Tư Vũ bị Lục Ngũ gia ôm đi. Tuy rằng cô không được tận mắt nhìn thấy tình cảnh lúc sau nhưng có thể đoán được hai vợ chồng Kỷ thị nhất định cãi nhau lớn. Tư Vũ nhớ rõ ánh mắt phừng phừng lửa giận của Kỷ Văn Chương nhìn Đoạn Như Lan - như muốn xé nát bà ta ra.
Cô không quan tâm bọn họ cãi cọ thế nào mà chỉ lo lắng cho Kỷ Lâm. Dù gì hai người cũng là cha mẹ ruột của hắn, Kỷ Lâm bị kẹp ở giữa nhất định cũng khó chịu.
Càng nghĩ Tư Vũ càng cảm thấy may mắn vì Lục Ngũ gia đã bỏ thuốc vào canh khiến hắn không nhìn thấy cảnh cha mẹ mất hết thể diện.
Đứa nhỏ ngốc kia chắc còn đang ngủ say, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ......
Tư Vũ có chút không yên tâm, biết thế lúc cô đi khỏi nhờ người mang theo Kỷ Lâm là được rồi!
Thấy cô phân tâm, Lục Ngũ gia hơi nghiêng đầu, hỏi: "Vẫn không thoải mái?"
Vừa rồi Tư Vũ ho ra máu không ngừng, Lục Ngũ gia không biết lôi ở đâu ra một viên thuốc ép cô nuốt vào, bấy giờ mới dừng lại được. Trong mắt Lục Ngũ gia lúc này - khuôn mặt của cô gái nhỏ trắng bệch, cả người không có chút sức sống.
"Tạm ổn......" Tư Vũ theo bản năng trả lời, lúc sau mới ngớ người, cô nhìn trộm Lục Ngũ gia: "Tôi có chút không yên tâm, hay là quay lại đón A Lâm được không?"
Nếu là trước đây Tư Vũ tuyệt đối không dám cầu xin Lục Ngũ gia vì sợ tên bệnh thần kinh này lại đòi hỏi điều gì khó khăn. Nhưng bây giờ chính cũng cô không hề hay biết - cô đã không chút ngại ngùng nói ra yêu cầu của bản thân.
Lục Ngũ gia nhạy bén như vậy làm sao không nhìn ra... nhưng hắn cũng không định nói cho cô gái ngốc nghếch này. Lục Ngũ gia nở nụ cười nhạt: "Không cần thiết, giờ phút này Kỷ gia cực kì rối loạn, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian quan tâm chuyện khác."
Tư Vũ nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngũ gia, không phải ngài...cố tình đến chống lưng cho tôi đấy chứ?"
Tiềm thức của cô liên tục khẳng định suy nghĩ này là đúng, Lục Ngũ gia không có chút quan hệ nào với Kỷ gia, cô ở đây nên hắn mới tới không phải sao? Nhưng lý trí lại nói cho Tư Vũ – cô đừng quá đề cao bản thân. Nếu Lục Ngũ gia chỉ muốn giúp cô xả giận thì cần gì phải tốn sức khiến công ty Kỷ thị lao đao, cô không quan trọng đến vậy chứ?
Lục Ngũ gia nhàn nhạt hỏi lại: "Không phải thì sao?"
Tư Vũ thật ra muốn hỏi hắn câu "Cô ấy là người của tôi" rốt cuộc là có ý gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của Lục Ngũ gia cô lại có chút sợ hãi, mềm mại trả lời một tiếng liền im bặt - rất giống một con đà điểu cẩn thận nhô đầu ra khỏi hố, nhưng phát hiện người kia không để ý tới nó nên hậm hực rụt đầu mặc kệ tất cả.
Lục Ngũ gia: "......" Xem ra không thể chờ con thỏ nhút nhát này chủ động mở lời. ( Ai kêu anh trang cao lãnh cho lắm:>)
Cả đời Lục Ngũ gia sát phạt quyết đoán, chưa từng chậm trễ một giây nhưng lúc này lại có chút chần chờ... Hắn dùng đầu ngón tay quấn lấy mái tóc mềm mại của cô, vân vê thưởng thức coi nó như chuỗi Phật châu hàng ngày hắn vẫn niệm: "Những lời tôi nói ở Kỷ gia cũng không phải bí mật gì, rất nhanh sẽ truyền tới tai các gia tộc khác. Bọn họ không xem quá trình chỉ nhìn kết quả, hiểu chứ?"
Tư Vũ mờ mịt lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm.
Lục Ngũ gia dứt khoát bế cô đặt lên trên đùi, từ đằng sau ôm cô thật chặt, ôn nhu thì thầm bên tai: "Muộn nhất là ngày mai, đám người đó nhìn "thảm cảnh" của Kỷ gia sẽ biết em là người của tôi."
Lúc trước hắn cho người bảo vệ Tư Vũ hay đưa thuốc đến nhà cô đều làm ở trong tối, chưa bao giờ lộ ra ngoài sáng, hắn không muốn cho người khác biết thì bọn họ có điều tra thế nào cũng không ra. Nhưng vợ chồng Kỷ gia khiến Lục Ngũ gia cảm thấy đám ruồi bọ này thật sự quá phiền phức. Bọn nó lại không dám bay đến phiền nhiễu hắn mà mặt dày mày dạn vây quanh Tư Vũ không chịu đi...điều này khiến hắn cực kì chán ghét.
Nếu bọn họ giống vợ chồng Kỷ gia – không hề hay biết Tư Vũ có hắn bảo vệ nên chẳng chút kiêng nể nào bắt nạt cô, vậy hắn sẽ là người chống lưng cho cô, xem còn ai dám!
Tư Vũ vốn dĩ cảm thấy tư thế này có chút không ổn, thân thể của cô quá khác biệt so với Lục Ngũ gia, trông như đang ôm một đứa trẻ vậy. Nhưng chưa kịp "tránh thoát", câu nói này của hắn khiến Tư Vũ sợ ngây người.
Lục Tinh Châu đang ngồi lái xe, đường đường là tổng giám đốc lại bị bắt đi làm tài xế... nhưng ngược đời – hắn vô cùng thích thú, thậm chí còn vểnh tai lên nghe trộm. Mắt thấy Lục Ngũ gia nói quá thẳng quá trắng trợn làm sợ con gái nhà người ta, Lục Tinh Châu nhịn không được thay hắn nói chuyện: "Tư Vũ, thật ra Ngũ gia sợ cô bị người ngoài bắt nạt, chắc cô không biết Ngũ gia vẫn luôn theo dõi cô, bình thường chú ấy bao giờ xem gameshow đâu, vì cô nên mới xem cái chương trình khiêu chiến gì đó —"
Lục Ngũ gia tháo ra một hạt châu từ chuỗi Phật châu vẫn luôn mang theo người, cực kì chuẩn xác búng vào ót của Lục Tinh Châu khiến hắn đau đớn "gào thét" không ngừng.
"Tinh Châu, lá gan của cháu càng lúc càng lớn." Giọng nói của Lục Ngũ gia ôn nhu cực kì: "Chắc là không cần miếng đất kia nữa nhỉ?"
"Những lời vừa rồi là cháu nói bậy!" Lục Tinh Châu nghe thấy vịt béo sắp tới tay lại bay mất, hắn không khỏi kêu rên một tiếng, vội vàng nhìn kính chiếu hậu nháy mắt ra hiệu cho Tư Vũ: "Cô đừng có tin, làm gì có chuyện đấy!"
Cố tình Tư Vũ không nhìn thấy ám chỉ của Lục Tinh Châu, còn tò mò hỏi Lục Ngũ gia: "Anh có xem hả? Tôi biểu hiện cũng ổn đó chứ?"
Trong lòng Lục Tinh Châu đang thảm thiết kêu gào, vẻ mặt sống không còn điều gì luyến tiếc. Lúc ấy sau khi Lục Ngũ gia xem xong lập tức sai hắn đi điều tra Ôn Viễn, tra đến độ lật ba tấc đất cũng tra không ra Ôn Viễn và Tư Vũ có quan hệ gì vượt mức bình thường, bấy giờ Lục Ngũ gia mới bằng lòng bỏ qua.
Ăn dấm thôi có cần bắt nạt ngươi khác đến vậy không, Tư Vũ còn nhắc lại chuyện này, không phải muốn hắn phiền chết sao!
Quả nhiên, Lục Ngũ gia vẫn bộ dáng hiền lành, từng bước từng bước dụ con mồi vào bẫy: "Em chơi rất vui vẻ?"
Tư Vũ nghĩ nghĩ, chủ yếu là cô đi lừa người khác, ai ngờ Kỷ Lâm lần nào cũng mắc câu, cũng có thể nói là thú vị: "Rất vui vẻ."
Lục Tinh Châu vểnh lỗ tai, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Lục Ngũ gia vuốt ve mái tóc dài của Tư Vũ, ôn nhu nói: "Tôi thấy em ăn đồ do Ôn Viễn làm cũng "rất vui vẻ". Tôi vì chuyện của em mà lãng phí cả một ngày rồi, em tự mình xuống bếp nấu một bữa coi như là đáp lễ đi."
Câu này của hắn chẳng có tí logic nào cả! Tư Vũ ngẩn người, sau đó mới phát hiện ra phương hướng của xe thay đổi, không đến mười phút đã dừng trước nhà của cô.
Lục Tinh Châu sợ Lục Ngũ gia nhớ tới chuyện miếng đất, vì thế sau khi đưa người tới lập tức rời đi, để lại Tư Vũ trợn tròng hai mắt: "Anh muốn đến nhà tôi?"
Lục Ngũ gia cũng không trả lời, trực tiếp kéo cô đi lên phòng. Tư Vũ mơ mơ màng màng bị Lục Ngũ gia dắt vào phòng bếp, bấy giờ mới biết là thật không phải mơ.
Thôi được, dù gì hắn đã giúp mình khiến Đoạn Như Lan mất hết thể diện......
Tư Vũ bất đắc dĩ buộc tóc lên, đeo tạp dề vào, cô mở tủ lạnh ra... cả nhà cả cửa chỉ còn một chút mì sợi với mấy quả trứng gà! Trứng gà và mì sợi, chắc là không có trong danh sách đen của Lục Ngũ gia chứ?
Hết cách rồi, khẩu vị của vị này rất khó chiều, Tư Vũ nhìn nguyên liệu thôi cũng phải nghiêm túc phân tích một chút.
Vậy nấu mì trứng đi, tuy rằng có hơi đơn giản nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này kiếm đồ ăn ở đâu ra. Tư Vũ lấy ra mấy cọng hành chuẩn bị thái. Ai ngờ Lục Ngũ gia đứng ở đằng sau cô nhăn lại mày, thình lình nói: "Không cho hành."
Tư Vũ: "......" Được thôi, anh là khách, nghe theo anh.
Cô định băm chút tỏi bỏ vào nước tương, nhưng tay còn chưa kịp duỗi Lục Ngũ gia lại nói: "Không cho gì hết."
Tư Vũ: "......" Được thôi, dù sao cũng không phải cô ăn.
Trụng mì xong, Tư Vũ chiên hai quả trứng vàng ươm, muốn nêm thêm chút muối, Lục Ngũ gia "lại" đứng ở đằng sau bắt bẻ: "Quá nhiều, cho một ít thôi."
Tư Vũ: "..." Cô sai rồi, đáng nhẽ chỉ nên nấu mì với nước trong thôi!
......
Giờ phút này, Kỷ gia vẫn đang là một bãi chiến trường, trên mặt Kỷ Văn Chương bị Đoạn Như Lan cào ra mấy vết máu, hai người vừa đánh vừa chửi, mãi đến lúc công ty gọi điện tới mới chịu ngừng lại.
Trợ lý của Kỷ Văn Chương vô cùng lo lắng: "Kỷ tổng, ngài mau nghĩ cách đi! Miếng đất phía Tây Giang thành đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị người khác mua mất? Tôi sắp không ứng phó nổi rồi, ngài mau đến công ty giải quyết."
Giải quyết? Còn giải quyết được chuyện gì? Trên mặt Kỷ Văn Chương chỗ xanh chỗ trắng, ông cũng muốn ngăn cơn sóng dữ nhưng người nọ là Lục gia, còn là Lục Ngũ gia, có ai dám đứng ra giúp ông cơ chứ? Không nhân lúc bỏ đá xuống giếng đã là quá tốt rồi!
Trấn an trợ lý xong, Kỷ Văn Chương cũng không còn tâm tình cãi nhau, ông đi qua đi lại giống như kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên nhớ tới cái gì, lạnh giọng hỏi Đoạn Như Lan: "Bà nói thật cho tôi, Chu Tư Vũ là ai, tại sao bà lại muốn nhằm vào cô ta?"
Đoạn Như Lan còn đang bụm mặt khóc lớn, nghe vậy mới ngừng lại vài giây: "Cô ta là, là......"
Thấy Đoạn Như Lan ấp a ấp úng, Kỷ Văn Chương càng thêm chắc chắn chuyện này không đơn giản chỉ liên quan đến Kỷ Lâm, ông đen mặt: "Đã tới nước này bà còn muốn giấu gì nữa? Bà đắc tội người ta, Lục Ngũ gia khiến tài sản của tôi vơi đi một phần, nhưng về sau thì sao, có chắc hắn không nổi hứng muốn Kỷ thị phá sản? Bà còn có đầu óc hay không, hay bà không thích cuộc sống giàu sang này?"
"Không phải, Văn Chương, tôi thật sự không biết......" Lời uy hiếp này thật sự rất hữu dụng với Đoạn Như Lan, bà lập tức hoang mang rối loạn giải thích: "Con bé kia, là con ruột của tôi......"
"Con của bà?" Kỷ Văn Chương sửng sốt, ánh mắt khiếp sợ: "Không phải bà nói nó mắc bệnh nan y không sống nổi đến lúc trưởng thành sao?"
"Tôi cũng không rõ!" Đoạn Như Lan khóc lóc:"Tất cả bác sĩ đều nói như thế, tôi không nghĩ rằng... nó chỉ là một đứa nghèo khổ, sao có thể có quan hệ với Lục gia!"
"Vấn đề này bây giờ có quan trọng không!" Kỷ Văn Chương thật sự bị người đàn bà ngu xuẩn này đánh bại, việc cấp bách hiện giờ là xin Tư Vũ tha thứ, có như thế Lục Ngũ gia mới chừa lại một con đường sống cho Kỷ thị. Kỷ Văn Chương đỡ trán: "Bà là mẹ ruột của Chu Tư Vũ, dù gì cũng có quan hệ huyết thống nên nó sẽ không quá tuyệt tình. Ngày mai bà mua quà đến cửa xin lỗi, giải thích hiểu lầm lúc trước, nếu thân thiết được với nó thì càng tốt, không được cũng không quan trọng, tóm lại phải để Chu Tư Vũ thấy được thành ý của chúng ta, hiểu chứ?"
Đoạn Như Lan liên tục chịu đả kích khiến bà cực kì hoang mang lo sợ, nghe thấy lời chồng nóng cũng không dám phản bác, vội vàng gật gật đầu: "Đúng đúng, ngày mai tôi sẽ đi!"
Trong lòng bà lại oán hận, con bé chết tiệt Chu Tư Vũ, bay lên đầu cành cũng không thèm nói cho bà, trong mắt nó có coi bà là mẹ nữa hay không! ( Tiện quá tiện, tra quá tra =.=)
Hai người đều tìm cách giúp bản thân thoát ra khỏi khốn cảnh, lại không hề phát hiện Kỷ Lâm đã đứng nghe ở cầu thang từ lúc nào.