Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 133: Chương 87





WHAT???
Vô Danh phát hành album???
Cô mẹ nó đùa tôi đấy à???
Toàn bộ hơn nửa năm này Vô Danh đều chuẩn bị cho buổi biểu diễn lưu động, buổi biểu diễn vừa kết thúc, cả người liền lặn đi đâu không biết, nhóm paparazzi dùng kính lúp chuyên dụng cũng tìm không thấy, nếu không phải có việc của Cổ Duệ Chính, cô đăng một video trả lời phỏng vấn thì bọn họ còn tưởng rằng Vô Danh lại đột nhiên biến mất giống như cái cách mà cô đột nhiên xuất hiện ấy chứ.

Hiện tại mấy người lại nói
là Vô Danh phát hành album???
Nhóm truyền thông đều chấn kinh rồi nha!
Vốn dĩ toàn bộ bài viết còn đều đang đưa tin về Lư Du Nhiên, bây giờ toàn bộ đều xóa bản thảo đi hết, viết lại một lần nữa!
Viết về Vô Danh!
Tất cả các fans ca nhạc đang chú ý tới album của Lư Du Nhiên lập tức chạy đi chú ý album của Vô Danh, cho dù bọn họ không phải là fans của Vô Danh cũng ồ ạt chạy đi chú ý Vô Danh.

Biết làm sao được, Vô Danh hát dễ nghe a!
Còn có một bộ phận người là do tò mò, tò mò album của Vô Danh còn có thể duy trì được thanh thế như album đều tiên không, album tốt, chúng ta liền khen, không tốt, chúng ta liền chửi.

Dù sao truyền thông lúc nào chẳng như vậy.

Vốn dĩ các fans đều đang lên website Vô Danh khóc thút thít cầu an ủi, hình đại diện tất cả đều đổi thành biểu cảm chảy nước mắt QQ, hiện tại trực tiếp chuyển thành mở to hai mắt, sau đó đều ha ha ha ha ha ha cười như điên rồi.

Các cô sôi nổi chạy đến website Lư Du Nhiên official bình luận: “Cảm ơn mấy người đã làm công tác tuyên truyền miễn phí cho Vô Danh nhà chúng ta!”
“Quả là người tốt, cảm ơn vì đã làm công tác tuyên truyền miễn phí cho Vô Danh!”
“Cảm ơn cô vì đã làm công tác……”
Phía dưới từng dòng từng dòng, tất cả đều là lời cảm tạ.


Lư Du Nhiên nổi giận đùng đùng mở cửa xe đi xuống dưới, lại nghĩ có khả năng gặp phải paparazzi, dưới cơn tức đành phải lấy tay ôm mặt, chạy thật nhanh vào bên trong biệt thự, đến chỗ huyền quan rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cầm bình hoa chỗ tủ đựng giày ở huyền quan lên..

Bang!
Các mảnh sứ nhỏ tức khắc cắt đứt tất chân của cô ta, chiếc đùi mảnh khảnh trắng nõn dần dần hiện lên một dòng máu đỏ tươi.

Trình Vĩ lập tức đi vào cầm cồn i-ốt lại đây tiêu độc cho cô ta, lại dùng băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương, “Em bình tĩnh đã, album của Vô Danh như thế nào còn chưa biết được đâu, em cần gì phải tức giận với chính mình như thế!”
Lư Du Nhiên có thể không tức giận sao.

Cô ta lần thứ hai xuất hiện cảm giác vô lực không làm được gì giống như năm ngoái.

Cực cực khổ khổ vất vả một hồi, toàn may áo cưới cho người khác.

Vô Danh chính là trời sinh đã khắc cô ta!
Trong đầu Lư Du Nhiên bỗng nhiên toát ra một ý niệm, trong vòng này có rất nhiều người nuôi búp bê ma, Vô Danh này không phải cũng nuôi đó chứ?
Bằng không sao có thể tà môn như vậy?
Trình Vĩ cong lưng bế công chúa Lư Du Nhiên đã thả trôi suy nghĩ đến tận chân trời lên lầu.

Đến nay hắn vẫn còn tưởng rằng Lư Du Nhiên đá Cổ Duệ Chính vì hắn, trong lòng hắn đương nhiên là cảm thấy đắc ý với Cổ Duệ Chính, sau khi có được Lư Du Nhiên phương tâm kiêu ngạo, hai người lại ăn ý hợp nhau, thích cùng nhau thưởng thức.

Từ sau khi quen biết Lư Du Nhiên, đối với Trình Vĩ mà nói, các nữ nhân khác đều không có được hương vị như cô ta.

Được Trình Vĩ che chở ôm lên lầu, tâm tình Lư Du Nhiên vẫn không có bình phục, ngược lại lại tát một cái lên trên mặt Trình Vĩ.

Trong nháy mắt, giữa mày Trình Vĩ hiện lên một tia âm trầm, hắn hít sâu một hơi, cố nhịn xuống, ôm cô ta rồi thấp giọng dỗ dành: “Đều là anh không tốt, xin bớt giận, nhé?”
“Lúc ấy là do ngươi không tốt! Ngươi đúng là đồ phế vật vô dụng!” Từ trước đến nay, ở trước mặt Trình Vĩ, Lư Du Nhiên chưa bao giờ che dấu tâm tình, giờ phút này dưới sự khó thở liền tức giận chửi ầm lên.

Cô ta liếc đến sắc mặt khó coi của Trình Vĩ, ý thức được mình vừa nói gì, lập tức lạnh mặt nói: “Đã sớm bảo anh đi điều tra Vô Danh và người trong mộng, kết quả đến bây giờ cái gì cũng không tra ra!”
“Người trong mộng không phải đã viết ca khúc cho Cổ Duệ Chính rồi hay sao? Vậy hiện tại sao lại thế này?” Lư Du Nhiên quả thực muốn điên rồi, “Một album có tất cả mười hai bài hát, trong đó đã có 6 ca khúc là của người trong mộng!”
Album Vô Danh vừa mới phát hành, cô ta liền lập tức chạy đi mua một cuốn về, ngay khi nhìn thấy tên người soạn nhạc viết trên đó, trong tức khắc cô ta liền điên rồi, một cổ dự cảm không tốt bao phủ khắp người, làm cô ta cảm thấy đến cả thở cũng khó khăn.

Lại nghe được ca từ bên trong album, từ tiếng Hoa đến tiếng Quảng Đông, đến tiếng Anh, album này sử dụng những ba thứ tiếng!
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế tính tình của mình, nhưng sắc mặt vẫn thập phần khó coi như cũ.

Trình Vĩ xoa xoa khuôn mặt vừa bị tát, đáy mắt đen tối, nói: “Anh đang hoài nghi hai khả năng, một là, những ca khúc này không phải bây giờ người trong mộng mới viết, chỉ sợ là người trong mộng sớm đã sớm viết xong từ lâu, chỉ chờ nhất cử thành danh, toàn thiên hạ biết; loại khả năng thứ hai.” Ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, “Người trong mộng là cả một đoàn đội.”
Lư Du Nhiên như suy tư gì mà nói: “Tiếp tục nói.”
“Hiện tại anh đang hoài nghi loại khả năng thứ hai hơn, đoàn đội này của Vô Danh đã sớm tìm kiếm các tác phẩm trong dân gian, chọn ra các tác phẩm xuất sắc sau đó mua bản quyền.”
Bằng không rất khó giải thích tại sao người trong mộng có thể dùng một lần viết ra nhiều ca khúc kinh điển như vậy.

Tròng mắt Lư Du Nhiên xoay chuyển, “Mấu chốt nhất vẫn là Cổ Duệ Chính.”
Cổ Duệ Chính là người chế tác album, vậy các ca khúc hay trong album chắc chắn đều do hắn tuyển chọn, có thể chọn ra ca khúc hay trong số nhiều ca khúc như thế, đồng thời sau đó còn phải tiến hành biên khúc, sửa đổi lại giai điệu, biến nó thành phong cách của riêng mình, để làm được những điều này yêu cầu phải có ánh mắt thị trường tốt.

Lúc này Lư Du Nhiên không khỏi có chút hối hận, lúc trước cô ta không nên làm quá mức tuyệt tình.

Cô ta mịt mờ liếc mắt nhìn Trình Vĩ một cái, cắn cắn môi, ủy khuất mà rũ mi mắt xuống, “Lúc trước nếu không phải là vì anh……”
Trình Vĩ lập tức choàng lấy bả vai mảnh khảnh của cô ta, “Anh biết anh biết, được rồi, việc này anh sẽ nghĩ cách cho em, nếu không được thì chúng ta cũng tổ chức một cuộc thi âm nhạc, yêu cầu người ta gửi bài.”
Nhưng vấn đề là bọn họ không có người có ánh mắt thị trường nhạy bén được như Cổ Duệ Chính.

Lư Du Nhiên châm chọc mà cười nói: “Bất luận cái người trong mộng này là sớm đã viết ca khúc xong xuôi, chỉ chờ nhất cử thành danh, hay là thu thập từ dân gian, thì đều phải có sẵn, vậy khẳng định là đã viết xong xuôi từ trước, có bản thảo.” Cô ta híp mắt cười cười, “Chỉ cần là đồ có sẵn, muốn có cũng dễ thôi.”
Trình Vĩ lập tức hiểu ý tứ của cô ta, cũng cười rộ lên theo, “Việc này anh sẽ tìm người đi làm.”
Hiện nay, việc cấp bách là phải tra ra thân phận của Vô Danh.


Bọn họ đã quen biết Cổ Duệ Chính rất nhiều năm, cũng rất hiểu biết về hắn, hai năm trước kia Cổ Duệ Chính chưa gượng dậy nổi, hắn tuyệt đối sẽ không làm những việc đó, mà tính cách của hắn cũng sẽ không làm những việc này.

Vậy bản thảo của những ca khúc này, hoặc là là ở chỗ Vô Danh, hoặc là ở đĩa nhạc Hải Báo của Hoàng Hiểu Tuyền, cũng chỉ có đĩa nhạc Hải Báo mới đủ sức chứa được con quái vật khổng lồ này, mới có thể có nhân mạch và tài nguyên để làm những điều này, tích lũy được nhiều ca khúc tốt như vậy.

Tám chín phần mười là ở chỗ của Hoàng Hiểu Tuyền.

Bọn họ đã có nhận thức mới về nội tình của đĩa nhạc Hải Báo, đây tuyệt đối không phải là một giống như truyền thông Tinh Không mới thành lập được hơn 5 năm có thể so, nếu không phải sau lưng truyền thông Tinh Không còn có tập đoàn Trung Thịnh, lại nếu không phải Lư Du Nhiên vì muốn bám lên người Đỗ Cảnh Khôn, thì lúc trước, sau khi trở nên nổi tiếng, cô ta có thể đến công ty này sao?
Chẳng qua việc này cô ta tuyệt đối không thể nói với Trình Vĩ.

Hai người liếc nhau, đều nghĩ đến nên dùng phương pháp gì đi thăm dò chỗ Hoàng Hiểu Tuyền.

“Bên Vô Danh cứ tiếp tục để Hà Vĩ Trạch đi điều tra!” Lư Du Nhiên gắt gao siết chặt nắm đấm: “Dù chỉ còn một khả năng nhỏ cũng không được buông tha.”
Bởi vì trước kia Lư Du Nhiên tuyên truyền tạo thế không ca ngợi chính mình mà lại kéo cả Vô Danh vào để ké nhiệt độ, cho nên đĩa nhạc Hải Báo còn chưa bắt đầu tuyên truyền, ngày đầu tiên Vô Danh phát hành album đã có ba bài hát trực tiếp nhảy vào top mười bảng xếp hạng âm nhạc lớn nhất cả nước.

Thật sự là do trước kia fans Lư Du Nhiên cực kỳ độc ác ép bức fans Vô Danh, cho nên bây giờ fans Vô Danh ngay lập tức đáp trả, cư nhiên lại xuất hiện sự đoàn kết vô hình chưa từng có, chờ album Vô Danh vừa ra mắt thị trường, các cô đến nghe cũng chẳng thèm nghe, trực tiếp mua mua mua cả đống!
Các cô chính là muốn doanh số lên cao đấy, sau đó dùng doanh số này, hung hăng vả bốp bốp bốp vào mặt Lư Du Nhiên cho nó đã cả tay, sướng cả tâm hồn.

Dám lôi Vô Danh của bọn họ ra để lăng xê, bọn họ phải làm cô ta tức đến nhảy hồ tự vẫn mới thôi!
Fans Vô Danh rất nhiều, có thể nói là trong mười năm gần đây, trừ bốn vị đại hoa đán có căn cơ siêu vững, vào nghề lâu năm ra, fans của các nhà khác đều thuộc về cô.

Hơn nữa doanh số album đầu tiên của cô bây giờ đã đạt được hơn một ngàn vạn, sắp chạm tới mốc hai ngàn vạn, nhân khí không hề thua kém một chút nào so với các vị đại hoa đán.

Bằng không Lư Du Nhiên cũng sẽ không lôi kéo Vô Danh vào để ké nhiệt độ, truyền thông cũng sẽ không cả ngày viết về Vô Danh, đủ thứ chuyện trời đời về cô, chung quy lại còn không phải do cô có nhân khí cao sao?
Hiện tại bọn họ rốt cuộc đã lĩnh hội được cái gì gọi là người có nhân khí cao!
Ngày đầu tiên phát hành album đã trực tiếp nhảy vào top mười các bảng xếp hạng âm nhạc và lượt nghe nhiều nhất trên radio.

Ngày thứ hai phát hành album, toàn bộ cửa hàng có album ghi hình hay ghi âm đều bán hết sạch!
Đây còn là ở thời điểm đĩa nhạc Hải Báo in ấn suy xét đến danh tiếng của Vô Danh mà in thêm rồi đấy.

Ngày thứ ba phát hành album, các ca khúc [Thời gian tỉnh mộng] [Ký sự bản thân] [Bảo bối yêu dấu của mẹ] trực tiếp cướp vị trí của top ba ca khúc trước đó, trở thành quán quân của các bảng xếp hạng âm nhất lớn!
Mà lúc này, Hoàng Hiểu Tuyền cũng thực hiện công tác tuyên truyền đúng chỗ.

Ngoại trừ tuyên truyền ở màn hình lớn tại các trung tâm thương mại tại đô thị cấp một như năm ngoái, năm nay còn nhiều hơn mấy màn hình lớn ở các tỉnh thành khá phát triển.

Tuy không được tuyên truyền mở rộng ở 53 trung tâm thương mại dưới trướng tập đoàn Trung Thịnh như năm ngoái, nhưng thanh thế như vậy, so với các ca sĩ quốc nội đã là rất lớn rồi.

Không chỉ riêng như thế, ở các hộp đèn, biển quảng cáo trạm chờ xe buýt, hình ảnh dán trên thân xe buýt thân, ga tàu điện ngầm,...!Che trời lấp đất, nơi nơi đều là poster tuyên truyền ca khúc mới của Vô Danh, nơi nơi đều phát ca khúc mới của Vô Danh.

Ca khúc [Thời gian tỉnh mộng] lại càng giống như một thần khúc, khiến người ta chỉ nghe xong một lần, giai điệu liền tự động lảng vảng ở trong đầu, không vứt đi được, làm người ta không tự chủ được liền nghe đi nghe lại, hát đi hát lại.

Chờ đến thời điểm ngừng lại, người ta mới mơ màng phát hiện.

Chuyện gì vậy! Tôi tại sao lại đang hát thế?
Vì thế mặc kệ là có đang nghe nhạc hay không, có biết cách hát hay không, chỉ cần há mồm là có thể phun ra một câu: “Sớm biết rằng thương tâm luôn là khó tránh khỏi, nhưng giấc mộng nào cũng phải đến lúc tỉnh.”
Ca từ quả thực là cắm sâu trong tâm khảm người nghe.

Trong lúc nhất thời, bài hát này đã tạo thành một làn sóng độc thân, nhiều nữ sinh đang lưu luyến tra nam sau khi nghe được bài này liền quyết đoán chia tay, rồi lại chảy nước mắt, thương tâm hát ầm lên: “Có những người em vĩnh viễn không cần hỏi, có những người em vĩnh viễn không cần chờ.”
Do dự, không quyết đoán chia tay thì phải làm sao?
Bạn thân trực tiếp cầm album của Vô Danh ném qua, bật nhạc lên, nhét tai nghe vào lỗ tai con bạn thân lưu luyến không muốn chia tay, “Rồi, mày nghe đi, nghe cho tao nhờ, tao nghe ca khúc của cô ấy tao liền biết trước đây cô ấy đã gặp phải tổn thương về tình cảm, nhưng cuối cùng thì sao, cô ấy bảo tra nam không cần hỏi, đừng có tin mấy lời hoa mỹ đấy, không cần chờ hắn nữa, hiểu chưa!”

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều fans thích Vô Danh, các cô đều cảm thấy Vô Danh là một người có chuyện xưa.

Bên trong album của Vô Danh còn có một bài hát mọi người cũng phi thường thích, là bài hát cô ấy tặng cho con trai [Bảo bối yêu dấu của mẹ].

Trước khi vào MV, Vô Danh đứng ở trước màn ảnh nói một câu, “Bài hát này là bài hát tôi tặng cho con trai của tôi, tôi nghĩ, về sau mỗi album của tôi đều có một bài hát là tôi hát cho bảo bối của mình.”
Các ngôi sao ca nhạc khác nếu lập gia đình có con, chắc chắn fans sẽ rớt ào ào ngay.

Nhưng Vô Danh ngay từ lúc xuất đạo đã không giấu giếm chuyện này, trực tiếp ghi ở phần thông tin là đã có con, cho nên hiện tại độ tiếp thu của các fan rất cao, hơn nữa các cô còn cảm thấy Vô Danh là một người mẹ ấm áp, yêu thương con cái, điều này làm cô ấy trở nên mê người hơn nhiều.

Rất thích thần tượng như vậy!
Không riêng gì giới trẻ thích, nhóm người đã làm cha làm mẹ cũng rất thích Vô Danh.

Mẹ của Cát Bân Bân chính là một fans siêu cấp cuồng Vô Danh, Vô Danh vừa mới phát hành album, âm thanh trong cả nhà hắn đã bị các bài hát của Vô Danh chiếm đóng.

Mẹ nó có thể nghe Vô Danh hát mà khóc luôn cơ.

Có cái gì mà phải khóc cơ chứ, hắn không hiểu, còn không phải chỉ là một bài hát thôi sao? Cứ bật bài hát của Vô Danh thế này thứ hắn chơi game thế nào đây, còn cho hắn chơi không vậy!
Mẹ Cát dùng hiện thực nói cho hắn: “Không thể!”
Không riêng gì nhóm làm cha làm mẹ thích cô mà cả nhóm ông bà cũng siêu yêu thích cô.

Đặc biệt là bài hát cô dành cho tiểu Trừng Quang, bất luận là bản quốc ngữ hay bản tiếng Quảng Đông đều siêu cấp dễ nghe.

Câu đầu tiên của ca khúc: Không có cách nào khiến đôi tay trở nên mạnh mẽ hơn để có thể mãi che chở con ở sau lưng, lúc nào cũng dài dòng trước thổ lộ tình cảm sau nhưng con không biết quý trọng, về sau sẽ áy náy.

Hát ra tiếng lòng của không biết bao nhiêu người, lại khiến một số người lớn tuổi lã chã rơi lệ.

Không riêng gì nhóm mê ca nhạc ở đại lục yêu thích, nhóm mê ca nhạc ở Đài Loan cũng rất thích!
Album của Vô Danh còn cố ý chuẩn bị cả tiếng Quảng Đông cho những ai không biết tiếng quốc ngữ, bên trong album có hai ca khúc tiếng Quảng Đông, hai ca khúc tiếng Anh.

Ở quốc nội, bởi vì rất nhiều người xem không hiểu tiếng Anh, không biết ý nghĩa ca từ, chỉ biết giai điệu dễ nghe, cho nên thời điểm hai bài này còn chưa nổi lên ở đại lục thì ở Đài Loan, Indonesia và một số quốc gia khác đã yên lặng nổi tiếng.

Đặc biệt là vũ khúc [Single Ladies] (quý cô độc thân) có tiếu tấu vui tươi, dễ nghe, khiến cho nhóm mê ca nhạc ở ngoại quốc mười phần kinh diễm, càng là phơi bày ra được ngón giọng hoàn mỹ của Vô Danh.

Ngày thứ tư……
Ngày thứ năm……
Ngày thứ sáu……
Bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật là lâu!
Cảm giác cứ như cuộc sống này vĩnh viễn không kết thúc, đếm từng giây từng giây một.

Tại sao mãi vẫn chưa hết một tuần vậy? Bọn họ thật sự rất tò mò, rốt cuộc danh số tuần đầu tiên của Vô Danh là bao nhiêu aaaaa!