Xuyên Thành Cố Chấp Đại Lão Tâm Đầu Nhục

Chương 187: 187





Cởi quần?
Diệp Tiện kinh ngạc, cả người giật mình một cái, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy ra khỏi giường bệnh.
"Cởi quần để làm gì chứ?"
Bác sĩ gia đình: "Tiêm thuốc."
Diệp Tiện là một người cực kỳ sợ tiêm, vậy mà lại nhanh nhẹn kéo tay áo lên làm lộ ra nửa cánh tay: "Tiêm ở tay không được sao?"
"Cái này.." Bác sĩ gia đình có chút khó xử nhìn cô: "Tôi thấy ngài đang căng thẳng, tiêm ở tay không hiệu quả bằng tiêm ở mông.

Ở đây không có người khác giới, Diệp Tiên sinh thấy không tiện sao?"
"Không tiện! Không tiện chút nào!"
Diệp Tiện từ chối dứt khoát, không có khác giới chỗ nào chứ? Tất cả người trong ngôi nhà này đều là khác giới!
Đám đàn ông các người lại ép một cô gái chân yếu tay mềm như tôi cởi quần trước mặt người khác, có ý đồ gì!

Sau khi xem xong video giám sát, ánh mắt Bạc Đình Thâm chuyển từ màn hình sang người cô, ánh mắt u ám đầy lạnh lùng: "Cởi."
Lão đại đã lên tiếng..
Cũng không được!
Diệp Tiện im lặng nắm chặt chăn bông, lắc đầu điên cuồng.
Không cởi! Không cởi! Đánh chết cũng không thể cởi! Bị nhìn không nói, nếu như bị hắn phát hiện giới tính thật của cô, vậy thì sự nghiệp mới vừa khởi sắc kia liền tan thành mây khói rồi!
"Không phải cậu rất có năng lực sao?"
Bạc Đình Thâm khẽ nheo mắt, bước từng bước đến trước giường bệnh.
Trên trần nhà, ánh đèn pha lê rực rỡ phản chiếu dáng người rắn chắc trong bộ âu phục của hắn, ngay cả góc áo cũng ánh lên sự lạnh lẽo.
Nhìn như vậy, cả người hắn vừa cao quý vừa bất cận nhân tình (*).

(*) Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp lẽ phải, không hợp tình hợp lý.
"Sao, bây giờ đến quần cũng không dám cởi?"
"..."
Không biết vì sao, Diệp Tiện cảm thấy trong giọng nói của hắn có một chút không vui.
Vì sao?
Rõ ràng là cô đã cứu con gái của bạn tốt hắn mà.
Hắn không cảm ơn thì thôi, lại còn dùng giọng điệu trở mặt này nói chuyện với cô.
"Tôi..

tôi ngại không được à?"
"Muốn tôi giúp cậu sao?"

"Không được!"
Diệp Tiện kháng cự lăn người vào giữa giường: "Bác sĩ, ông tiêm lên tay tôi đi, tôi thật sự không căng thẳng chút nào."
Bác sĩ thấy cô cố chấp như vậy, không còn cách nào, chỉ có thể dùng bông gòn đã thấm cồn xoa lên cánh tay cô: "Được rồi, vậy cậu thả lỏng một chút.."
"Ừm."
Mặc dù ngoài miệng Diệp Tiện nói không căng thẳng, nhưng tật xấu khi nhìn thấy kim tiêm sẽ run vẫn không sửa được.
Khi bác sĩ đem kim đâm vào da, cô sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng liền túm lấy đồ vật gần người.
Bạc Đình Thâm rũ mắt nhìn người đang nắm chặt cổ tay mình.
Cô gái nhỏ lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, năm ngón tay thon dài, vì căng thẳng mà đốt ngón tay hơi dùng sức, làm nhăn cổ tay áo âu phục của hắn.
Khi ống tiêm tiêm được một nửa, Diệp Tiện sợ hãi dựa cả đầu vào cánh tay của Bạc Đình Thâm, như con thú nhỏ nhát gan đang tìm nơi ẩn náu.
"Không phải cậu thích làm anh hùng sao? Sao mới chích đã sợ rồi"
Bạc Đình Thâm nhìn cô chằm chằm.

Tuy lời nói vẫn châm biếm như cũ nhưng giọng nói đã mềm mại hơn nhiều.
Mềm mại đến mức Bàng Khải thiếu chút nửa sinh ra ảo giác..


Tổng giám đốc đang đau lòng Diệp Tiện!
Không thể nào, nhất định là Diệp Tiện nắm chặt quá khiến tổng giám đốc bị đau.

Nghĩ đến đây, Bàng Khải nhanh chóng giơ tay lên, xung phong nhận việc: "Tổng tài, để Diệp Tiện ôm cánh tay của tôi đi, tôi đến an ủi cậu ta!"
Lúc trước, hắn vẫn luôn có thành kiến với Diệp Tiện.

Cảm thấy người này chỉ có vẻ ngoài đẹp, bên trong lại xảo quyệt gian trá, lúc nào cũng muốn không làm mà hưởng, ôm đùi tổng giám đốc để trèo lên.

Nhưng qua chuyện dụ chó cứu người lần này, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn hay đổi.
Diệp Tiện này rõ ràng chính là một thiếu niên lương thiện lại dũng cảm, một thần tượng sáng giá hàng đầu!
Diệp Tiện xứng đáng được nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều fans hâm mộ.