Bạch lão gia từ trên cao nhìn xuống Khúc Tiểu Tây, trong mắt mang theo ý định dò xét.
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cô tận mình đánh giá người này. Không thể không nói, Bạch lão gia này không hổ là họ Bạch, khuôn mặt không giống trang nam tử mà trắng nõn như phụ nữ, râu cá trê, gương mặt xanh xao, gầy ốm. Một thân áo khoác màu than chì, mái tóc dày có chút hoa râm.
Khúc Tiểu Tây không trả lời. Khóe miệng Bạch lão gia mở càng ngày càng lớn, lạnh nhạt nói: "Cháu quả thật to gan."
Cũng không biết, to gan nên cố ý muốn gặp ông hay chỉ là muốn thừa cơ để đòi hỏi thêm.
Khúc Tiểu Tây nhợt nhạt cười một chút, thanh thúy nói: "Cháu cố ý."
Đôi mắt Bạch lão gia âm trầm nhìn thẳng cô.
"Cháu muốn lấy lại di vật của cha mẹ cháu."
Bạch lão gia lạnh lùng: "Cháu dựa vào cái gì!"
Khúc Tiểu Tây không kiêu ngạo, không nịnh nọt: "Chỉ bằng, không phải cháu thì không thể."
Trên mặt cô không có chút thay đổi mang theo chút tươi cười của cô gái nhỏ.
"Dượng, cháu không phải kẻ ngốc." Cô cụp mắt, thanh âm bình tĩnh không có chút khẩn trương, "Người là người khôn khéo, còn cháu cũng không phải kẻ ngốc. Cô cô chịu đựng cháu lâu như vậy, chẳng lẽ nhìn còn không hiểu sao?"
Bạch lão gia không nói chuyện.
Khúc Tiểu Tây tiếp tục nói: "Chỉ là người yên tâm, cháu cũng không ngu xuẩn như cô cô nghĩ! Bà ấy không biết, gia cảnh của một người phụ nữ quan trọng đến nhường nào. Cha mẹ cháu không còn, thân nhân hiện tại cũng chỉ có Bạch gia. Bạch gia chính là nhà của cháu. Mọi người tốt lên thì cháu ở Thẩm gia càng được coi trọng. Cho nên dượng yên tâm, mọi người đối xử tốt với cháu, chắc hẳn cháu sẽ có báo đáp. Chúng ta giúp nhau đạt được mục đích, tin tưởng cũng không phải là không tốt! Cháu vui thì nghe lời, vui thì gả đi. Nhưng căn bản, anh trai em trai ở đây yên bình sống thì không sao, nhưng nếu cứ gả qua như vậy, còn anh em ở đây bị đánh mắng không thương tiếc! Không phải trước sau bất nhất hay sao? Các người giết cháu, dùng tính mạng anh em cháu ra để uy hiếp gả cháu đi, đến lúc cháu qua đến đấy rồi, dượng nghĩ xem, cháu sẽ giúp hay là hại đây, chuyện này khó mà nói trước."
Tạm dừng một chút, cô cười cười: "Cháu cảm thấy, hiện tại dượng phải thấy vui mới phải, một người chịu giúp, chịu nghe lời, nguyện ý tính toán gả đi, so với một người ngu ngốc không hiểu biết chẳng phải tốt hơn nhiều sao!"
Bạch lão gia yên lặng xem kỹ Khúc Tiểu Tây, cũng không biết qua bao lâu, Khúc Tiểu Tây an tĩnh đứng, không nói nữa.
Bạch lão gia mở miệng: "Lưu loát đấy."
Khúc Tiểu Tây: "Người cảm thấy cháu khoác lác? Đúng, nhan sắc này cũng không thể nói khuynh quốc khuynh thành. Nhưng một khi đã chọn cháu, tất nhiên đã tính toán kỹ càng. Diện mạo cháu có thể không xuất sắc nhưng cũng chẳng phải tầm thường, chắc chắc hữu dụng. Ngoài diện mạo ra, cháu cũng có không ít năng khiếu. Nếu chỉ đơn giản nạp thêm một người thiếp, người có sắc có tài cũng tốt hơn nhiều so với thùng rỗng kêu to. Tuy rằng một năm vừa rồi, cháu bỏ lỡ không ít kiến thức, nhưng mấy năm đèn sách chẳng lẽ không đáng giá sao, sắp tới cháu sẽ nỗ lực học hỏi nhiều hơn. Nếu người tin tưởng, có thể mời kèm gia sư dạy thêm cho cháu, tiếng Anh, Nhật, tiếng Nga đều có thể."
Cô cười như không cười: "Dượng, cháu biết, người có giá trị mới được đưa ra điều kiện."
Lúc này, rốt cuộc Bạch lão cũng lộ ra chút ý cười, ông gật gật đầu: "Quả thực cháu nói cũng có ý đúng."
Khúc Tiểu Tây: "Cháu chỉ nghĩ kỹ một chút giúp chính mình có thể tốt lên cũng là tìm cách giúp anh em mình. Cháu sẽ biểu hiện thật tốt, đổi lại hạnh phúc cho bọn họ."
Bạch lão gia: "Nếu cháu đã nói như vậy, được rồi."
Dường như ông đã bị Khúc Tiểu Tây thuyết phục, thong thả ung dung sửa sang lại tài liệu trên bàn, nói: "Cháu trở về đi."
Khúc Tiểu Tây không nhúc nhích.
Bạch lão gia: "Còn chuyện gì?"
Khúc Tiểu Tây: "Cháu có thêm một yêu cầu."
Lông mày Bạch lão gia lại nhíu lại.
Khúc Tiểu Tây trào phúng nói: "Cô cô, chỉ một chút lợi nhỏ cũng không buông tha, bủn xỉn thực sự. Cháu mặc kệ, không cần biết ít hay nhiều, đáng giá bao nhiêu nhưng đó đều là của anh em chúng cháu. Nếu cháu gả đi, hai người bọn họ chắc chắn không thể giữ lại được nó, sẽ bị cô cô giành lại. Cho nên, đến khi cháu xuất giá, sẽ đem đồ vật giao cho người bảo quản giúp cháu. Về sau dù cháu có tiền, cháu cũng để ở đây, xem như tích góp cho hai anh em cưới vợ."
Bạch lão gia không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, chậm rãi nói: "Cháu thật sự tin tưởng ta."
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: "Không phải tin tưởng, là ích lợi trao đổi! Cháu tin dượng sẽ không suy nghĩ thiển cận như vậy. Sẽ không vì một chút tiền mà từ bỏ quân cờ là cháu. Chỉ cần tiền đặt đúng chỗ, chỉ cần anh em trai cháu được chăm sóc tốt, cháu sẽ cho người biết, quân cờ giá trị là như thế nào."
Chỉ là một đứa trẻ con, vóc dáng nhỏ bé, mặt búng ra sữa, nhưng lại dám thốt ra những lời này. Bạch lão gia nhìn thấy sự tự tin trên mặt cô rốt cuộc cũng vừa lòng.
Lão gật đầu: "Thẩm tiên sinh đã từng du học ở Đức, ta sẽ sắp xếp người dạy tiếng Đức cho cháu."
Đây là, giao dịch thành công.
Khúc Tiểu Tây: "Vâng."
Khúc Tiểu Tây đi ra, đi nhanh qua sân rồi về phòng. Dù buổi sáng làm loạn khó coi, nhưng lão gia cũng không phạt cô. Lúc này ai cũng hiểu, vì chuyện gả đi này, mà cô - cái gì cũng có thể. Lúc này, ai ai cũng thu lại cái đuôi, không còn dám trêu chọc cô.
Tuy rằng Khúc Tiểu Tây tự tin, nhưng không phải cô không sợ. Cô trở lại phòng, đóng cửa lại liền dựa vào cánh cửa, cả người hít sâu một hơi.
Một lớn một nhỏ ngồi trên giường lo lắng nhìn cô, Tri Thư tiến lên giữ chặt lấy em gái đau lòng, "Em gái, đừng sợ."
Cậu bé chạy nhanh ôm lấy em gái, nhẹ nhàng vỗ lưng Khúc Tiểu Tây an ủi. Trong nháy mắt, Khúc Tiểu Tây cảm thấy thật ấm áp. Em trai Khúc cũng chạy tới, một tay kéo lấy góc áo của anh, một tay kéo lấy góc áo của chị.
Cô nhẹ giọng: "Không có việc gì!"
Cô lộ ra vẻ xán lạn tươi cười, nói: "Đại ca đây đã nói, có thể giữ được trang sức thì chắc chắn giữ được."
Hai đứa trẻ vui vẻ nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, cả hai đều có chút kích động. Khúc Tiểu Tây xoa nhẹ đầu từng người nói: "Chúng ta phải đi, cần phải kiếm tiền đi đường."
Hai đứa trẻ lập tức gật đầu.
Em trai Khúc nghiêm túc: "Chị, em không sợ đói. Muốn chạy trốn."
Khúc Tiểu Tây: "Tạm thời không được, chúng ta không thể đi mà để mình chết đói. Hai người cứ chuyên tâm làm việc mình nên làm. Chị đây, cũng có chuyện phải làm!"
"Được!" Hai người ngoan ngoãn đồng thanh. Không thể không nói, cuộc nói chuyện cùng Bạch lão gia tương đối thành công.
Ngày hôm sau, bên phía Khúc Tiểu Tây được đem đến rất nhiều sách, Khúc thị cũng không còn bộ dáng hận ý như hôm qua, bây giờ đã trở thành " một người cô tốt". Khỏi nói, Khúc Tiểu Tây đã gặp qua rất nhiều người nhưng cũng chưa gặp ai trở mặt nhanh hơn bánh tráng như thế.
Đến rồi đi, cứ lặp lại liên tục như thế, không cần chuẩn bị đã thay đổi luôn ngay được.
Khúc thị: "Cháu gái nhỏ nhìn xem, những thứ này là trang sức cháu nói đến? Ngày hôm qua là cô sai, cô thật sự không nghĩ tới, em họ cháu thật không hiểu chuyện, lén tới chỗ cô lấy món này. Thật là đứa trẻ non dại."
Khúc Tiểu Tây nghịch ngợm cười cười: "Đúng là không hiểu chuyện, đáng đánh để răn đe."
Khúc thị: "Cháu nói phải."
Mỗi ngày thái độ của bà ta đều tốt hơn, ngày nào cũng ghé qua.
Khúc Tiểu Tây không chút khách khí: "Cô cô, cho cháu mười đồng tiền."
Khúc thị: "Cái gì!"
Bà cũng phát hiện mình biểu đạt hơi rõ ràng, lập tức điều chỉnh một chút cảm xúc, nói: "Cháu cũng không ra khỏi cửa, xin tiền làm gì?"
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Phòng thân."
Khúc thị: "......"
Người chải đầu mang theo tỳ nữ tới cửa, nào là chải đầu rồi lại sơn móng tay xong còn trang điểm, cũng tốn mất hai khối tiền. Quả thật không khác gì quỷ đòi nợ.
Chỉ là, lão gia đã dặn, cho dù trong lòng có không thoải mãi, vẫn phải miễn cưỡng, "Được, cho cháu." Lấy đại cục làm trọng.
Khúc Tiểu Tây: "Gia sư tiếng Đức của cháu bao giờ sẽ tới?"
Khúc thị lập tức: "Thầy giáo tiếng Đức cũng không dễ tìm? Cháu cũng nghe qua rồi, lão gia vẫn đang ra sức tìm kiếm. Bên này, cháu cũng nhiều đọc sách, học tập nhiều vào, cố gắng nâng cao trình độ, nhan sắc mình có hạn thì phải lấy học vấn bù đắp vào.
Thời điểm Khúc Thị nói ra cũng mang một ít ngữ điệu mỉa mai. Bà ta nói ai không có nhan sắc cơ?
Chỉ là, sau khi nghe xong, Khúc Tiểu Tây cũng gật đầu phụ họa: " Cô nói chí phải. Giờ cô về đi, cháu muốn đọc sách."
Khúc thị: "......"
Khúc thị vừa đi, Khúc Tiểu Tây cầm mười đồng tiền đi vào sân, kêu: "Anh ơi."
Mấy ngày nay, Hai cậu bé nhỏ ngoài việc ra cửa mua đồ thì là chơi đùa, chạy nhảy trong sân. Mọi người nhìn họ đều khinh thường, chỉ là họ không biết, hai người này đang cố gắng rèn luyện thân thể.
Tri Thư nghe được tiếng kêu, chạy nhanh đi vào bên người Khúc Tiểu Tây: "Em gọi anh sao?"
Khúc Tiểu Tây cảm giác được ánh mắt của người khác, nói, "Hai người vào rồi nói"
Cô không hạ giọng. Mặc dù biết Vãn Hà nghe lén nhưng vẫn cố nói: "Mỗi người cầm năm đồng"
Hai đứa nhóc: "?"
Khúc Tiểu Tây: "Hai người chờ một lát, hỏi trong phủ có ai muốn ra ngoài thì đi theo, mua gì ăn uống, không tiêu hết thì đừng trở về!"
Hai đứa nhóc: "!"
Khúc Tiểu Tây: "Đi đi, đừng lo lắng, phải tiêu hết đấy nhé, ngày mai em lại xin cô lại được ấy mà."
Cô nhìn thoáng ra ngoài, đột nhiên hướng bên cửa sổ thẳng tay hất bát mực ra ngoài. Vãn Hà giật mình, cả người nhem nhuốc: "A!"
Khúc Tiểu Tây lạnh lùng: "Cút!"
Theo sau ầm một tiếng, kéo cửa sổ xuống.
Làm xong tất cả, cô lập tức ghé vào bên tai Tri Thư nói nhỏ vài câu, Tri Thư ra sức gật đầu.
Khúc Tiểu Tây: "Được rồi, hai người đi nhanh đi."
Hai cậu bé thận trọng gật đầu, vội vàng chạy đi ra ngoài.
Nghe kể xong, cái mà Khúc Tiểu Tây nói là "tiền phòng thân" hóa ra lại để cho hai kẻ hèn mạt kia tiêu xài tùy tiện, Khúc thị ném xuống cái ly. Tuy rằng, những món đồ kia sau này bà có thể lấy lại, nhưng tiền đã tiêu thì không có cách nào lấy về, con bé này đúng thật là tai họa!
Khúc thị tức đến không thở nổi, uống hết chén canh tổ yến mới cảm thấy tốt hơn, nhưng lồng ngực vẫn rất tức tối.
Bà cũng đã vơi đi đôi chút. Chỉ là tầm chạng vạng, lại nghe tin hai tiểu tử trở về, vui vẻ mang theo một đống sắt vụn đồng nát, còn thêm một đống sách báo vớ vẩn, thật là lung tung rối loạn, một đống đồ vô dụng.
Khúc thị suýt ngất, mấy kẻ này thực đáng chết, thế mà dám tiêu xài tùy tiện như thế.
Cơm chiều Khúc thị ăn cũng không vô, Khúc Tiểu Tây vui vẻ nhìn đống sách báo, tìm được ít manh mối.