Mọi người đã lâu không tụ tập, họ lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Du Du. Rốt cuộc chuyện Thẩm Mộc Bạch liên tục tạo ra thí nghiệm mưa nhân tạo quá kì lạ, với lại chuyện này có liên quan đến sự an toàn của Nguyễn Du Du. Mọi người đều rất lo lắng, quyết định đi đến câu lạc bộ của Triệu gia.
Mấy hôm ngày nay Thẩm Mộc Bạch lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, nhìn dáng người gầy hơn trước rất nhiều. Nguyễn Du Du đau lòng gọi cho anh rất nhiều món. Thẩm Mộc Bạch nhìn một lượt, lại gọi thêm cho cô một đĩa bánh socola nóng chảy.
Mặc dù Nguyễn Du Du có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ cuối cùng cũng tìm được cách quay về, trong lòng Thẩm Mộc Bạch cũng thoải mái hơn một chút.
"Tiểu Bạch, anh ăn thêm đi." Nguyễn Du Du gắp một miếng gà cay bỏ vào bát của Thẩm Mộc Bạch, mỉm cười khẽ chớp mắt, "Này, đây chính là món em thích nhất, anh ăn thử đi."
Thẩm Mộc bật cười xoa đầu cô, há miệng ra.
Nguyễn Du Du đỏ mặt nhìn ba người còn lại, ngoan ngoãn gắp miếng gà cay lên, nhanh chóng bỏ vào miệng anh.
"Này——" Ngô Trung Trạch xoa xoa cánh tay, "Tôi nói này, hai người đừng có ngược cẩu độc thân nữa?"
Triệu Húc Phong dùng đũa gõ mâm, "Vừa phải thôi, anh Thẩm, ba người bọn em đang ngồi ở đây."
Tống Cẩm Minh "chậc" một tiếng, "Thật là buồn nôn.”
Nguyễn Du Du mím môi cười, Thẩm Mộc hừ một tiếng, nhìn ba người, "Dù sao tôi bạn lớn lên từ nhỏ mấy người. Tuổi bây giờ lớn rồi cũng nên học theo tôi lập gia đình đi?”
Ba người quay sang nhìn nhau, Ngô Trung Trạch nói: "Đừng có tự mãn.”
Triệu Húc Phong khẽ gật đầu, "Đúng vậy, tôi cảm thấy chúng ta nên động thủ.”
Tống Cẩm Minh đẩy kính, "Chờ ăn cơm xong đã.”
Ba người đều xắn tay áo lên, Thẩm Mộc Bạch xắn tay áo lên tận khuỷu tay, để lộ cánh tay chắc khỏe rắn chắc.
Bọn họ thường xuyên đánh nhau, nhưng đó chỉ là trò đùa. Nguyễn Du Du không thèm để ý, vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm bánh socola nóng chảy của mình, dạo gần đây cô rất bận, đã lâu rồi cô không đi tới đây bánh ngọt.
Đột nhiên, cô dường như nghe thấy điều gì đó, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Mộc Bạch dường như có linh cảm, nhíu mày đứng dậy đi gần cửa sổ xem xét, sắc mặt trở nên tối sầm, "Mưa.”
Mưa càng ngày càng to.
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày lại, anh nhanh chóng quay lại bàn ăn, ôm Nguyễn Du Du vào trong lòng, "Du Du..."
Anh cúi đầu muốn hôn lên mái tóc của cô nhóc, nhưng đột nhiên nhận ra trong ng.ực trống rỗng, cúi đầu nhìn, cô nhóc đã biến mất.
"Mẹ kiếp!!!" Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh đồng thanh hét lớn lên, bọn họ ngơ ngác cảm thấy mọi thứ diễn ra giống như cảnh tượng trong phim viễn tưởng, chỉ trong chớp mắt, người đang đứng trước đột nhiên biến mất.
"Du Du!" Thẩm Mộc Bạch gào thét, chạy về hướng ở cửa sổ, mở cửa sổ ra, tiếng sấm truyền đến, bầu trời mưa rất lớn, không nhìn thấy bóng dáng của cô nhóc.
......
Nguyễn Du Du bị đánh thức.
Mưa rất lớn, hạt mưa rơi tí tách, tiếng sấm liên tục truyền đến, nhưng thứ ồn ào nhất, chính là giọng nói của cậu nhóc bên cạnh, "Bằng bằng, dậy đi. Đồ lười biếng mau dạy làm việc! Nếu còn không chịu dạy tao bắn ch3t! Chiu! Nhắm vào vị phí! Chiu!”
Hàng lông mi khẽ nhấp nháy, Nguyễn Du Du từ từ mở mắt ra.
Em trai hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi, "Ba, mẹ —— đồ ốm yếu tỉnh dậy rồi!”
Tiếng bước chân truyền đến, Nguyễn Hàm Chương và Mẹ Nguyễn xuất hiện trước mặt của Nguyễn Du Du, mẹ Nguyễn vừa mừng vừa sợ, "Ôi, con gái của mẹ tỉnh dậy rồi!”
Nguyễn Du Du quan sát xung quanh, đây là phòng trước kia của cô, nhưng nhìn có chút khác, trong phòng trống rỗng, chỉ có có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế. Quần áo, túi xách, trang sức, đồng hồ của cô đều biến mất, cũng đúng thôi, cô đã “ch3t” gần được một năm, mấy thứ đó không thể giữ lại.
Nguyễn Hàm Chương khẽ gật đầu, "Tỉnh lại là tốt rồi, ba còn tưởng rằng con đã ch3t, nếu không phải tình cờ gặp được La đại sư, biết rằng hồn phách của con chưa tan biến. Nếu con đã quay trở về, hãy ở lại nhà đi.”
Nguyễn Du Du thu hồi ánh mắt, nhìn cha mẹ đã gần một năm không gặp, bọn họ không có gì thay đổi, nhưng thoạt nhìn có vẻ hơi tiều tụy, dường như mấy ngày gần đây mất ngủ.
"Tại sao... Ba lại muốn đưa con quay về?” Cô đã có một thời gian tuyệt vời ở đó, có những người bạn và cả người cô thích.
Tâm trạng của Nguyễn Hàm Chương có vẻ không tốt lắm, sắc mặt trầm xuống, "Con là con gái Nguyễn Hàm Chương! Đương nhiên phải quay trở về ngôi nhà này!”
Mẹ Nguyễn lau nước mắt, "Con gái, tại sao con có thể nói như vậy?! Con có biết gia đình phải chi trả rất nhiều tiền mới tìm được cách đưa con quay trở về?”
Em trai dùng súng đồ chơi nhắm thẳng vào Nguyễn Du Du và hét lên: "Đúng vậy! Vì mày, tao không mua được máy chơi game mới nhất! Tất cả đều lỗi của mày! "
"Không có tiền?" Nguyễn Du Du trái tim khẽ run lên, quả nhiên đúng như cô đã dự đoán, ba người này tiêu tiền quá hoang phí, cô đoán bây giờ đã tiêu hết tiền tiết kiệm. Họ mời đại sư gọi linh hồn của cô quay về, chắc chắn tiêu hết số tiền trong tay.
Mẹ Nguyễn buồn bã nắm lấy tay cô, "Con biết không? Vì con, gia đình đã nợ nần chồng chất. Vì để gọi con trở về, ba của con mời La đại sư nổi tiếng, nhưng đáng tiếc là lại thất bại. Con cũng biết phí mời La đại sư làm lễ cao như thế nào, trước đó đã ký hợp đồng, dù làm lễ thất bại, cũng phải trả tiền. Tiền trong nhà đều đổ hết vào đó.”
“Đúng dịp, sư phụ của La đại sư xuất núi, nguyện ý đến đây làm lễ. Trong nhà không còn tiền, ba của con vì con, cắn răng đi rút hết tiền ngân hàng. Tuy nhiên, trong triệu hồn con đã xảy ra sự cố. La đại sư nói ý chí của con quá kiên cường, phản khách lại pháp thuật của ông ta, khiến phát khí trong tay ông ấy bị nổi tung, sư phụ của ông ấy hộc máu ch3t tại chỗ.”
Nguyễn Du Du khẽ nhíu mày, hóa ra còn có chuyện như vậy, tuy nhiên, lúc nàng được triệu hồn về, mặc dù chỉ là trong chớp mắt, đúng là cô đã liều mạng chống cự. Nhưng như vậy cũng tốt. Ngay cả sư phụ của La đại sư cũng đã ch3t trong trận pháp này, sau này nếu cô có quay trở về thế giới kia, sẽ không ai dám tới triệu hồn cô, cho dù bố mẹ khoảng tiền lớn, không có ai dám tiếp nhận công việc này.
Mẹ Nguyễn lau nước mắt, "La đại sư làm sao có thể chịu từ bỏ ý định, con nằm hôn mê bất tỉnh suốt một ngày. La đại sư đã dẫn người đi đến nhà đòi tiền. Không chỉ số tiền làm lễ mà còn cả số tiền dùng đền mạng sự phú ông ta. Họ lấy hết mọi đồ vật trong nhà! Ô ô..."
Em trai tức giận cầm khẩu súng đồ chơi lên, "Đều tại mày, ngay cả máy chơi game của tao cũng bị cướp!”
Mẹ Nguyễn kéo tay Nguyễn Du Du, "Con gái ngoan, con nói làm sao bây giờ, đồ đạc trong nhà căn bản không đáng giá bao nhiêu tiền. La đại sư nói, mạng sống của sư phụ gấp 5 lần số tiền làm lễ, hiện tại, chúng ta bán hết tài sản cũng không thể bồi thường được!”
Nguyễn Du Du nhắm mắt lại, đại khái đã tính toán chi phí mời sư phụ của La đại sư về chắn chắc đắt hơn ông ta rất nhiều lần, lại còn cả tiền đền mạng, chỉ phí đắt hơn gấp sáu lần. Cho dù bán ngôi biệt thự này đi, cũng chỉ số lẻ.
"Con!" Mẹ Nguyễn dùng sức giữ chặt tay Nguyễn Du Du, móng tay sắc nhọn để lại mấy vết cào tr3n mu bàn tay cô, "Sau này cả nhà chúng ta chỉ biết trông cậy vào con, lần này gia đình gặp khó khăn như vậy, cũng là vì con, con phải chịu khó! "
“Mẹ." Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên lên, nghiêm túc nói: "Con không muốn ở lại thế giới này, con muốn quay về.”
Mẹ Nguyễn thay đổi nét mặt, quay đầu lại Nguyễn Hàm Chương.
Nguyễn Hàm Chương tức giận nói: "Không được, nơi này chính là nhà của mày, vì muốn đem mày quay về đây, trong nhà phải trả một giá lớn như vậy, mày chỉ được phép ở lại chỗ này!"
Ông ta bước ra ngoài, không bao lâu liền quay trở lại, trong tay cầm theo một cái khay, bên trong đặt bút lông, chu sa, giấy vàng, "Từ giờ trở đi, mày ngồi ở nhà vẽ bùa. Ba thấy mày tìm khối cơ thể mới khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều, việc vẽ bùa sẽ dễ dàng hơn trước kia.”
Nguyễn Hàm Chương mang theo em trai rời đi, nhưng mẹ Nguyễn vẫn ngồi ở đây, "Con gái ngoan, con ngồi vẽ đi, mẹ ngồi ở đây với con. "
Bà ta ngồi xuống bàn làm việc, "Vẽ bùa bình an, bùa chữa bệnh cùng bùa trị thương, bùa nhan sắc v.v. Con mau vẽ đi.”
Nguyễn Du Du bình tĩnh nói: "Mẹ cũng đi ra ngoài đi, con sẽ vẽ. "
“Không được. " Mẹ Nguyễn lắc đầu, "Con thật vất vả mới quay trở về, mẹ phải ở bên cạnh con.”
Nguyễn Du Du mím môi, cô đương nhiên bà ta ở lại giám sát cô. Cô vẽ bùa suốt bao nhiêu năm này. Mấy lá bùa bình thường họ đều biết, bà ta tận mắt nhìn thấy cô vẽ bùa, sợ cô vẽ lá bùa để quay về thế giới kia, thật tiếc cô không biết vẽ lá bùa như vậy.
Nguyễn Du Du quyết định nằm xuống giường không di chuyển. Cô không vẽ thêm một lá bùa nào gia đình này nữa, không mang tiền về cho gia đình bọn họ, vì bọn họ tham lam đã đạt được mục đích nhưng tiếp tục giày vò cô.
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn, thấy bộ quần áo tr3n người thay mới. cô đưa tay sờ, lá bùa ngọc bích màu tím tr3n cổ biến mất.
"Lá bùa của con đâu?" Nguyễn Du Du hỏi.
Mẹ Nguyễn nhíu mày, "Cho La đại sư rồi. La đại sư vừa nhìn thấy lá bùa kia. Mới chịu đồng chịu chúng ta để cho thêm mấy ngày nữa. Du Du, con mau đứng lên, La đại sư là người không dễ trêu chọc"
“Vậy bộ quần áo của con đâu?
Mẹ Nguyễn để lộ mất kiên nhẫn, "Bộ quần áo hơi bẩn, nên mẹ thay bộ mới cho con rồi.”
Nguyễn Du Du suy nghĩ một lúc, bọn họ chắc là lo lắng tr3n người ẩn giấu món đồ quay lại thế giới kia. Nên thay hết quần áo tr3n người cô ra.
"Mẹ, con khát nước." Nguyễn Du Du nói.
Lông mày của mẹ Nguyễn nhảy dựng lên, cố đè nén cơn tức giận, bà ta đứng lên, "Vậy chờ, mẹ đi rót nước cho con. "Lúc bà ta đi ra ngoài, còn cầm theo khay đựng đồ kia đi theo.
Nguyễn Du Du bất đắc dĩ nằm tr3n giường, bọn họ quả nhiên đang đề phòng cô lén vẽ bùa, không có giấy vàng chu xa, cô không thể vẽ ra được lá bùa sấm sét.
Mẹ Nguyễn nhanh chóng bưng nước đến, đặt lên bàn, "Được rồi, bây giờ con không còn tiểu thư ốm yếu nữa. Mau chóng đứng dậy uống nước, bắt đầu vẽ bùa đi.”
Nguyễn Du Du vẫn nằm yên không nhúc nhích, "Không uống, không vẽ bùa. "
"Con..." Mẹ Nguyễn hoàn toàn mất kiên nhẫn, cũng lười đóng vai người mẹ dịu dàng, lạnh lùng nói: "Tình huống trong nhà chúng ta bây giờ con cũng đã biết, không vẽ bùa, tức là ngay cả cơm cũng không có mà ăn!”
“Con suy nghĩ kỹ đi!” Bà ta cầm khay lên, đóng cửa phòng và khóa trái lại.
Nguyễn Du Du nghe được tiếng bước chân của bà, cô cô biết bà ta đã rời đi. Trong nhà không có ai khác, chỉ có bốn người họ, mấy người giúp việc trước kia không còn ở đây, chắc ngay cả tiền lương không trả được, nên họ đã xin nghỉ về.
Nguyễn Du Du nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe động tĩnh.
Cô nghe thấy tiếng mẹ đặt khay xuống trong phòng khách, sau đó liền trở về phòng ngủ.
Nguyễn Hàm Chương hỏi: "Nó không chịu vẽ bùa?”
Mẹ Nguyễn: "Vâng “
“Chồng, phải làm sao bây giờ? Tính cách của con nhóc ch3t tiệt quá cứng đầu và bướng bỉnh. Nếu nó nhất quyết không chịu vẽ bùa thì phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Hàm Chương: "Không vẽ bùa thì cho nhịn đói, trừ khi nó muốn ch3t, không thì sớm muộn gì nó cũng phải chịu cầm bút lên vẽ.”
Mẹ Nguyễn: "Ông nói thử xem, nếu chúng ta đem mạng của nói bồi thường cho La đại sư ——"
"Vớ vẩn!" Nguyễn Hàm Chương trách mắng: "Sao có dùng tính mạng nó để bồi thường sư phụ của La đại sư. Tiền làm lễ chưa trả xong, cho dù có đem căn biệt thự này bán cũng không đủ, chẳng lẽ còn muốn tôi tìm biện pháp đi kiếm tiền sao?! Hơn nữa, nó chính là gà đẻ trứng vàng, chỉ cần có nó trong tay, chúng ta muốn bao nhiêu tiền chẳng được?!”
Mẹ Nguyễn nở nụ cười: "Đúng vậy, không thể giết gà đẻ trứng vàng này được. Chồng, nói cũng kỳ lạ thật, tại sao nó chưa ch3t? Tro cốt của nó đã được chôn cất gần một năm nay, nhưng nó vẫn còn sống? Lại tìm một cơ thể khác? Nhưng em cảm thấy nhìn cơ thể đó nhìn giống hệt nó trước kia?”
Nguyễn Hàm Chương: "La đại sư nói sức mạnh tinh thần của nó quá lớn, cơ thể đã ch3t hồn phách vẫn còn. Còn về phần nó tìm được khối cơ thể mới này như thế nào, cho cơ thể này có giống nó trước kia cũng không sao, chỉ cần khỏe mạnh, không ch3t sớm là được. ”
......
Nguyễn Du Du ôm đầu gối ngồi tr3n giường, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Cô đã ba ngày không ăn cơm, chỉ uống chút nước trắng, da dày đau đến mức thắt lại, tr3n người không còn chút sức lực.
Lời răn dạy của ba, nước mắt của mẹ, sự ồn ào của em trai, không thể khiến cho cô ấy cầm bút lông lên vẽ.
Thế nhưng, cô rất nhớ Thẩm Mộc Bạch, muốn trở lại bên cạnh anh.
Ba ngày nay, trời liên tục mưa, buổi sáng và buổi chiều đều mưa rất lớn, kèm theo sấm sét, giống hết khoảng thời gian Thẩm Mộc Bạch làm thí nghiệm mưa nhân tạo tr3n núi. Điều này khiến cho nghi ngờ, liệu thời tiết hai thế giới giống hệt nhau. 3 ngày nay, Thẩm Mộc Bạch kiên trì tạo mưa nhân tạo, chờ cô quay trở về.
Mỗi lần mưa bão, cô đều đi ra ban công, đáng tiếc, xác suất bị sét đánh quả nhiên rất thấp, nếu không bùa sấm sét, sấm sét căn bản không thể đến lại gần cô.
Nguyễn Du Du nhìn qua căn phòng một lượt.
Trong phòng không có món đồ nào khác, ngoại trừ cái giường đang nằm, cũng chỉ có một bộ bàn ghế, cô tìm rất nhiều lần, không tìm món đồ nào để vẽ bùa.
Tuy nhiên, cô không thể chờ thêm được nữa.
Cô đã quá đói bụng, mấy ngày sau hoặc là ch3t đòi, hoặc là phải cầm bút lông vẽ bùa cho Nguyễn Hàm Chương, cô nghe lén biết được có rất nhiều người xếp hàng chờ, cũng chính bởi vì như vậy, đoán được Nguyễn Hàm Chương có khả năng trả nợ, mấy ngày nay La đại sư không dẫn người theo đi đến đây đòi tiền.
Mà Nguyễn Hàm Chương hiển nhiên cũng không còn đủ kiên nhẫn, khoản nợ ông ta gánh, mấy đời cũng không trả hết, nhất định tìm cách để bắt Nguyễn Du Du vẽ bùa.
Đêm hôm trước, cô nghe ba mẹ cô bàn luận đặt m4 túy trong nước uống của cô, để cô nghiện, sau này dễ dàng kiểm soát cô hơn, khiến cô ngoan ngoãn nghe lời bọn họ.
Thật may là bọn họ không biết thính giác của Nguyễn Du Du khác với người thường, nên khi nói chuyện căn bản không đề phòng
Nguyễn Du Du không biết bọn họ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch này hay chưa, hai ngày nay cô không uống ngụm nước nào.
“Cạch cạch” tiếng mở khóa cửa vang lên, cửa phòng được mở ra. Mẹ Nguyễn bưng khay đi vào, bên trong không hề bút lông giấy chu xa, mà chính là đồ ăn.
Bà ta đặt khay lên bàn, đi đến bên cạnh Nguyễn Du Du ngồi xuống: "Con gái ngoan, con đừng ương bướng như vậy nữa, nơi này mới là người nhà của con, con còn muốn quay về đâu nữa? Hơn nữa, cho dù con muốn đi, con không còn cách nào khác? Tr3n đời này không có vị pháp sư nào đủ công lực đem con quay về. Cho dù có, công lực mạnh đến mức gi3t ch3t sư phụ của La lão sư. Liệu có vị pháp sư nào dám làm công việc này nữa không?”
Bà ta thở dài, "Con thích mẫu người đàn ông nào, nói cho mẹ nghe, mẹ tìm cho con, được không?”
Nguyễn Du Du ngước đầu lên nhìn bà ta: "Sao vậy, mẹ nỡ gả con ra ngoài?” Giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn.
Mẹ Nguyễn sắc mặt trở nên cứng đờ, "Mẹ thương con như vậy, làm sao nỡ cho con gả đến nhà người khác chịu khổ, mẹ cho một người con rể tốt bảo anh ta ở rể, mẹ hứa nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Nguyễn Du Du nhếch khóe môi lên, cô chính là gà đẻ trứng vàng, đương nhiên bọn họ không nỡ rồi.
Nụ cười tr3n mặt cô khiến cho mẹ Nguyễn có chút xấu hổ cùng tức giận, không thèm đóng kịch nữa, "Rốt cuộc con có ăn cơm hay không? "
“Không ăn."
“Được, con không ăn, thì mẹ ăn! Mẹ Nguyễn ngồi xuống bàn, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Bà ta cố ý, mấy ngày nay cứ đến giờ cơm, bà ta đi đến ăn cơm trước mặt Nguyễn Du Du, để cho Nguyễn Du Du càng thêm khó chịu.
Mùi thức ăn bay đến, dạ dày của Nguyễn Du Du càng đau dữ dội hơn.
Mẹ Nguyễn ăn xong, bưng khay đi, chỉ để lại cho Nguyễn Du Du một ly nước, ẩn ý nhìn cô, "Con nhóc ch3t tiệt, mẹ thử xem con quật cường đến khi nào! Chỉ một vài ngày nữa, con sẽ khóc và cầu xin để vẽ bùa!
Bà ta khóa cửa lại, tiếng bước chân dần cách xa.
Nguyễn Du Du từ từ bò xuống giường, cố đứng dậy, mọi thứ trước mặt cô đều biến thành màu đen. Đứng bên cạnh một lúc rồi mới tỉnh táo trở lại.
Cô đi đến bàn nhìn, nước trong cốc không có màu, trong suốt, trông không có gì nước uống khác thường.
Tuy nhiên, "khóc lóc cầu xin để muốn vẽ bùa"? Rõ ràng, trong ly nước này đã bỏ m4 túy, mấy ngày nữa cô sẽ phát tác, chắc chắn khóc lóc cầu xin bọn họ?
Nguyễn Du Du lắng nghe động tĩnh, không có ai đứng gần cửa, ba mẹ đang nói chuyện trong phòng ngủ của bọn họ, em trai cầm súng đồ chơi chạy loanh quanh trong phòng khách.
Cô nâng ly nước lên, bước vào phòng tắm và đổ nước vào bồn rửa mặt.
Đặt ly nước lên bàn, Nguyễn Du Du mở vòi nước rồi cầm lên súc miệng.
Nước hơi lạnh, Nguyễn Du Du dùng tay che bụng mình lại, hai ngày hôm nay bụng cô luôn đau âm ỉ, ngoại trừ việc bị đói, còn liên quan đến việc cô dùng nước uống.
Ba giờ chiều, bầu trời tối sầm lại, một cơn giông chuẩn bị kéo đến.
Tiếng mở cửa phòng vang lên, mẹ Nguyễn và Nguyễn Hàm Chương đều bước vào, mẹ Nguyễn oán giận, "Thời tiết oái ăm, mưa lớn thế này kiểu gì tí nữa tắc đường.”
Bà ta đặt khay tr3n tay xuống bàn, trong khay không có giấy chu sa cùng bút lâu, mà là đĩa đồ ăn nhẹ cùng một ly sữa.
Mẹ Nguyễn bật cười nói: "Con gái ngoan, mau ra đây đến ăn chút gì đi, lúc nãy là lỗi của mẹ, con không muốn vẽ bùa, mẹ sẽ không ép con nữa.”
Nguyễn Hàm Chương biểu cảm nghiêm túc, "Du Du, hai ngày nay ba không ở nhà, cũng không biết chuyện con tuyệt thực. Con còn định ngang bướng bao giờ. Thôi được rồi, con không muốn vẽ bùa nữa thì không cần vẽ nữa. Ba tự tìm cách trả nợ.”
Nguyễn Du Du nhìn vào chằm chằm đĩa điểm tâm, xem ra, bọn họ sợ ép con gà đẻ trứng vàng ch3t đói, nên tạm thời nhận thua. Không biết trong đồ ăn và sữa liệu có chứa m4 túy không, nhưng nhìn dáng vẻ này của bọn họ, rõ ràng dựa theo thời gian, sắp đến lúc cô “phát cơn nghiện”.
Cô nuốt nước bọt, chậm rãi bò tr3n giường xuống, đi đến bên cạnh bàn, tay vừa muốn lấy điểm tâm, liền dừng lại.
Nguyễn Du Du nhìn tay mình: "Con, con đi vệ sinh, rửa tay. "
“Được đi đi." Mẹ Nguyễn biết thói quen của cô, đi từ bên ngoài về nhất định tắm rửa. Trước khi ăn nhất định phải rửa tay trước.
Nguyễn Du Du đi vào trong nhà vệ sinh, bây giờ cô đói lả đi, bước chân loạng choạng, không dám đi quá nhanh, đi đến cửa phòng vệ sinh, tay chống lên cửa hít thở một hơi thật sâu.
Mẹ Nguyễn cùng Nguyễn Hàm Chương quay sang nhìn nhau, ánh mắt hiện lên ý cười.
Nguyễn Du Du đóng cửa phòng vệ sinh, cô nghe loáng tiếng sấm bên ngoài truyền vào, xem ra trận mưa rất lớn còn kèm theo sấm chớp.
Tiểu Bạch, có phải là anh không? Anh đang chờ em sao?
Nguyễn Du Du bật mở vòi nước ra để mặc nước chảy. Cô giờ ngón trỏ của bàn tay phải lên, đặt nó trong miệng và cắn mạnh xuống.
Đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến, mùi máu tươi ở trong miệng tản đi.
Nguyễn Du Du dùng tay trái vén áo thun dài tay lên, ngón trỏ tay phải ấn vào bụng, dùng máu tươi vẽ đường cong cong tr3n người mình, đó là một lá bùa sấm sét.
Đói và cảm giác đau đớn khiến cô có hơi chóng mặt, cô vịn tay bồn rửa tay, dùng nước rửa sạch vết máu còn sót lại tr3n ngón trỏ.
Tiếng sấm càng ngày càng lớn, tia chớp càng ngày càng lóe sáng, so với hai ngày hôm trước đã gần hơn rất nhiều, giống như nó đang ở bên ngoài biệt thự.
Đôi mắt của Nguyễn Du Du sáng rực lên lên, giống như ngôi sao băng lóe tr3n bầu trời.
"Du Du, con làm sao vậy?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của mẹ Nguyễn.
"Không sao đâu ạ, con ra ngoài đây ạ." Nguyễn Du Du từ phòng vệ sinh đi ra, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, cố giấu ngón trỏ đi
Mẹ Nguyễn khẽ nhíu mày, "Sao lại có mùi máu tươi? Con bị thương sao? "
“Không phải." Nguyễn Du Du bình tĩnh nói: "Là mùa mưa giông, trời đang mưa rất to.”
Cô đi ra ngoài ban công, mở cửa phòng ra, gió cuốn theo hạt mưa bay vào phòng, khiến tấm rèm cửa trở nên ướt đẫm.
“Con nhóc ch3t tiệt, con làm gì vậy hả, mau đóng cửa lại!” Mẹ Nguyễn mắng: "Không thấy bên ngoài trời đang mưa to sao?”
Bà ta vừa định chạy ra kéo Nguyễn Du Du vào, một tia chớp màu tím léo lên ở phía sau Nguyễn Du Du, "rầm" một tiếng nổ lớn vang, tiếng sấm đó đánh thẳng vào tim của con người, cây cối trong vườn rung chuyển sắp ngã.
Mẹ Nguyễn hoảng sợ hét lên một tiếng, vội lùi lại về phía sau mấy bước.
Nguyễn Hàm Chương giống như đã nhận ra điều gì đó, ông ta tiến về phía trước 2 bước, lại một tia chớp, giống như đang lướt qua cơ thể Nguyễn Du Du, ông ta sợ hãi mở to hai mắt lên nhìn, cuối cùng không dám lại gần.
Nguyễn Du Du mím môi cười, "Tôi có món quà muốn dành tặng hai người.”
“Cái gì, cái gì?”Nguyễn Hàm Chương có linh cảm không lành. Mưa lớn, sấm sét ngay bên cạnh, nụ cười tr3n môi của Nguyễn Du Du, đều khiến hắn ông ta sợ hãi
Nguyễn Du Du nhanh chóng cắn ngón trỏ tay phải, một vết thương mới mở ra, máu tươi từ từ chảy ra.
Tay trái cô giữ chặt tấm rèm cửa sổ lơ lửng, dùng ngón trỏ tay phải vẽ một lá bùa lên tấm rèm, vải trắng như tuyết, máu đỏ tươi, những đường nét cong vừa kỳ lạ vừa độc đáo.
“Con, con vẽ cái gì vậy?!" Giọng nói của Nguyễn Hàm Chương trở nên run rẩy.
"Tự mình đi ra xem đi." Nguyễn Du Du dùng sức ném tấm rèm cửa lên, tấm rèm bay vài vòng tr3n không trung, đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa cháy dữ dội, chỉ trong chớp mắt thiêu cháy tầm rèm cửa.
Nguyễn Hàm Chương và mẹ Nguyễn hoảng sợ hét lớn lên, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để dập tắt ngọn lửa dữ dội.
Nguyễn Du Du bước ra bên ngoài, đứng ở trước lan can ban công, cô giang hai lên, ngẩng mặt lên trời, nhắm mặt lại, trong lòng niệm: