Thịnh Lâm Dương nhìn Lê Nhiễm bị hắn đẩy ngã xuống.
Ŧrên mặt Lê Nhiễm kinh ngạc quá rõ ràng, như là không nghĩ tới người xuất hiện trong phòng sẽ là Thịnh Lâm Dương.
Điều này cũng làm cho Thịnh Lâm Dương cảm thấy nghi hoặc.
Lẽ nào Trầm Ngạn lúc đưa người tới, không cùng người ta nói rõ ràng là tới bồi hắn?
Thịnh Lâm Dương đôi mắt thâm trầm tỉ mỉ quan sát đánh giá người lúc này đang nằm dưới thân hắn. truyện chỉ được đăng duy nhất tại ??????? _be_sun_ những trang khác đăng đều là ???? mọi người qua ???????_be_sun_ủng hộ chủ nhà nhoa(◍•ᴗ•◍)❤
Lớn lên không tồi, có khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp.
Dáng người bị chăn che hơn nửa, bất quá chỉ nhìn làn da dưới cổ trắng như sữa bò lộ ra bên ngoài, Thịnh Lâm Dương biết Trầm Ngạn phải bỏ ra không ít tâm tư để chuẩn bị cho hắn một món quà sinh nhật thượng đẳng thế này.
'Món quà nhỏ' trước khi hắn tới đã đem mình tắm qua, trên người tản ra nhàn nhạt mùi thơm mê người.
Thịnh Lâm Dương vốn dĩ không có bao nhiêu ý nghĩ với món quà này.
Nếu là bằng hữu tặng, tâm ý của đối phương hắn tự nhiên nhận.
Vốn định mau chóng mở 'quà tặng' ra, sử dụng xong thì rời đi.
Bây giờ thấy 'món quà nhỏ' được chuẩn bị tỉ mỉ.
Thịnh Lâm Dương đột nhiên có chút hứng thú.
Thịnh Lâm Dương không tới mức không nhận ra được món quà nhỏ ở trước mặt hắn là thật sự kinh ngạc vẫn là diễn xuất.
Nghĩ tới bạn thân hi vọng lúc hắn mở quà có điểm lạc thú y chưa hề đem thân phận cụ thể của hắn nói cho Lê Nhiễm.
Ʈrên khuôn mặt Lê Nhiễm xuất hiện sự kinh ngạc, làm cho đôi mắt cậu vốn đã thông thấu sáng ngời, lúc này lại giống như ngôi sao sáng trên trời.
Tàn phá ánh sao, hơn nữa bộ dáng cậu nằm ngoan ngoãn nhu thuận, bên trong lại chứa một mùi hương mê người.
Thịnh Lâm Dương ngón tay xoa nhẹ đôi môi hơi mím của Lê Nhiễm, rũ mắt nhìn xuống, ?hịnh ?âm ?ương phát hiện Lê Nhiễm có trương hình thoi rõ ràng cười môi.
Loại môi này, khóe môi trời sinh đã có một độ cong cong lên.
Dù không cười cũng động lòng người.
"Cậu đã làm chuẩn bị chưa?" Thịnh Lâm Dương cảm thụ được giữa bàn tay là một mảng mềm mại nhẵn nhụi, thanh sắc tràn ngập từ tính.
Lê Nhiễm nhìn người nam nhân phía trên đang bao phủ thân thể cậu, không thể không nói hắn lớn lên thật đẹp trai.
Không riêng gì ngũ quan lớn lên đẹp, mày kiếm mắt sáng, trên người cỗ khí tức người bề trên kia cảm giác uy hiếp mãnh liệt, khiến người theo bản năng nghĩ thần phục.
Tuy rằng người này là cha của bạn trai cũ, mà Lê Nhiễm đồng thời tương đương rõ ràng.
?am nhân có khuôn mặt đẹp dáng người tốt, tuyệt đối là qua thôn này không có cửa hàng này.
Chỉ là tình một đêm mà thôi, rất rõ ràng Thịnh Lâm Dương cũng không biết cậu.
Qua đêm nay, hai người bọn họ mỗi người mỗi ngả.
Lê Nhiễm cũng tin tưởng, nam nhân sẽ không vì ngủ một đêm mà thích cậu.
Lê Nhiễm là nam nhân, cũng biết rõ nam nhân bản tính.
Phần lớn đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Sảng khoái là một chuyện, ?êu lại là một chuyện khác.
Bằng không hôm nay Lê Nhiễm cũng không nằm ở đây.
Lại nói tra nam là tra nam, hắn là hắn, quản hắn có phải là cha của tra nam hay không, làm trước nói sau.
Lê Nhiễm phút chốc đã nghĩ thông suốt, cậu hôm nay là đến trải nghiệm một phen vẻ đẹp làm yêu, Lê Nhiễm cúi đầu xem Thịnh Lâm Dương bụng dưới, cha của tra nam có mấy khối cơ bụng siết chặt kia thực đẹp nha.
?ê Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Chờ cậu lại mở mắt nhìn lên trên, Lê Nhiễm trong đôi mắt vì nhìn thấy cha của tra nam từ kinh ngạc thoáng qua biến thành một tia ngượng ngùng cùng chờ mong.
Về phần chờ mong cái gì, đương nhiên là chờ mong chuyện tiếp theo.
"Chuẩn....chuẩn bị.... tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi." Lê Nhiễm mím mím môi, cổ họng nghẹn tiếng nói nhỏ.
Thịnh Lâm Dương ánh mắt thâm thúy, như một cái giếng sâu, thời điểm nhìn người chằm chằm chăm chú, như có thể đem linh hồn người cùng nhau hút đi vào.
Ťoàn bộ cơ thể bị nam nhân bao phủ ở trên người, toàn bộ hơi thở trên người nam nhân dường như phảng phất trong không khí, cái loại làm người theo bản năng tim đập nhanh hơn, thần kinh căng thẳng cảm giác nghẹt thở không thông.
So với Thịnh Lâm Dương thong dong dù bận vẫn ung dung, làm hai đời gộp lại lần đầu tiên đi ra ước hẹn, Lê Nhiễm trước lúc đến trong lòng đã xây dựng tư tưởng tâm lý, nhưng mà lúc này vẫn không chịu khống chế mà khẩn trương lên.
Nhìn ra Lê Nhiễm hơi khẩn trương, Thịnh Lâm Dương cười một cái.
Những lần sinh nhật trước đây hắn chưa từng cười thoải mái như vậy.
??ầ? ₦gạᥰ đưa món quà sinh nhật này hắn quả thật có chút thích.
Nam sinh biểu hiện ra ngoài cho dù là một cái mím môi cũng làm cho Thịnh Lâm Dương cảm thấy thú vị, các loại phản ứng trúc trắc của nam sinh, khiến Thịnh Lâm Dương cảm thấy hứng thú.
"Đây là lần đầu tiên của cậu sao?" Thịnh Lâm Dương ngón tay từ trên môi Lê Nhiễm rời đi, ngược lại đi xuống nắm chặt cằm Lê Nhiễm.
Lê Nhiễm ánh mắt lóe lên.
Nói ƫheo một ý nghĩa nào đó cậu đúng là là lần đâu tiên.
?hưng mà bộ thân thể này không phải lần đầu.
Lê Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, nói hai chữ: "Không phải."
Thịnh Lâm Dương mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không cảm thấy việc chỗ đó của Lê Nhiễm không phải lần đầu tiên cùng hắn có quan hệ gì.
Từng có kinh nghiệm cũng tốt, bằng không món quà sinh nhật này khả năng hắn ăn vào mùi vị muốn suy giảm.
"Vậy thì tốt." Thịnh Lâm Dương nghiêng người đi xuống, hai người mới vừa trò chuyện ngắn gọn, bên trong thân thể nam sinh đã có chút thả lỏng.
Loại sự tình như này phải hai người phối hợp lại mới có tư vị.
Thịnh Lâm Dương không có hứng thú làm một người mà người cứng ngắc chật căng.
Ĥô hấp cực nóng thổi ở trên mặt, trên môi Lê Nhiễm mềm nhũn.
Đột nhiên nhận được một nụ hôn, làm Lê Nhiễm theo bản năng cắn chặt miệng, bất quá lại sau một khắc, cậu làm mình nhanh chóng thả lỏng càng đặc biệt chủ động hé miệng ra, để đầu lưỡi nam nhân có thể tiến vào.
Mà khi đầu lưỡi hai người chạm nhau trong nháy mắt, Lê Nhiễm không thể ức chế toàn thên run rẩy một chút.
Một dòng điện mạnh mẽ nhảy lên tiến vào thân thể Lê Nhiễm luồng điện nhanh chóng lan ra toàn thân.
Đầu ngón tay của cậu cũng ẩn ẩn tê dại.
Lê Nhiễm híp mắt nhìn trần nhà trên đầu, mới chỉ là hôn môi đã kích thích như vậy, Lê Nhiễm vùng vẫy giãy giụa một chút, di chuyển cánh tay ra phía sau, cậu nâng tay đặt lên cổ Thịnh Lâm Dương.
Từ lúc cậu đi vào căn phòng này hiện thực cùng lý trí nên ném đi.
Người sống một đời, đi hưởng thụ trước lại nói sau.
?au khi triệt để nghĩ thông suốt, Lê Nhiễm không chút nào ức chế dục niệm bản thân, làm sao sảng khoái làm sao vui vẻ.
Giống như một giấc mơ đẹp, chậm rãi mở màn.
Giữa biển sóng to gió lớn, Lê Nhiễm ôm sát người phía trước, như người sắp chết đuối tìm được chiếc phao cứu sinh duy nhất, cậu đem toàn bộ thân thể giao phó cho người phía trên.
Thân thể theo cuộn sóng chập trùng lên xuống, thật nhiều lúc Lê Nhiễm cảm thấy được mình đang ở trên thiên đường.
Trải qua nửa đêm lái xe xóc nảy, Lê Nhiễm từ thiên đường rơi xuống nhân gian.
Xong việc cả người cậu mơ mơ màng màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác thân thể bị người di chuyển.
Nhưng khi đó ý thức Lê Nhiễm mơ hồ, chờ lần nữa trở lại chiếc giường mềm mại cậu đã đắp kín chăn ngủ say.
Hôm sau khoảng mười giờ Lê Nhiễm mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất.
Bị ánh sáng làm chói mắt, Lê Nhiễm nhắm mắt lại chờ một lát, sau đó ngồi dậy.
Lúc ngồi lên dùng lực hơi lớn, Lê Nhiễm nhíu mày, cậu đỡ giường di chuyển lên trên dựa vào đầu giường.
Không biết những người khác có trải nghiệm lần đầu tiên như thế nào, Lê Nhiễm cảm thấy được lần làm này có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Lê Nhiễm suy nghĩ một chút khi đó bản thân phản ứng thế nào, lúc ấy Lê Nhiễm nghĩ triệt để thả lỏng, này vừa tỉnh lại Lê Nhiễm chỉ cảm thấy cái người vừa dâm vừa thiếu làm như vậy không phải là cậu.
?rong thân thể cùng bên ngoài nhẹ nhàng khoan khoái, đối tượng một đêm này hiển nhiên rất tận trácℎ.
Như này mà đổi thành người khác, đoán chừng sảng khoái xong rồi nhanh chóng rút ch?m kéo quần rời đi.
Lê Nhiễm sờ sờ đôi môi của mình, nghĩ về dư vị đêm qua thật tuyệt, quả là một loại vận động hài hòa.
Không biết Thịnh Lâm Dương bên kia cảm giác thế nào.
Lê Nhiễm xốc chăn lên xuống giường, liếc mắt nhìn phía thùng rác, cậu quay đầu cẩn thận nhìn xem, phát hiện những thứ đó trong thùng rác, Lê Nhiễm nhất thời lắc đầu nở nụ cười.
Ngày hôm qua lúc làm xong đã tắm rửa rồi, bây giờ cũng không cần tắm lại.
Lê Nhiễm đi thay quần áo, cầm lấy di động, Lê Nhiễm thấy trên tủ đầu giường một một cái thẻ.
Lê Nhiễm vừa cầm lên nhìn, dĩ nhiên là danh thiếp của Thịnh Lâm Dương.
Vừa mới nhìn lướt cậu còn tưởng rằng là thẻ ngân hàng, nếu đúng là thẻ thật, Lê Nhiễm tâm tình có thể không được tốt lắm.
Ra ngoài hẹn người chơi vui vẻ, lại bị người ta xem là bán thân, đổi lại là ai cũng sẽ không vui.
Mà danh thiếp thì không giống như vậy.
Lê Nhiễm cầm danh thiếp giơ lên trước mắt, lật ngược lại mặt sau nhìn xem.
?ậu đúng là cảm thấy được lần làm này cực kỳ hài lòng, đồng thời chỉ coi nó là một lần diễm ngộ, không nghĩ đến lần thứ hai.
Xem Thịnh Lâm Dương ý này, làm cậu làm ra tư vị, tương lai còn muốn tiếp tục dây dưa?
Lê Nhiễm cẩn thận quan sát một chút, để danh thiếp xuống, nâng tay lên đem danh thiếp ném vào thùng rác.
?hông riêng gì việc Thịnh Lâm Dương là cha của bạn trai cũ.
Còn có việc Lê Nhiễm biết Thịnh Lâm Dương quá mức ưu tú, các mặt trình độ đều ưu tú.
Lê Nhiễm lo lắng tiếp xúc cùng Thịnh Lâm Dương, ngày nào đó không chịu nổi mị lực hấp dẫn của nam nhân, sẽ thích hắn.
Mà Lê Nhiễm không tự tin việc cậu có thể làm cho nam nhân kia động tâm.
Hiện tại loại này sinh hoạt, tình cờ ra khung Lê Nhiễm có thể tiếp thu, hoàn toàn làm cho cậu đi ra ngoài, cậu không muốn.
Không cầm theo danh thiếp Thịnh Lâm Dương, Lê Nhiễm mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng.
Điện thoại di động bật chế độ không làm phiền, lúc đi vào thang máy Lê Nhiễm mới mở ra điện thoại di động.
Còn chưa vào QQ, rất nhiều tin nhắn hiện ra.
Lê Nhiễm không xem tin nhắn Hà Dũng gửi tới trước mà là gọi lại trước cho người đại diện.
Bên kia hỏi Lê Nhiễm đang làm gì tại sao lâu như vậy không nhận điện thoại, Lê Nhiễm giải thích nói ngày hôm qua cùng bạn ăn cơm, uống rượu hơi nhiều.
"Không phải thân thể không tốt sao, tại sao còn uống nhiều rượu như vậy?" Người đại diện trong giọng nói đều là trách cứ.
"Xin lỗi, Phùng ca." Lê Nhiễm thái độ xin lỗi thành khẩn không nói quá nhiều vì mình cãi lại.
Người đại diện tức giận ừ một tiếng, sau đó chuyển đề tài: " Buổi sáng ngày mai có một bộ phim mạng thể loại hiện đại huyền huyễn, bên trong có một vai nam hai nhưng người diễn vai đó có việc không diễn được, tôi đem nhân vật tranh thủ đến tay giúp cậu,hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần, ngày mai tôi để tiểu Độ qua đón cậu."
Tiểu Độ là trợ lý quản lý trong công ty cậu, y không phải trợ lý riêng của Lê Nhiễm, cậu không có trợ lý cá nhân.
Rời khách sạn Lê Nhiễm gọi xe đi về, về đến nhà đi vào nhà bếp, lấy nồi áp suất nấu cháo.
Ꮇới vừa hẹn người ta ra ngoài làm việc, Lê Nhiễm biết mình tốt nhất vẫn là ăn chút đồ ăn thanh đạm truyện chỉ được đăng tại ???????_be_sun_những trang khác đăng đều là ???? mọi người qua ???????_be_sun_ủng hộ chủ nhà nhoa(◍•ᴗ•◍)❤.
Trong lúc chờ cháo chín, Lê Nhiễm tới trước máy tính, cầm cái đệm đặt dưới ghế rồi ngồi xuống.
Ở trên mạng Lê Nhiễm lúc này mới có thời gian trả lời Hà Dũng đang kích động cùng hóng hớt.
Như thế nào, như thế nào, sảng khoái sao?
Cực kỳ sảng khoái, kỹ thuật đặc biệt tốt!
Lê Nhiễm không chút nào keo kiệt khen ngợi người kia.
Có cảm tưởng gì?
Dư vị vô cùng tốt!
Lê Nhiễm lựa chọn mấy vấn đề anh hỏi để trả lời lại.
Về phần mấy câu hỏi nào đó như kích cỡ như thế nào, to hay nhỏ, dài hay ngắn, làm bao nhiêu lần, thời gian làm bao lâu, càng nhiều chi tiết nhỏ Lê Nhiễm không trả lời.
Cuối cùng Lê Nhiễm nói câu hắn để lại cho cậu một tấm danh thiếp.
"Có thể a, nghe nói người kia rất kén chọn, xem ra hắn rất hài lòng với em đó." Hà Dũng đúng lúc đang online, nhìn thấy Lê Nhiễm gửi tin, lập tức trả lời tin nhắn.
Lê Nhiễm chậm rãi xoay người, đánh một hàng chữ: "Bất quá ta đem danh thiếp đem ném đi rồi."
"Ai, tại sao ném đi á?" Hà Dũng thất kinh hỏi.
"Em sợ eɱ yêu hắn!" Lê Nhiễm cười nhanh chóng đánh chữ.
Tác giả có lời muốn nói: lần thứ hai liền có tự tin,