuy rằng cái mặt nạ này là cô mất một vài ngày tìm từng nhà bán mặt nạ một cuối cùng mới tỉ mỉ chọn ra một cái phù hợp với tông trang điểm và lễ phục của cô ấy, nhưng lúc này nhìn cái mặt nạ ấy vẫn thật chướng mắt nha!

“Bà chủ, chị đều đã nổi tiếng đến như vậy rồi, vì cái gì còn muốn đeo mặt nạ thế!” Trần Đan Ni kêu khóc.

Là như này, tiền đã lấy được 60%, phần còn lại ngoại trừ để trả nợ ra, cô còn có thể lưu lại một ít, để dành mua phòng.

Trước kia cô nợ ngân hàng rất nhiều, không phải lần trước đi trả đã xong hết.

Chờ sau khi mua được phòng ở mới rồi, người nhà cô có thể có nơi dàn xếp ổn thỏa, thì lúc ấy công bố thân phận này cô cũng sẽ không sợ gì nữa.

Tốt nhất vẫn nên mua một phòng ở mới giống chỗ hiện tại này, nhưng có tính riêng tư hơn, một tiểu khu có bảo vệ nghiêm khắc.

Nói thì là như vậy, nhưng tài chính trêи tay cô hiện tại có chút không đủ, không biết có nên đi vay hay không.

Nghĩ đến vừa mới trả được một ít tiền vay ngân hàng, bây giờ lại tiếp tục vay tiếp, Sở Triều Dương liền cảm thấy, cái kiếp nợ nần này quả thật là chẳng tài nào trả hết được.

Nếu có thể, cô vẫn nghĩ trực tiếp mua một biệt thự có tính tư mật tốt, một lần giải quyết vấn đề nhà ở sau này, nhưng hiện tại đừng nói biệt thự, chỉ mua một phòng ở tốt cô còn thấy khó khăn, một phần là vì giá nhà ở Kinh thị cao, một phần là nếu muốn ở tiểu khu tốt, đặc biệt là tiểu khu có tính riêng tư, bảo an nghiêm khắc, thì nhất định là giá nhà không thấp.

Nếu tùy tùy tiện tiện mua một tiểu khu mà ai cũng có thể đi vào, thì như vậy liền mất đi ý nghĩa mua phòng ở một lần nữa, cô mua phòng ở chủ yếu vẫn là vì để người nhà không bị truyền thông quấy rầy.

Sau khi vấn đề phòng ở được giải quyết, cái mặt nạ này cô mới có thể tháo xuống.

**

Hoàng Hiểu Tuyền đúng là một tên nhà giàu chính hiệu, hắn an bài cho Sở Triều Dương một chiếc xe bảo mẫu rất xa hoa, đi kèm là hai bảo tiêu và một trợ lý nữa.

Tuy rằng hắn là người đại diện của Sở Triều Dương, nhưng đồng thời hắn cũng là tổng tài kiêm tổng giám đốc công ty, công tác thường ngày thực sự rất bận, cơ bản sẽ không ở bên người Sở Triều Dương, hai người thường ngày thường cũng đều liên hệ qua điện thoại.

Nhưng trường hợp hôm nay, hắn khẳng định là muốn xuất hiện, là một tổng tài muốn mở rộng thị trường âm nhạc, bữa tiệc âm nhạc lớn như vậy, hắn như thế nào lại không tới cho được.

Buổi lễ trao giải Giải Ca Khúc Vàng được bắt đầu vào buổi tối, hiện tại mới là ba giờ hơn buổi chiều, bên ngoài đúng là thời điểm ánh mặt trời nóng cháy.

Sau khi trang điểm xong Sở Triều Dương không thể ăn cái gì, cũng không thể uống nước, cô nhàn rỗi nhàm chán quá nên liền gọi điện thoại cho tiểu Trừng Quang.

Lúc này cô vô cùng hoài niệm smart phone của mười mấy năm sau, có thể gọi video trực tiếp, còn hiện tại di động chỉ có thể gọi điện thoại bình thường, không thể call video, mà đầu bên kia điện thoại tiểu Trừng Quang lại không nói lời nào.

“Ai nha bảo bối, con nói một câu đi, mẹ rất là nhớ con nha, một ngày không thấy như cách ba thu, mẹ đã ba tiếng không gặp bảo bảo rồi, tâm can mẹ đang đau muốn chết đây này.” Thời điểm Sở Triều Dương nói chuyện cùng tiểu Trừng Quang, cô đều nói các loại lời nói buồn nôn, mở mồm ra là nói được.

Hơn nữa thanh âm nói chuyện của cô còn không giống lúc bình thường, mà là đặc biệt thanh tế, nhỏ giọng, tưởng chừng như là đang làm nũng với tiểu Trừng Quang.

Trần Đan Ni sớm đã quen ngày thường Sở Triều Dương nói chuyện với tiểu Trừng Quang như vậy, Cổ Duệ Chính cũng không hiếm khi thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng với tiểu Trừng Quang.

Nhưng giống như bây giờ, liền hận thân thể không thể vặn lên làm nũng với tiểu Trừng Quang, thì thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Khóe môi hắn không tự giác liền giơ lên một độ cung nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào nữ nhân đang gọi điện thoại với tiểu Trừng Quang, không kiêng nể gì làm nũng với con.

Giống như là hắn đang thấy được người vợ lý tưởng và con trai của mình nói chuyện, tưởng tượng đến khung cảnh trong mộng đó, làm hắn trầm mê không dứt.

“Ai nha, đáng tiếc không thể gọi video, bảo bối, mẹ thật muốn nhìn con một chút nha.” Cô vẫn còn làm nũng với tiểu Trừng Quang: “Mẹ muốn nghe thanh âm bảo bối của chúng ta thôi mà.”

“Máy tính nhà cô có cameras không? Có thể video đấy.” Hắn đi tới, thanh âm nhu hòa, biểu tình mềm ấm.

“Đúng rồi, như thế nào tôi lại không nghĩ tới.” Tay cô chụp lên trêи trán, “Nhìn cái đầu óc này của tôi xem. Ba, ba đem máy tính mở lên một chút, con bật video.”

Dùng quen smart phone rồi, bây giờ đột nhiên phải dùng tới cái cục gạch này, có vài công năng cô không thể lập tức phản ứng lại được.

Sau khi mở máy tính lên, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của Sở Triều Dương xuất hiện trong video, cô đang phất phất tay với tiểu Trừng Quang “Chào bảo bối, con có nhớ mẹ không nhỉ?”

“Mẹ.” Khuôn mặt phấn nộn của Tiểu Trừng Quang trông có vẻ thật nghiêm túc.

“Bảo bối, nói nhớ mẹ đi.” Chẳng sợ đầu bên kia video tiểu Trừng Quang không nói lời nào, Sở Triều Dương vẫn nhiệt tình như cũ, kiên nhẫn dạy cậu nói chuyện: “Bảo bối nói, nhớ, rất nhớ mẹ.”

“Nhớ.”

“Cái gì?” Đôi mắt Sở Triều Dương đều sáng cả lên: “Bảo bối, con vừa mới nói cái gì? Con có phải nói nhớ mẹ hay không? Bảo bối, con lặp lại lần nữa, con lặp lại lần nữa nói nhớ mẹ đi.”

Tiểu Trừng Quang nhìn mẹ mình ở trong video cả người cao hứng, phảng phất như đang phát ra ánh sáng, khóe môi cậu cũng vì vậy mà nở một nụ cười nhẹ, bi bô đáng yêu mà nói “Rất nhớ mẹ.”