Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Vinh Nhung nhận thấy vẻ mặt khác thường của Du Dịch Nghiêm, có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ Du, anh sao vậy?”
Du Dịch Nghiêm nhìn thấy sự quan tâm chân thành trong mắt Vinh Nhung, lòng chợt rung động, dừng chân lại hỏi: “Nhung Nhung, tiêu chuẩn để gửi tin nhắn ‘rung động’ của cậu là gì? Hôm đó tôi thấy cậu gửi tin nhắn cho tôi toàn là lời cảm ơn, gửi cho người khác cũng vậy à?”
“Ừm, đều là lời cảm ơn cả.” Vinh Nhung gật đầu thật lòng, “Bây giờ tôi vẫn chưa có người… thích.”
Vẻ mặt của Du Dịch Nghiêm trở nên nghiêm túc: “Nhưng tin nhắn ‘rung động’ thì khác mà, nếu cậu không nói rõ thì người khác sẽ hiểu nhầm là cậu thích họ đấy.”
Vinh Nhung nghĩ thầm trong lòng, mình chỉ là một nhân vật phụ trong truyện, lại còn gửi tin nhắn cảm ơn rõ ràng như vậy, chắc chắn không ai hiểu lầm đâu, lời vừa đến miệng, nhưng cậu đột nhiên nhớ lại tin nhắn “Một trái tim không thể chứa hai người” nhận được vào ngày thứ ba, cậu mới giật mình nhận ra: “Không lẽ…”
Vinh Nhung suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối nay tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ.”
Nghe Vinh Nhung nói vậy, trên mặt Du Dịch Nghiêm lại nở một nụ cười, nói một câu hơi vượt quá giới hạn: “Vậy cậu có muốn đi đâu đó với tôi không?”
[Huhuhu hai người đã ra khỏi nhà vệ sinh rồi mà sao không bật mic vậy?]
[Có ai biết đọc khẩu hình không nhỉ, dịch giúp xem họ nói gì với?]
Khán giả trong phòng livestream đang tìm kiếm cao thủ đọc khẩu hình thì đột nhiên thấy Du Dịch Nghiêm và Vinh Nhung lên xe, không khỏi ngạc nhiên:
[Ê, sao tự nhiên lại lên xe rồi?]
[Họ đi đâu vậy? Không về bàn ăn nữa à?]
[Hahaha cứ như đang đưa nhau đi trốn vậy.]
[Mặc dù vậy… nhưng họ là hai công đấy nhé ⊙▽⊙]
[Chắc mấy người ở trong cửa hàng không biết hai người này đã đi đâu nhỉ?]
[Haha, để tôi qua phòng livestream của họ xem thử~ ̄▽ ̄~~]
Trong của hàng
Từ khi Vinh Nhung và Du Dịch Nghiêm đi vào vệ sinh, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Trần Lâm Tắc Hủ luôn nhớ mình là một MC nhỏ, cùng với Sở Viễn Trạch hào hứng thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Cuối cùng, họ đắn đo giữa hai trò chơi “Ai là kẻ nói dối” và trò chơi hỏi đáp vừa rồi.
Hàn Lệ không kiên nhẫn phàn nàn: “Hai người kia rớt vào bồn cầu rồi à? Sao lâu vậy chưa trở lại?”
Phó Ưng Phủ trực tiếp đi tìm người: "Tôi đi xem thử."
Nhưng anh đến nhà vệ sinh gần đó mà không thấy ai cả.
Ra ngoài, Phó Ưng Phủ hỏi PD đi cùng: "Hai người họ ở đâu?"
"Họ đã..." PD đi cùng nhớ lại ống kính, "Tôi không thể nói chuyện này cho anh biết, phải đổi thẻ bài đặt biệt mới biết được."
Phó Ưng Phủ đưa cho anh ta một tấm thẻ.
[Không tìm thấy người chẳng phải đã giảm bớt hai đối thủ cạnh tranh rồi sao? Tổng giám đốc Phó đi theo làm gì vậy???]
Nhưng khi PD mở tấm thẻ ra, trên đó viết: "Trở về nhà chung ‘rung động’ ba tiếng".
[????]
"Tổng giám đốc Phó, anh phải quay về nhà chung ‘rung động’, ít nhất là ba tiếng." PD đọc xong, có chút lo lắng.
Phó Ưng Phủ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy tôi đổi một tấm thẻ khác."
PD đi cùng có chút lúng túng: "Xin lỗi, tấm thẻ này đã đổi rồi, nhất định phải thực hiện, phải đợi ba giờ sau mới đổi thẻ khác được."
Phó Ưng Phủ với vẻ mặt u ám lên xe.
Mọi người ở lại của hàng chờ Phó Ưng Phủ tìm người, nhưng nửa tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa quay lại.
Trần Lâm Tắc Hủ có chút buồn bực: "Sao cả tổng giám đốc Phó cũng mất tích rồi."
Sở Viễn Trạch nghi ngờ nói: “Có phải ba người họ đã lén lút đi đâu đó chơi rồi không?"
[Không phải (cố nhịn cười), chỉ có hai người, còn tổng giám đốc Phó đã bị ‘gửi’ về nhà chung ‘rung động’ rồi.]