Hoảng hồn lại người vừa rồi chẳng phải là cái người đang nằm trong bệnh viện nhà anh hay sao? Hỏi ba mẹ thì hai người họ nói rằng đây là bạn của họ tên là Thẩm Tuấn Hào.
Tần Sở không ngờ được cái người chú mà anh hay tới thăm lại đang đứng trước mặt anh, còn rất khỏe mạnh, rất trẻ.
Anh vội chạy ra ngoài túm lấy cổ áo của Thẩm Tuấn Hào, từ ngạc nhiên không thể nào diễn tả nổi hiện thực ngay trước mắt.
“Bỏ tay”
Tần Sở cũng vô thức buông tay ra thả anh về lớp học, đầu nấm cũng vội vàng chạy theo Tần Sở mà chẳng hiểu chuyện gì.
“Cậu bị nhóm Tần Ca đánh đến mức bị bệnh rồi à?”
Nhìn quang cảnh ngôi trường xa lạ, có chút quen mắt nhưng đôi phần lạ lẫm. Đây có phải trường Nhất Trung mà anh quen nữa không?
Sự chú ý của anh bỗng va vào biểu ngữ được treo đầy trên tường “Chào mừng năm học mới...năm 2000”
Tần Sở không thể đứng vững, đầu năm nhanh nhảu đỡ lấy cơ thể yếu đuối nhưng lại có sức lực hơn người của thằng bạn trí cốt.
“Năm 2000... mình còn chưa được sinh ra...vậy có nghĩa là mình...” Xuyên không rồi...
Đầu nấm bèn phải đưa thằng bạn không được bình thường tới phòng y tế ngay lập tức, dù cơ thể đầu nấm khó nhỏ nhưng mà vẫn đủ sức vác cơ thể mềm nhũn của Tần Sở đi.
Bây giờ vẫn là nghỉ hè nên học sinh lớp 11 và 12 tới đây để tự học, thời nào cũng thế đều phải học trước thế nên điều bất cập là giáo viên trong phòng y tế không có ở trường.
“Cậu nằm đây để mình tìn thầy cô tới giúp, có lẽ cậu bị đánh hỏng não rồi “
Tần Sở vội kéo lấy tay đầu nấm lại “Khoan đi đã cho mượn điện thoại của mày coi.”
Nghe đến đây đầu nấm cũng cảm thấy an tâm hơn, anh có thể khẳng định đây đích thực là thằng bạn của mình. Hành xác mình tới phòng y tế cũng chỉ vì muốn mượn chiếc điện thoại mới rinh về của bản thân mà thôi.
Bất lực chẳng thèm gọi giáo viên nữa mà anh đi về lớp tự học, tất nhiên anh cũng mủi lòng thương mà cho Tần Sở mượn điện thoại, căn dặn rất rõ là phải trả cho anh sau khi tiết học kết thúc.
Nhận được điện thoại Tần Sở gọi cho ba của mình nhưng đáp lại là lời của cô tổng đài “Số quý khách điện không có xin vui lòng kiểm tra lại....”
Nếu ba không được thì còn có mẹ, anh bất số với hy vọng là đổ chuông. Quả nhiên người khẩn cầu thì sớm được đền đáp tiếng chuông vang lên trong đầu dây của Tần Sở.
Một giọng nói vang lên trong loa điện thoại truyền đến tai anh “Alo?”
Là giọng một người đàn ông.
Giọng nói rất quen.
“Đây có phải là số của Lý Như Hồng không?”
“Không phải”
“Vậy anh có quen ai là Lý Như Hồng không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói “Có”
Như kiếm được phao cứu sinh anh vội hỏi tung tích nhưng thay vì trả lời thì người đàn ông kia bỗng nói “Cậu là ai để tôi chuyển lời giúp cậu?”
“Tôi là Tần Sở là con trai...” Đột nhiên anh khựng lại. Làm sao anh có thể nói bản thân là con trai của Lý Như Hồng và Tần Hảo được, tận chín năm nữa anh mới được sinh ra từ sự kết tinh tình yêu của hai người họ. Nếu bây giờ nói là con trai của Lý Như Hồng thì chắc chắn đối phương sẽ coi anh là kẻ điên, mặc dù anh học không giỏi nhưng chuyện đối nhân xử thế anh vẫn hiểu như vậy mới không bõ công ăn cơm uống nước của gia đình.
“Tôi là con trai nhà bác trai anh họ nhà chị họ của Lý Như Hồng.”
“...” Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói “Tôi là Thẩm Tuấn Hào.”
Thẩm Tuấn Hào? Là cái người anh vừa gặp trong nhà vệ sinh? Cũng là người chú nằm trong bệnh viện hơn mười mấy năm đó sao? Vậy số điện thoại này....????
“Nếu cậu muốn gặp Lý Như Hồng thì tới lớp 11-1 là gặp được, đừng làm phiền tới tôi.”
Chưa để Tần Sở hiểu chuyện gì thì bên đầu dây kia đáp lại là tiếng tút tút, thế nhưng điều quan trọng là anh biết được mẹ anh học ở lớp 11-1, quả đúng là học sinh gương mẫu như lời mẹ kể, học lớp chọn của khối thì phải ở cỡ nào.
(Thế nhưng sinh ra thằng con cỡ này thì phải xem lại gen của thằng bố. Kkk)
....
Tấn Sở lén la lén lút đưa cặp mắt tinh anh của mình vào lớp 11-1 qua đường cửa sổ.
Cậu bạn ngồi cạnh cửa sổ cũng phải giật mình khi thấy cảnh tượng sợ hãi trước mắt, cậu tưởng rằng giáo viên đang dám sát nên vội khẽ thông báo cho các bạn trong lớp chú tâm học tập không làm việc riêng, thế nhưng đầu ngờ rằng giáo viên giả đó lại nhìn vào lớp suốt mười mấy phút, đôi mắt dán chặt vào hoa khôi của lớp Lý Như Hồng.
Cũng linh cảm được có cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Lý Như Hồng đưa mắt ra bên ngoài rồi dừng lại gặp mắt bên cửa sổ.
Lý Như Hồng khẽ nói với Thẩm Tuấn Hào bạn cùng bàn bên cạnh “Giáo viên đó sao cứ nhìn mình đó, cậu là lớp trưởng ra hỏi xem sao đi.”
Bên Tần Sở thì khi thấy mẹ trẻ của mình thì thầm to nhỏ với Thẩm Tuấn Hào điển trai trước mắt, trong lòng anh vang lên hồi chuông cảnh báo cấp độ một.
Dù đến tận năm 2025 họ vẫn là bạn học nhưng sự thân thiết này thật khiến người làm con phải cảnh giác giúp người cha của mình.