Xuyên Thành Cố Chấp Đại Lão Tâm Đầu Nhục

Chương 156: 156





~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~
Đương nhiên, để làm được điều này không chỉ đòi hỏi người tập phải tĩnh tâm, phải tu thân dưỡng tính, có tài năng thiên phú về nhiều mặt, còn phải trải qua thời gian rèn luyện rất dài.
Diệp Tiện nhớ tới ở kiếp trước, vì muốn quay một bộ phim về trà đạo Trung Hoa của một đạo diễn nổi tiếng mà cô đã đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn để tìm người thừa kế văn hóa trà cổ học tập, rèn luyện "Hoa tay", "Châm trà từ trên không", v.

V..

Cô đã làm bể hơn mười bộ trà cụ, xương tay cũng từ đó mà mềm mại không ít.
Thượng Quan Vân Lễ thấy cô cầm bình trà, bộ dáng như muốn rót đầy sở hữu tất cả chén trà cùng một lúc, vội vàng ngăn cản: "Diệp Tiện, đây chính là trà Bầu vàng, cậu đừng có lãng phí!"
Hắn còn chưa nói xong, Diệp Tiện đã rót trà ra ngoài.

Róc rách~
Động tác như nước chảy mây trôi, một hàng chén trà đầy bảy phần, trên mặt bàn lại sạch sẽ, một giọt nước trà đọng cũng không có.
Thượng Quan Vân Lễ hoàn toàn khiếp sợ rồi, rõ ràng là cô rót xuống một hàng chén trà, rõ ràng là giữa các chén trà đều cách nhau khoảng một nắm tay, vậy mà không có một giọt nào rơi ra cả, quả thực là không khoa học!
"Thật sự là cậu hiểu trà đạo?"
Diệp Tiện: "Lừa anh làm gì? Tôi tự học qua."
Thượng Quan Vân Lễ: "?" Thủ pháp khó như vậy, có thể tự học được sao?
Diệp Tiện lần nữa ngồi xuống, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải khép lại cùng nhau, nhẹ nhàng gõ trên bàn hai cái, lễ tạ trà đã xong, liền vươn tay bưng một ly trà trong đó.
Thượng Quan Vân Lễ làm bộ muốn nhận nhưng cô lại đưa tới trước mặt Bạc Đình Thâm.
"Tổng giám đốc, mời ngài dùng trà!"
Thượng Quan Vân Lễ: "..."
Bạc Đình Thâm nhận lấy chén trà từ tay cô, lúc đầu ngón tay đụng vào thành chén, trong lúc vô tình áp đến ngón tay của cô.
Mà nam nhân này dường như không chú ý tới, còn như có như không mà nhéo một cái, sức lực không nhẹ.
Cánh tay Diệp Tiện khẽ nhúc nhích, chỉ cảm thấy nơi bị chạm vào giống như có một luồng điện chạy qua, tê dại, truyền dọc theo ngón tay đến cánh tay.
Tổng giám đốc..

trên người có tích điện sao?
Diệp Tiện ngẩng đầu, Bạc Đình Thâm nhấp một ngụm trà.
Ánh mắt đầy chờ mong đợi hắn đánh giá: "Tổng giám đốc, tôi pha trà thế nào?

" Mùi hương nồng đậm, vào miệng lại ngọt.

"
Đình Thâm là người thật lòng yêu thích cũng rất thành thạo nghệ thuật thưởng trà, nếu không cũng sẽ không bỏ một số tiền lớn để đặc biệt chế tạo một bộ trà cụ bằng dương chi bạch ngọc như thế này, có thể nghe được lời khen từ miệng của hắn, là một chuyện khó khăn.

Thượng Quan Vân Lễ nhìn hai người bọn họ, một người khen ngợi, một người tự mãn, bản thân mình bị xem như người vô hình, lập tức không vui.
" Tôi nói tiểu tử Diệp Tiện cậu, sao hôm nay ánh mắt cậu nhìn Đình Thâm giống như nhìn cha ruột mình vậy? "
Diệp Tiện:"...!"
Vốn dĩ cô cho rằng mình thể hiện không quá rõ ràng, nhưng khi bị Thượng Quan Vân Lễ nói ra như vậy, cũng có chút rõ ràng, càng xấu hổ hơn là, khi Thượng Quan Vân Lễ nói xong, Bạc Đình Thâm cũng để chén trà xuống, ánh mắt không hiểu rõ, dường như cũng muốn biết rõ đáp án từ miệng cô.
Diệp Tiện:" Ách..

"

Tổng giám đốc cùng Thượng Quan Vân Lễ đều là người thông minh, nói những thứ vớ vẫn khác cũng không thể lừa họ dễ dàng được.
Hơn nữa Thượng Quan Vân Lễ cũng là đồng nghiệp của cô, đối với cảm xúc rất nhạy cảm, nếu như cô nói dối, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, không bằng ăn ngay nói thật.
" Thật ra là tôi rất biết ơn tổng giám đốc.

"
Bạc Đình Thâm:" Biết ơn? "
" Đúng vậy, chính là "Phong ba Trình Tĩnh Xu", tổng giám đốc ngài chí công vô tư, thưởng phạt rõ ràng.

Không vì Trình Tĩnh Xu là em dâu của ngài mà bao che cô ta, cũng không vì lúc trước tôi đắc tội với em trai thân yêu của ngài mà từ bỏ tôi, ngược lại còn khai trừ Trình Tĩnh Xu, biểu thị ủng hộ tôi, thật sự là tôi quá cảm động! Cảm động đến không biết làm thế nào để báo đáp ngài, cho nên hôm nay nhìn thấy mới kích động như vậy, ngài yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, phấn đấu để tiến bộ! Sẽ không phụ lòng mong đợi của công ty cùng kỳ vọng của ngài với tôi, sẽ cố gắng để lấy lại những tổn thất của công ty!".