Edit: Hạ Vy (Wa.ttpad HaVyon0602, vui lòng đọc đúng địa chỉ tôn trọng editor)
Chương 65
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Lâu Khải lại cầm đồ ăn vặt đến tìm cậu, Nguyên Húc chạy xuống cầu thang mở cửa, được nửa đường thì bị Nguyên Miện kéo cổ áo lại.
“Ngoan ngoãn đợi.” Nguyên Miện chọc trán cậu, tự mình đi mở cửa lấy đồ ăn vặt vào, sau đó nói mấy câu đuổi Lâu Khải đi.
Dùng từ tống cổ quả thật có chút không thỏa đáng, nhưng trên thực tế, thoạt nhìn chính là như vậy.
Mặc dù Lâu Khải ngày này tháng nọ tới cửa cũng không làm người Nguyên gia đồng ý, nhưng cũng đã thay đổi thái độ của họ. Ít nhất trước kia, Nguyên Miện không có khả năng đối xử có lệ với Lâu Khải như vậy.
“Bé ngốc, sắp bị nuôi quen rồi.” Lúc Nguyên Miện trở về, thấy Nguyên Húc bám vào cầu thang, dò đầu nhìn xung quanh, tức giận nói, “Đầu em bị thú nhỏ ăn rồi sao, còn đi xuống dưới lấy.”
“... Không có mà.” Nguyên Húc sờ sờ đầu.
Nguyên Miện ném túi đồ ăn cho cậu, ghét bỏ nói, “Người theo đuổi em chỉ cần đưa chút đồ vặt à.”
“Anh, hôm nay anh rất kỳ quái đó!” Nguyên Húc luống cuống tay chân xách đồ ăn vặt, “Lâu Khải biết em không nhận đưa tiễn nên mới đưa đồ ăn vặt cho em, em cũng đâu có ăn, tất cả đều đặt trong hộp, sau này có cơ hội sẽ trả ảnh.”
Nguyên Miện xùy một tiếng, y không cảm thấy Lâu Khải sẽ cho Nguyên Húc cơ hội này, nếu là y, trực tiếp vứt đi là tốt nhất, vứt vài lần Lâu Khải sẽ không tặng nữa.
“Lâu Khải vừa nói gì ạ?” Nguyên Húc nhịn không được hỏi.
“Không nói gì hết.” Nguyên Miện nhìn cậu, “Em nói với Lâu Khải hôm nay mình tham gia tiệc rượu?”
“Không... Ít nhất không nói cho ảnh chuyện tiệc rượu.” Nguyên Húc suy tư một chút.
Cậu đương nhiên không ngốc đến độ nói cho Lâu Khải biết chuyện tiệc rượu “xem mắt”, hôm qua cũng chỉ nói với Tần Hà hôm nay cậu có việc, nên không thể đến công ty vẽ tranh được.
... Dựa vào năng lực của Lâu Khải, tùy tiện tra một chút sẽ biết tối nay có tiệc rượu.
Nguyên Miện dùng ánh mắt chết chóc nhìn chăm chú cậu một lát, cuối cùng lựa chọn tin cậu.
“Có điều dựa vào hành vi gần đây của Lâu Khải, có lẽ tối nay hắn sẽ đến tiệc rượu tìm em.” Nguyên Miện trầm tư, “Vậy mục đích em tham gia tiệc rượu này không có cách nào thực hiện được.”
Ánh mắt Nguyên Húc trông mong nhìn y.
“Không sao, còn một tiệc rượu khác.” Nguyên Miện lộ ra nụ cười gian trá, “Anh đã sớm đự đoán được tình huống này.”
Cho nên tiệc rượu kia chỉ là vỏ bọc?
Nguyên Húc thật sự không nghĩ tới hành động này, bọn họ bị Lâu Khải bức phải tham gia tiệc rượu như nhiệm vụ bất khả thi, thật sự khiến người ta chấn động.
“Cơm nước xong dẫn em đi mua quần áo mới.” Tâm tình Nguyên Miện tốt vươn tay xoa đầu em trai, “Phải làm công phu bên ngoài.”
Vẻ mặt Nguyên Húc phức tạp, chạy lên lầu thay quần áo.
Nguyên Miện dẫn cậu đi dạo suốt buổi trưa, mua tới mười mấy bộ quần áo, khiến Nguyên Húc sợ hãi, không biết có bao nhiêu tiệc rượu cần cậu tham gia đây.
“Yên tâm, không nhiều đâu.” Nguyên Miện nhìn ra ý tưởng của cậu, từ ái nói, “Mỗi ngày một bộ, quần áo rất nhanh sẽ mặc giáp.”
Nguyên Húc hoảng sợ: “Xem mắt không thường xuyên như vậy đâu!!!”
“Ra ngoài quen thêm bạn.” Nguyên Miện đùng đẩy trách nhiệm, “Huống chi, nếu không phải đề phòng Lâu Khải, thì cũng khong phải chia tiệc rượu thành hai ba phần.” đi
“Đi nhiều tiệc rượu như vậy, còn không bằng thử quen Lâu Khải.” Nguyên Húc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nguyên Miện gõ đầu cậu, “Nghĩ kỹ rồi nói.”
Anh hai đúng là càng ngày càng hung, rõ ràng ban đầu rất quan tâm đến cậu mà.
Nguyên Húc xoa đầu mình đi theo sau Nguyên Miện, bị đối phương kéo lại thử mấy bộ quần áo mới được thả đi, cảm giác cơ thể bị đào rỗng.
“En nghĩ ngơi chút, tối đến đón em đi tiệc rượu.” Nguyên Miện vỗ vai cậu, nhìn cậu nằm liệt trên sô pha, lắc đầu, “Có tí tuổi mà sao yếu thế này rồi, rõ ràng lúc gặp em ờ nhà đều ở phòng gym tập thể thao mà.”
“Đi bộ khác hẳn với cảm giác thay quần áo.” Nguyên Húc ra sức giơ tay phản bác.
“Nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối còn phải tham gia tiệc rượu, không thể trốn trong phòng.” Nguyên Miện vò đầu Nguyên Húc, “Đừng cho là anh không biết ngày thường em tham gia tiệc rượu đều trốn ở một bên ăn đó.”
“Thanh danh khi đó của em không tốt.” Nguyên Húc lười biếng nói, “Hơn nữa còn có bạn trai, không thể giao lưu nhiều.”
“Vậy bây giờ em có.” Nguyên Miện nói.
Quả thật, bây giờ tránh một góc, sẽ không tìm được đối tượng trừ khi chấp nhận Lâu Khải.
Nguyên Húc thở dài một tiếng, không thể không chấp nhận số phận.
Buổi tối, nói là đưa cậu đi tiệc rượu, nhưng trên thực tế Nguyên Miện và cậu đi hai đường khác nhau, y còn mang theo một trợ lý có dáng người giống cậu, có thể nói chuẩn bị cực kỳ chu đáo.
Một câu không cần của Nguyên Húc nghẹn ở cổ họng, không biết có nên nói ra không.
“Đi thôi, tài xế sẽ đưa em đến tiệc rượu.” Nguyên Miện nói, “Nếu Lâu Khải tới chỗ của em, thì em về nhà, đừng ở lại lâu.”
“Ò... Vâng ạ.” Nguyên Húc cảm thấy mình càng ngày càng giống gían điệp hơn rồi.
Cả tài xế và xe đều thay mới, Nguyên Húc lên xe anh ta cũng không nói lời nào, chỉ im lặng dẫm chân ga.
Nguyên Húc ngồi trong xe bấm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhận ra con đường này không đúng lắm. Cậu nâng mắt, không lộ ra thần sắc khác thường, làm như đang nói chuyện nhà, “Trước kia tôi chưa thấy anh, anh mới được anh hai mướn hả?”
“Trước đây tôi lái xe cho Nguyên Đổng, hôm nay tạm thời bị điều qua đây.” Tài xế nói.
“Phải không, khẩu âm của anh không giống người địa phương.” Nguyên Húc bắt chéo chân, cúi đầu xem điện thoại.
Tín hiệu không tốt, internet lúc có lúc không.
“Quê tôi ở phương Nam.” Tài xế nói.
Nguyên Húc lại hỏi thêm vài vấn đề, tài xế trả lời đều vô cùng chính xác*, dường như sự kỳ lại kia chỉ là ảo giác của Nguyên Húc.
(*Raw 滴水不漏: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).
“Tiệc rượu tối nay tổ chức ở đâu?” Nguyên Húc thấy không hỏi được gì, bèn nhìn ra ngoài, “Hình như chỗ này tôi chưa từng đến.”
“Tiệc rượu hôm nay tổ chức ở biệt thự ngoại thành phía Tây.” Tài xế nói, “Vì để tránh Lâu Đổng, nên vị trí tương đối hẻo lánh.”
Nghe qua trông như không có vấn đề gì, Nguyên Húc cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại, nhưng trên thực tế lại im lặng mở bản đồ lên xem. Đáng tiếc mạng ở đây quá kém, ban nãy còn đứt quãng, nhưng bây giờ mất luôn rồi.
Cho dù thật sự là ngoại thành, nhưng ít ra không nên không có tín hiệu, Nguyên Húc biết chuyện không đúng, cậu hơi nheo mắt, suy tư người quấy rầy tiệc rượu của cậu là ai.
Dạo này cậu rất ngoan ngoãn ở nhà, ngoại trừ có chút qua lại với Lâu Khải, thì không có kết giao với người khác, chiếu theo bình thường thì không nên vừa lú đầu khỏi cửa đã bị bắt được.
Chẳng lẽ là Lâu Khải không muốn cậu đi tiệc rượu nên làm vậy? Nhưng dựa theo hành vi gần đây của Lâu Khải, xem ra không phải người có thể làm ra chuyện này, người có thể xếp người vào Nguyên gia, hoặc mua chuộc nhân viên của lão già Nguyên, chắc chắn đã trù tính một thời gian.
Thật ra cậu không lo lắng cho an toàn của mình, từ trước đến nay Nguyên Húc chưa từng lo về an toàn, chỉ là cảm thấy mình thử nhiều đồ cho tiệc rượu buổi tối như vậy, cuối cùng không đi được, vô cùng lỗ vốn đó.
Đáng giận mà!
Cậu ảo não gãi đầu, thấy xe còn lâu mới tới, thở dài, dứt khoát nhét một viên kẹo vào miệng, lấy điện thoại ra chơi xếp hình Tetris.
Không còn cách nào, game duy nhất trong điện thoại chỉ có Tetris thôi.
Chơi tới vòng thứ mười, chiếc xe mới tiến vào một trang viên. Đây là một căn biệt thự, đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ tráng lệ, nhưng vô cùng an tĩnh.
Nguyên Húc không trông cậy tài xế mở cửa cho mình, tự lực cánh sinh xuống xe.
Tài xế cũng xuống xe, đứng phía sau cậu, phảng phất như u linh, “Mời vào.”
“Muốn gặp tôi thật ra cũng không cần bày trận lớn như vậy.” Nguyên Húc nhún vai, “Đường xa như vậy, lúc trở về còn phải ngồi xe, không có mạng thật sự rất chán.”
Tài xế không nói lời nào.
Nguyên Húc đi lên hai bước, anh ta cũng theo sát phía sau, Nguyên Húc dừng lại, anh ta cũng dừng lại, mặc dù không thúc giục, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyên Húc, khó tránh khỏi làm người ta sinh ra cảm giác không thoải mái.
Đây tuyệt đối không phải tài xế của cha Nguyên lúc trước, có lẽ Nguyên Miện đã an bài vị tài xế đó, nhưng người lại bất tri bất giác bị đổi.
Nguyên Húc đi phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Tài xế thật đâu?”
“Thay ca.” Tài xế nói.
Chỉ tới nơi có ánh sáng, Nguyên Húc mới nhìn rõ mặt anh ta. Anh ta là một người đàn ông trung niên có đôi mắt nham hiểm, chiếc mũi rất cao, không giống người Châu Á, có cảm giác hơi giống con lai.
Trong lòng Nguyên Húc sinh ra một suy đoán lớn mật.
“Chủ nhân đang chờ cậu bên trong.” Tới lầu hai của biệt thự, anh ta đứng ở cửa cầu thang, chỉ vào thư phòng nơi xa.
Chủ nhân? Trung Quốc rất ít xưng hô như vậy, Nguyên Húc sờ cằm, cũng không hỏi thêm mà thuận theo đi vào thư phòng.
Trong thư phòng có một người đàn ông trung niên mái tóc bạch kim ngồi đó, ánh mắt xanh sắc bén, từ gương mặt đến hình dáng, Lâu Khải có vài phần tương tự ông ta. Nhưng, đường cong của ông ta sắc bén hơn, còn Lâu Khải lại mang dòng máu lai Trung, như hấp thụ ưu điểm của bố mẹ ra hình dáng.
“Chào bác.” Nguyên Húc bị đối phương nhìn chằm chằm, không chút sợ hãi nào, ánh mắt đảo qua, bèn thấy một chiếc ghế dựa đối diện bàn làm việc, độ chừng là chuẩn bị cho bản thân, bèn thong thả ung dụng qua đó ngồi, “Bác là bố của Lâu Khải? Tìm tôi có chuyện gì?”
Cha Lâu Khải mở miệng tuôn một tràn tiếng Ý.
Khí thế của ông ta rất mạnh, tuy rằng diện mạo anh tuấn, nhưng Nguyên Húc không có hảo cảm với ông ta. Khí thế phát ra trên người đối phương, giống như một số người vì không nhìn thấy tương lai đã tùy ý cướp người lấy tên họ, không xem trọng mạng người, là người miệt thị sinh mệnh mà Nguyên Húc ghét nhất.
“Xem ra ông đã điều tra tôi rồi.” Nguyên Húc dùng tiếng Ý nói.
Không nhiều người biết cậu biết tiếng Ý, bởi nguyên chủ không biết, mà ở Trung Quốc cũng không có đường sống cho cậu phát huy. Cậu lộ ra thiên phú ngoại ngữ, có lẽ là lần dùng tiếng Pháp nói chuyện với Elton.
“Là Elton nói cho ông biết ư?” cậu hỏi.
Thần sắc người đàn ông lãnh đạm, “Chuyện ta muốn biết, không cần lấy trong miệng người khác.”
“Vậy vì sao ông tìm tôi?” Nguyên Húc xoè tay, “Tôi còn tưởng ông muốn thông qua tôi lấy chút thông tin của Lâu Khải.”
“Ta biết rất rõ tình hình của Caroll.” Người đàn ông nhìn cậu, chợt cong môi, “Ta quên mất, cậu còn chưa biết tên thật của nó là Caroll.”