Thấy kỹ thuật trèo cửa sổ từ tầng hai của Tần Ca, Tần Sở chỉ biết há hốc mồm mà kinh ngạc dõi theo từng bước đi của ba, trời đã tạnh mưa từ bao giờ không biết trả lại cho cảnh vật là sự thoáng mát của cơn mưa mùa hè. Không ngờ thời trẻ ba lại hùng hổ tới vậy, bản thân Tần Sở lớn bằng từng này nhưng chưa bao giờ trèo cửa sổ chạy trốn đi chơi vậy mà ba lại có gan làm chuyện này.
Nhớ lại cảnh cứ hễ 10 giờ đêm mà ba mẹ anh không gọi được cho anh là cuống cuồng sai người tìm và bắt anh về, vậy mà giờ đây ba anh trốn đi chơi, trèo cửa sổ thoăn thoắt, anh có thể khẳng định đây không phải lần đầu ba làm như vậy.
Phận làm con trai khi biết ba của mình đi hẹn hò với gái thì phải làm gì? Tất nhiên là báo cho phụ huynh rồi. Tần Sở nghĩ là làm.
“Sorry ba nhé nếu ba đi hẹn hò với mẹ thì con có thể diễn giúp 100% nhưng nay ba đi với hồ ly tinh thì con phải làm thế.”
....
Tần Sở bước ra ngoài cửa thì thấy khá nhiều bảo an đang tuần tra, thấy có người họ cũng chạy tới hỏi thăm. Khi biết là bạn của cậu chủ thì họ mới bớt cảnh giác lại.
“Chắc em phải về đây Tần Hảo trèo tường bỏ trốn rồi thế nên...”
Tần Sở luôn nhấn mạnh cái câu “Trèo tường bỏ trốn” để bảo an biết, không phụ sự kỳ vọng họ chạy lên phòng kiểm tra không thấy người nên bèn báo cho ông chủ về sự ngỗ nghịch của cậu chủ. Tần Sở chỉ biết đi về nhưng trong lòng thì đang như muốn nhảy lên vì sự thông minh của mình.
Về căn nhà của Thẩm Tuấn Hào giờ cũng đã đến nửa đêm nhưng trước nhà vẫn có hàng tá chiếc xe hơi dừng đó. Chỉ biết thở dài chắc chắn bà sẽ kéo cậu lên đó để làm quen họ, dù trốn thì cũng chẳng thoát.
Len lỏi vào phòng vừa mở cửa phòng thì bóng dáng quen thuộc cùng với ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào Tần Sở, Thẩm Tuấn Hào ngồi dưới sàn khoanh tay trước ngực chờ đợi người bước vào.
“Làm giật mình, sao ngồi trong này mà không bật điện?” Tần Sở nói
“Ngồi xuống!”
“Hả?”
“Ngồi xuống!” Thẩm Tuấn Hào nghiêm nghị nói
Tần Sở cũng đành rón rén ngồi xuống như kẻ làm sai đang chờ đợi sự thẩm vấn.
“Chuyện về Lý Như Hồng là như thế nào?”
(Giấm chua quá...)
Tần Sở cũng chẳng muốn nói nhiều với người trước mắt anh chỉ viện bừa cái cớ nhưng với một kẻ thông minh như Thẩm Tuấn Hào thì anh không bao giờ tin cái câu chuyện nhảm nhí đó.
“Chính em nói sợ người khác dị nghị nên không muốn công khai, vậy tại sao bây giờ em lại trở nên thân thiết với người khác như thế, lại còn là con gái nữa.” Thẩm Tuấn Hào uất ức, ngón tay đã bám chặt lại vào da thịt đâm chảy máu.
Nhận thấy tình hình không ổn từ người đối diện Tần Sở cũng bèn như bao người khác tìm bài chuồn đi nhưng khi vừa định nhấc mông lên khỏi sàn thì thấy chỗ tay của Thẩm Tuấn Hào đã rỉ máu.
Tần Sở hớt hải tách đôi tay đang tự cấu lấy bản thân của Thẩm Tuấn Hào ra “Này mày đang làm gì thế hả?”
Thẩm Tuấn Hào bỗng bật khóc rồi xà vào lòng Tần Sở giống như một đứa trẻ “Đừng bỏ anh mà...đừng bỏ anh mà...Em mà bỏ anh thì anh không còn gì hết... Anh xin em đó....anh xin em...”
Ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa, Tần Sở muốn đẩy Thẩm Tuấn Hào ra nhưng đôi tay lại không lỡ. Chẳng lẽ đây là trái tim của Tần Sở chính chủ đang đau lòng sao? Bộ dạng đáng thương này của Thẩm Tuấn Hào thật sự khiến người khác phải đau lòng.
“Thẩm Tuấn Hào có lẽ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
...
Mãi lúc sau Thẩm Tuấn Hào mới bình tĩnh lại, thời gian cũng đã sang ngày hôm sau nhưng nhà trên vẫn rất náo nhiệt không thấy nhiệt hạ xuống. May mà hôm nay là chủ nhật nên anh mới có thể ngồi đây nói chuyện với Thẩm Tuấn Hào chứ nếu không bây giờ anh đang trong giấc chiêm bao phiêu lưu các cuộc thám hiểm trong giấc mơ của mình.
“Bình tĩnh rồi à?”
Thẩm Tuấn Hào gật đật.
Dù đôi mắt Tần Sở đã muốn díp lại vì buồn ngủ nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn đến hiện tại. Mặc dù Tần Sở khá nghịch ngợm nhưng anh chưa bao giờ thức đêm có lẽ sự kiểm soát của ba mẹ đã tạo cho anh thói quen phải ngủ sớm.
“Hai ta là người yêu sao?”
Thẩm Tuấn Hào gật đầu.
“Quan hệ của chúng ta đến giai đoạn nào rồi?”
Thẩm Tuấn Hào suy nghĩ trong giây lát “Đến giai đoạn anh không thể sống thiếu em.”
“Không phải! Chúng ta đã hôn chưa? Đã làm chuyện đó chưa?”
Thẩm Tuấn Hào gật đầu.
Tần Sở ngỡ ngàng đến há hốc miệng, anh phải vội lấy tay che đi sự ngạc nhiên này. Thật không ngờ tên thân chủ này với Thẩm Tuấn Hào này lại gan to đến như vậy...Bản thân anh ngoài mẹ anh thì đến tay con gái còn chưa động vậy mà hai người họ vẫn là học sinh mà lại đã...Quá thua kém, Tần Sở anh quá thua kém.
Khó xử rồi đây.
“Nghe cậu nói là tôi đề nghị không công khai, vì sao vậy?”
Thẩm Tuấn Hào ngước lên nhìn vào đôi mắt hiếu kỳ của Tần Sở, anh cũng ngỡ ngàng khi chính miệng Tần Sở lại hỏi vậy. “Em...em quên rồi sao?”
“Ờ”
Thẩm Tuấn Hào vội tiến tới như một cơn gió quan sát chiếc đầu của Tần Sở, anh sợ rằng bản thân bỏ qua vết thương nào đó.
“Làm gì thế hả?” Tần Sở đẩy Thẩm Tuấn Hào ra.
“Tần Ca đánh em đến mức mất trí rồi à?”
“Tôi đang hỏi cậu mà, cậu phải trả lời tôi trước.”
Thẩm Tuấn Hào vẫn luôn quan tâm tới chiếc đầu bị hỏng của Tần Sở nên chẳng quan tâm anh nói gì “Em quên lần đầu tiên của chúng ta rồi sao? Sao em lại có thể quên được chứ!!!”
Cánh cửa bỗng mở toang, hình dáng ngược sáng chiếu vào căn phòng. Cả hai đều hoảng hồn trước người không mời mà tới.