Tuy nhiên, việc một người thẳng như que củi là cậu lại đến đây giả làm khách mời công vốn dĩ đã là một sự lừa dối...
Lê Hoài An thấy Vinh Nhung đột nhiên chán nản, liền quay sang xin lỗi cậu: "Xin lỗi Nhung Nhung, tôi không nên không hỏi rõ ràng mà tùy tiện hiểu lầm cậu."
Vinh Nhung nhìn Lê Hoài An, ánh mắt vừa có áy náy vừa có chút hoang mang.
Sở Viễn Trạch thấy bầu không khí giữa hai người khá tốt, rất tinh ý nói: "Hì hì, tôi có việc ra ngoài một lát, hai cậu cứ từ từ nói chuyện nhé."
Vinh Nhung quay đầu nhìn Sở Viễn Trạch vội vàng đóng cửa rời đi, đang phân vân có nên đi theo không thì nghe thấy Lê Hoài An gọi mình, ánh mắt của Vinh Nhung quay trở lại người Lê Hoài An.
"Nhung Nhung, dạo này cậu có rảnh không? Tôi muốn tìm cậu tiếp tục làm thêm."
Vinh Nhung nghe thấy làm thêm, đôi mắt đào hoa tràn đầy vui mừng nói: "Thật không? Vậy... vẫn là kiểu tranh như lần trước à?"
"Không phải." Lê Hoài An nghe thấy câu này mặt đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Lần này phong cách sẽ thiên về, thiên về ấm áp duy mỹ."
"Ồ ồ, được thôi." Vinh Nhung nghe thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy lần trước có hơi kỳ lạ.
Lê Hoài An tiếp tục nói: "Nếu ngày mai tổ chương trình không sắp xếp gì thì chiều mai chúng ta đến phòng vẽ tranh của tôi, có thể sẽ vẽ đến tối mới về được."
"Không vấn đề gì, cảm ơn Hoài An." Vinh Nhung thực sự rất vui khi lại có thể kiếm được tiền: "Vậy mai gặp nhé."
"Ừ, mai gặp nhé..." Lê Hoài An đi đến cửa tiễn Vinh Nhung, phần tai dưới mái tóc đã đỏ ửng.
Còn Vinh Nhung từ phòng của Hoài An ra, liền chuẩn bị về phòng chơi với Đô Đô.
Về phần quà của tổng giám đốc Phó, cậu định chờ tổng giám đốc Phó về phòng rồi mới đưa, nhưng không ngờ khi mở cửa, cậu lại thấy tổng giám đốc Phó đang ở trong phòng.
Đô Đô hơi sợ Phó Ưng Phủ, mỗi khi anh ở trong phòng là nó lại co ro trong tổ. Bây giờ thấy Vinh Nhung về, nó lập tức chạy chậm đến chân Vinh Nhung, kêu meo meo một cách đáng thương.
Vinh Nhung cúi xuống vuốt đầu nó, "Đô Đô, chờ lát nữa chúng ta chơi nhé."
Sau đó, Vinh Nhung đứng dậy, đi đến trước mặt Phó Ưng Phủ, "Tổng giám đốc Phó, cái này là..."
Phó Ưng Phủ cắt ngang lời cậu, "Cậu và Du Dịch Nghiêm hẹn hò rồi à? Vì thế mà cậu mới vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với tôi?"
Vinh Nhung bị câu hỏi bất ngờ của Phó Ưng Phủ làm sửng sốt, "Sao tôi có thể hẹn hò với bác sĩ Du được? Chúng tôi đều là khách mời công mà."
Vẻ mặt Phó Ưng Phủ không cảm xúc hỏi lại, "Nhưng không phải trước đây cậu đã nói với tôi rằng cậu là 0.5 sao?"
Vinh Nhung nhớ lại chuyện này, trên mặt lộ rõ vẻ do dự, sau một lúc, cậu hỏi, "À thì... 0.5 là gì vậy?"
Phó Ưng Phủ không chắc Vinh Nhung không biết thật hay giả, trực tiếp cầm lấy máy tính xách tay trên bàn đưa cho cậu.
Vinh Nhung hơi cứng ngắc nhận lấy máy tính của anh, tìm kiếm trên Baidu "Trong tình yêu đồng giới, 0.5 có nghĩa là gì?"
Kết quả mà Baidu đưa ra là: "Có thể làm 1 hoặc làm 0."
Sau khi đọc được dòng chữ đó, Vinh Nhung gần như buột miệng thốt lên, "Vậy thì tôi không phải là 0.5!"
Phó Ưng Phủ ngồi trên ghế, nhìn cậu mà không nói gì. Vinh Nhung nhẹ nhàng đặt máy tính xách tay và món quà nhỏ lên chỗ trống trên bàn làm việc của Phó Ưng Phủ.
Sau đó, cậu cầm quần áo của mình vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm tạo ra một không gian riêng tư, cho phép Vinh Nhung có thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Nhưng nhiệt độ nước cậu chỉnh có vẻ hơi cao.
Một lúc sau, hơi nước bắt đầu bao trùm khắp phòng tắm...
Cộc cộc cộc ——
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên làm Vinh Nhung đang chìm đắm trong suy nghĩ giật mình.
Vinh Nhung đành phải tắt vòi nước, hỏi vọng ra ngoài: "Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Phó Ưng Phủ truyền đến: "Đừng ở trong phòng tắm quá lâu, sẽ khá ngột ngạt."
"Vâng." Vinh Nhung có hơi không thích khi bị người khác quản lý như vậy, hơn nữa bây giờ cũng đâu phải mùa hè, có gì mà ngột ngạt.
Nhưng đối phương đã nói vậy, Vinh Nhung cũng không nán lại thêm, vội vàng xả hết bọt sữa tắm, mặc đồ ngủ rồi đi ra.
"Áo choàng tắm đâu?" Phó Ưng Phủ nhìn bộ đồ ngủ màu xám cũ kỹ trên người cậu, "Không phải tôi đã bảo cậu vứt hết những bộ đồ ngủ này rồi sao?"
"Mang đi giặt rồi." Mặc dù đã mang đi giặt thật, nhưng trong lòng Vinh Nhung vẫn cảm thấy mặc đồ ngủ của mình thoải mái hơn nhiều.
Phó Ưng Phủ lấy từ tủ quần áo một chiếc áo choàng tắm mới, đưa cho Vinh Nhung, giọng điệu không cho phép phản kháng: "Mặc cái này."
Vinh Nhung định từ chối, nhưng nhớ lại trước khi vào ở, cậu đã hứa sẽ nghe lời Phó Ưng Phủ, đành phải đổi giọng: "Được."
Thấy Vinh Nhung làm theo lời mình, sắc mặt Phó Ưng Phủ dịu đi đôi chút.
Vinh Nhung thay đồ xong đi ra, sợ Phó Ưng Phủ lại nói gì đó, ôm chặt Đô Đô rồi chuẩn bị đi ngủ.
May mắn là Phó Ưng Phủ tập trung làm việc, cũng không để ý đến cậu nữa.
Vinh Nhung ngủ say, đầu của Đô Đô đổi chỗ tựa vào cổ cậu, khi động đậy, chiếc áo choàng tắm của Vinh Nhung bị nó cọ mở ra...
Làm xong việc, Phó Ưng Phủ đi đến tủ quần áo lấy áo choàng tắm, vô tình liếc mắt về phía Vinh Nhung, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bởi vì Vinh Nhung không chỉ để lộ một mảng da trắng nõn mà còn có một nửa màu hồng nhạt...
Phó Ưng Phủ đi đến bên giường của Vinh Nhung, định giúp cậu kéo cổ áo lại, nhưng vừa đưa tay ra thì mèo trắng nhỏ quay đầu nhìn anh.
Vì vậy, Phó Ưng Phủ dừng động tác, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm, cho đến khi phía dưới có phản ứng, anh mới quay người đi vào phòng tắm.