Hai người đang định tới chỗ một dì để mua bánh kẹp thế nhưng chưa kịp mở lời thì bà bán bánh bao bên cạnh đã vội chạy tới kéo hai người sang quầy của bà ta, dù miệng đã từ chối nhưng bà ta vẫn ép buộc cả hai phải mua chúng. Hai người định rời khỏi nơi thị phi này thì bị bà ta nhét bánh bao vào miệng.
Bà ta hùng hổ nói “Hai người đã ăn bánh bao nhà bà đây rồi thì phải mua.”
Tần Sở muốn nói lý với bà ta “Rõ ràng là bà nhét bánh vào mồm tôi mà...” Chưa nói hết câu thì bị Lý Như Hồng cản lại, lỡ lời anh vô tình phọt ra lời gọi “Mẹ cứ để yên để con nói lý với bà ta, bà già này đã già rồi mã lại còn mất nết...” Cứ thế anh liên mồm chửi bà ta, bà ta cũng không phải dạng vừa hai bên cứ cãi cọ qua lại như thế, chẳng mấy chốc một đám người bu lại xem trò hề.
Lý Như Hồng thì bị đứng hình khi bị Tần Sở người cùng tuổi gọi “Mẹ” xưng “Con”. Bản thân cô cũng đã từng nghe nói Tần Sở gọi Tần Ca là “Cha” vì thế trong cô gợi lên một ngọn sóng nghi ngờ về người bạn học trước mắt.
Trước đây Tần Sở luôn bám theo Gia Tuệ bạn cùng lớp của cô nên cô cũng có thể hiểu rõ răm ba phần về con người Tần Sở.
Trước đây...
Ngày đầu vào năm học của học sinh lớp 11 và 12, cũng chính là đầu hè. Đầu những năm 2000 tất cả học sinh Cao trung trên cả nước đều phải nhập học sớm để chuẩn bị kiến thức sẵn sàng cho cuộc chiến sinh tử thời học sinh.
Tần Sở trước đây năm lớp 10 có từng học ở một thành phố khác khi bị bạn cùng lớp những năm học Trung học bắt nạt tới mức phải chuyển trường, đến năm lớp 11 thì gia đình có chút biến cố, cậu phải sống với bà nội ở Bắc Kinh này. Quay trở lại Bắc Kinh nơi đã từng ép cậu phải rời khỏi, mặc dù không muốn nhưng cậu phải quay lại.
Lần đầu đặt chân tới ngôi trường lạ lẫm cùng người bà của mình, cậu lẽo đẽo đi theo phía sau, lủi thủi đi chậm rãi cùng bà, người thì cong cong, đầu thì cúi xuống bởi cậu biết chắc chắc sẽ gặp phải những người ở Trung học.
Quả theo đúng như dự đoán nhóm Mãnh Hổ đã nhận ra cậu từ khi cậu đặt chân vào trường, chúng chạy tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà và tỏ ra rất thắm thiết với Tần Sở. Bà cũng chẳng nghĩ nhiều chỉ cảm thấy đám nhóc này là bạn thời Trung cấp của Tần Sở và cũng vui vẻ chào hỏi lại, mà bà đâu biết rằng đôi mắt của Tần Sở đã ngấn lệ từ lâu.
“Có gì sau các cháu giúp đỡ thằng Tần Sở nhà bà nhé, nó lầm lì ít nói thế thôi nhưng được cái là thật thà.”
“Vâng chắc chắn rồi bà, bọn cháu là bạn thân của Tần Sở mà.” Trương Hàn mở miệng, không quên khoác vai lấy Tần Sở. Tần Sở cũng chỉ biết co dúm người lại mà sợ hãi.
Bà nói tiếp “Thế sau có gì các cháu dẫn thằng Tần Sở nhà bà đi tham quan trường lớp nhé, bà lên phòng hành chính gặp giáo viên một chút.”
“Vâng bà đi cẩn thân nhé...” Cả đám nói.
Trương Hàn dùng cánh tay có chút cơ bắp của mình bóp chặt cô Tần Sở “Bạn Tần để bọn này đưa mày đi thăm quan trường nhé?”
Toàn bộ quá trình đều bị Lý Như Hồng tóm trong tầm mắt thế nhưng với một nữ sinh cũng mới vào lớp 10 như bản thân thì cô cũng chẳng muốn bận tâm chuyện của người khác đành nhắm mắt làm ngơ.
Tần Sở từ đó luôn là bao cát, là tâm điểm để nhóm Mãnh Hổ chọc ghẹo. Đến cuối năm lớp 10 thì Tần Ca xuất hiện khi mới từ bên nước ngoài trở về và đã thay đổi được vị thế của nhóm Mãnh Hổ trong trường, là người đứng đầu trường, là đại ca cao cao tại thượng không ai dám động.
Quay lại với hình ảnh không sợ thị phi của Tần Sở hiện tại Lý Như Hồng quả thật không thể tin vào mắt mình, người nhút nhát năm nào nay đã hoàn toàn thay đổi.
“Mau trả tiền điiii”
“Tôi có ăn đâu mà trả” Tần Sở chống eo hùng hổ đáp trả.
“Bánh này có nước miếng của cậu rồi đó, không nói nhiều trả tiền mau điii”
Để chấm dứt cuộc cãi vã này Lý Như Hồng đành phải lên tiếng “Tần Sở cậu nên đưa tiền cho bà ấy đi dù sao thì cậu cũng bị dị ứng với bánh bao, mặt cậu đỏ như trái cà chua thế kìa thì tiền thuốc của cậu chắc cũng hết nhiều, lúc đó đành phải tới đây lần nữa đưa bệnh án cho bà để bà trả giúp đấy. Bánh bao có mấy hào còn tiền thuốc thì cả mấy chục tệ lận.”
Tần Sở cũng bắt sóng kịp, anh giả bộ hoảng hốt “Chẳng lẽ mình ăn vào rồi thật à? Ôi không.... sao mình lại nóng thế này chứ, da cũng rát nữa...”
Thấy Tần Sở có vẻ giống với bệnh dị ứng, bà bán hàng đó cũng hốt hoảng lắm vội vã đuổi hai người họ đi, cố gắng hết sức có thể để không phải chịu trách nhiệm. Tiền bánh cũng chẳng đòi nữa mà tặng cho cả hai luôn, đây chính là kiểu không muốn chịu trách nhiệm.
Vớ được mấy cái bánh bao miễn phí, cả hai vừa đi vừa ăn.
Lý Như Hồng cũng phải thốt lên “Cậu thông minh hơn những gì tôi nghĩ đó.”
“Thì do gen của mẹ tốt đó.” Tần Sở vừa nói vừa liếc sang Lý Như Hồng.