*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Mười phút trôi qua, hai người vệ sĩ đứng canh ở cửa cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, bởi vì ngại giới tính nên không thể trực tiếp vào nhà vệ sinh kiểm tra, vội đi tìm Diêu Băng.
Diêu Băng vẫn còn đang ăn tôm hùm đất: “Hả? Không phải đi vệ sinh mới mười phút rất bình thường sao? Lúc tôi bị táo bón —” Hai người vệ sĩ mặt không cảm xúc, cô ấy muốn nói tiếp nhưng lại thôi, lau tay sạch sẽ: “Được rồi, để tôi đi nhìn xem.”
“Chân Chân?” Diêu Băng đi vào trong nhà vệ sinh, phát hiện bên trong không có ai, cô ấy lại đi ra bên ngoài, “Bùi Chân không có trong đó, nhưng cái nhà vệ sinh này còn có một cánh cửa ở đầu bên kia….”
Rốt cuộc biểu tình của hai người vệ sĩ cũng xuất hiện một vết nứt.
Tiêu đời rồi! Mục tiêu cần bảo vệ đã bị người khác mang đi!
….
Đau đầu quá….
Bùi Chân từ từ mở mắt lên, ý thức được bản thân mình đang bị trói vào một cái ghế, hai tay hai chân cũng bị trói chặt.
Trong phòng có người đi tới đi lui, thiếu nữ giả vờ như chưa tỉnh lại, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người nọ.
Nhìn bóng lưng này, chính là một người phụ nữ, có lẽ là người lúc trước đã đánh cô ngất xỉu trong nhà vệ sinh. Bùi Chân từng nghe Lê Khí nói qua chuyện mẹ nuôi Lợi Cầm của cậu, cô cảm giác người này chính là Lợi Cầm.
Lợi Cầm lấy điện thoại di động ra gọi điện, thấp giọng cười: “Con trai.”
Trong nháy mắt thân thể của Bùi Chân cứng đờ, giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi. Bà ta gọi điện thoại cho Lê Khí! Bà ta muốn làm cái gì!
So với việc sợ hãi tình cảnh của chính mình, cô càng lo lắng Lợi Cầm gây bất lợi với thiếu niên hơn.
Chỉ nghe thấy Lợi Cầm chậc chậc hai tiếng: “Ai ôi!!! Lo lắng cho bạn gái của con như vậy sao? Quả nhiên là có vợ liền quên mẹ ngay.”
Cái rắm nè, bà tính là mẹ cái đếch gì! Bà chỉ là một kẻ tâm thần biếи ŧɦái bạo hành thành tính mà thôi!
Bùi Chân thầm suy nghĩ, thừa dịp lực chú ý của Lợi Cầm đang đặt vào điện thoại, cô bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.
Là một căn nhà cho thuê rất đơn sơ, dơ bẩn lộn xộn, trên cái bàn nhỏ cách đó không xa có nhiều dụng cụ để chơi ma túy.
Trái tim của Bùi Chân đập rất nhanh, cố gắng khiến cho bản thân mình trấn tĩnh để còn bình tĩnh suy nghĩ, nhất định phải tìm cách nào đó cởi dây thừng trên tay và chân của mình ra. Ánh mắt của cô dán chặt trên cái bàn….
Cuộc đối thoại giữa Lợi Cầm và Lê Khí vẫn đang tiếp tục:
“Nếu như mày muốn cứu con bé, hãy đi đến căn nhà lúc trước chúng ta từng sống. Trên bàn có một cái điện thoại, dùng nó gọi video call cho tao, tao sẽ nói cho mày biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.”
“Không cho phép báo cảnh sát. Nếu để cho tao biết có cảnh sát tham dự vào chuyện này, bạn gái của mày sẽ không giữ được mạng đâu.”
Lợi Cầm cúp điện thoại, quay lại nhìn thiếu nữ đang ngất xỉu trên ghế. Không biết có phải do ảo giác của bà ta hay không, bà ta luôn cảm thấy cái ghế kia đã di chuyển, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, vẫn còn trong tình trạng hôn mê.
Không lâu sau, cuộc gọi video gọi đến.
Lợi Cầm bắt máy, nhìn thấy thiếu niên trong màn hình, cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
“Chân Chân ở đâu?”
“Ồ, mày nói bạn gái của mày à?” Lợi Cầm quay camera về phía Bùi Chân, “Này, mày nhìn đi, vẫn còn đang hôn mê. Trên đầu có một vết thương, máu chảy ra rất nhiều, thật đáng thương thật đáng thương mà.”
Sắc mặt của thiếu niên tối sầm, nhưng trong giọng nói mang theo một tia cẩn thận hiếm thấy, sợ bà ta làm tổn thương Bùi Chân: “Lợi Cầm, rốt cuộc bà muốn làm cái gì?”
“Hơn mười mấy năm không gặp, ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi sao?” Trông Lợi Cầm có chút thương tâm.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nhiên nói: “Bà không phải là mẹ của tôi.”
Giọng nói của Lợi Cầm đột nhiêng cao vút: “Tao không phải là mẹ của mày?! Tao không phải mẹ của mày vậy mẹ của mày là ai? Mày cho rằng Lợi Anh sinh ra mày chính là mẹ của mày sao! Cô ta chỉ là một phế vật không có đầu óc thôi!”
“Xem ra bà rất chán ghét bà ấy.”
“Tao không phải chán ghét nó! Tao hận nó!” Lợi Câm gào rống đến kiệt sức, “Nó cảm thấy mọi mặt của nó đều cao quý hơn tao! Ưu tú hơn tao! Vậy thì thế nào! Không phải nó cũng bị nhà họ Lê trả hàng sao! Không phải trước khi chết còn khóc lóc cầu xin tao hãy nuôi dạy mày thật tốt à! Ha ha ha nó chính là thứ phế vật thành sự không đủ bại sự có thừa!”
“Bà chán ghét tôi như vậy, tại sao lại giữ tôi bên người, không nói cho Lê Đằng biết tôi là con của ông ấy?”
“Tại sao tao phải nói cho ông ta biết! Vậy chẳng phải ông ta lại có được đứa con trai cưng à?! Chẳng phải mày sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu sao?! Tao chính là muốn nhìn đám tụi mày đau khổ, gia đình mày thống khổ là niềm vui của tao! Ha ha ha!”
Đôi mắt màu hổ phách của Lê Khí nhìn góc dưới bên phải màn hình, thản nhiên nói: “Thì ra là thế, tôi biết rồi.”
Lợi Cầm nhìn thấy khuôn mặt của thiếu không hề lộ ra chút hỉ nộ nào, bất giác không thú vị nữa, ho một tiếng nói: “Mở ngăn kéo dưới TV ra.”
Thiếu niên nghe theo, nhìn thấy bên trong ngăn kéo có một tấm sắt, bên trên có một ống tiêm.
Đồng tử của cậu co rút lại, giương mắt nhìn Lợi Cầm trong điện thoại: “Bà có ý gì?”
Lợi Cầm cười khanh khách: “Mày biết rõ đây là cái gì đúng không?” Bà ta đi đến cái bàn nhỏ phía trước, cầm lấy một ống tiêm giống như đúc đi tới trước mặt thiếu nữ.
Lê Khí lạnh lùng nói: “Đừng động vào cô ấy!”
“Tao có thể không động vào con bé.” Ngón tay của Lợi Cầm đặt trên núm đẩy pit –tông*, khóe môi nhếch lên cười lạnh, “Vậy mày cần phải lựa chọn rồi. Rốt cuộc là tiêm vào cơ thể mày, hay là tiêm vào cơ thể bạn gái mày.”(Núm đẩy pit –tông)
Nụ cười của bà ta tràn đầy ác ý, bất kể là ai trong bọn họ, khi cây kim đó đâm vào tĩnh mạch, cuộc sống sau này sẽ giống như bà ta, vạn kiếp bất phùng.
Lê Khí không chút do dự, cầm ống tiêm trên tấm sắt lên.
“Tốt lắm.” Lợi Cầm rất hài lòng, từng bước ra lệnh, “Hiện giờ, đặt điện thoại lên bàn, để cho tao nhìn thấy mày. Ừ, duỗi tay trái ra, nhìn thấy tĩnh mạch nơi khuỷu tay không, đặt ở đó tiêm vào.”
Thiếu niên làm theo lời bà ta phân phó, mũi kim lạnh buốt dán vào đường gân xanh mờ ảo đang nổi lên dưới làn da trắng lạnh. Chỉ cần hơi dùng sức, là có thể đâm vào.
Lợi Cầm nhìn vào chỗ đó không chớp mắt: “Nhanh lên.”
Lê Khí biết rất rõ, một khi tiêm ma túy vào người, không còn đường quay trở về. Cậu không thể ở lại bên cạnh Bùi Chân được nữa.
Nghĩ đến hậu quả đó, hàng lông mi của thiếu niên khẽ run lên.
Có đôi khi sinh ly tử biệt còn khiến con người ta đau khổ hơn so với cái chết.
“Mau lên!” Lợi Cầm gầm nhẹ giống như một con thú, nhìn thấy thiếu niên không động đậy, bà ta vén một bên tóc của thiếu nữ đang mê man lên, cái cổ trắng nõn thon dài hiện ra.
Lợi Cầm giơ ống tiêm lên, tay kia tìm động mạch chủ trên cổ của cô, hung hăng uy hϊếp nói: “Mày đã không chịu làm, vậy thì tiêm thuốc cho bạn gái mày nhé. Thế nào?”
Thiếu nữ vẫn luôn giả vờ ngất xỉu bỗng nhiên mở to mắt, dây thừng trói chặt tay chân không biết đã tháo ra từ lúc nào, cô giật lấy ông tiêm trên tay Lợi Cầm: “Bà đón lấy này!” Bàn tay kia đã sớm nắm thành đấm, đánh thẳng vào mũi của Lợi Cầm!
“A —-” Lợi Cầm bụm mũi, bị tập kích bất ngờ lập tức ngã xuống đất.
Bùi Chân ném ống kim tiêm đi, giạng chân ngồi trên người bà ta, hung hăng đánh một đấm vào thái dương của người phụ nữ này: “Một đám này, chính là báo thù cho cái ót của tôi!”
Từng cú đấm sét đánh của cô giáng xuống một đấm bên trái một đấm bên phải, đấm mấy đấm vào Lợi Cầm.
“Mấy cú đấm này, chính là báo thù cho việc bà ngược đãi A Khí!”
Lợi Cầm muốn phản kháng, nhưng bị thiếu nữ dùng sức chế trụ, nhìn ra được thiếu nữ thực sự rất tức giận, không chút lưu tình nào đánh vài đấm trên người bà ta: “Mấy đấm này, chính là báo thù cho việc bà muốn tiêm ma túy vào người A Khí! Con mẹ nó có phải bà bị bệnh đúng không! Cuộc sống của mình bất hạnh còn muốn kéo người khác xuống nước! Còn nói mẹ của A Khí là phế vật! Người ta xinh đẹp lại thích đọc sách, còn có chồng và con trai! Bà có cái rắm đó! Tôi thấy bà mới đúng là loại phế vật ngu ngốc tâm lý vặn vẹo! Bà tưởng rằng A Khí vẫn giống như trước kia không có ai yêu thương không có ai đau lòng à, để bà tùy tiện khi dễ hả?! Tôi nói cho bà biết! Bây giờ bà phải hỏi qua tôi nè! Người đàn ông của tôi có thể để cho người khác tùy tiện động vào hả?! Nói đùa à!”
Lúc Ngô Thiệu Trạch và một đám cảnh sát đá văng cánh cửa căn phòng cho thuê ra, bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.
Lợi Cầm căn bản không có khả năng đánh trả, bị Bùi Chân đè xuống đất đánh.
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ đó toàn là máu, Ngô Thiệu Trạch quay đầu hỏi mấy đồng chí cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát….Việc này, có tính là phòng vệ chính đáng không?”
Đám cảnh sát: “….”
Lợi Cầm còn chút hơi tàn, nhìn thấy đám cảnh sát đến, yếu ớt nói: “Không phải nói là không cho phép báo cánh sát sao? Lê Khí coi tôi chết rồi à?”
Bùi Chân lại đấm một đấm vào miệng của bà ta: “Bà là ai hả. Bà, bà nói không báo cảnh sát là không báo à?! Xã hội của chúng ta là một xã hội pháp trị! OK?!”
Ngô Thiệu Trạch:…..
Đám cảnh sát:……
*
Bùi Chân dựa vào giường bệnh, trên đầu đội một tấm lưới băng*, tay phải quấn nhiều lớp băng gạc giống như một cái bánh chưng. Bác sĩ nói tay phải của cô bị gãy xương, cổ tay trái bị bong gân, phải tịnh dưỡng một khoảng thời gian.(Tấm lưới băng đầu)
Vừa rồi cô tâm trạng kích động, tuyến thượng thận* tăng vọt, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, hiện giờ cơn đau mới mơ hồ ập đến. Chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng khiến cô đau đến khản giọng nhếch môi.
(*Tuyến thượng thận là tuyến nội tiết sản xuất nhiều loại hormone bao gồm adrenaline và steroid aldosterone và cortisol. Nguồn GG.)
Hơn nữa đánh người còn khiến cho cánh tay bị đau…..
Bùi Chân lĩnh hội sâu sắc câu nói “Lực tương tác”, giờ phút này cô chỉ còn có sức lực dựa vào đầu giường lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện.
Một nhóm người vây quanh giường bệnh. Lê Đằng và thư ký Mã vừa xuống máy bay nghe thấy tin này vội chạy đến, Ngô Thiệu Trạch cùng Diêu Băng, Ngô Trấn Sơ và vợ của ông ấy, cả gia đình ông chủ cùng Hạng Nam, trợ lý Tiểu Viên, còn có Cố Tinh Hải và Chúc Án vừa mới đến…..
Đương nhiên, ngồi gần Bùi Chân nhất, chính là Lê Khí vẫn luôn ngồi ở mép giường.
Ánh mắt của thiếu niên chưa từng rời khỏi cô một giây.
Một người nhỏ nhắn như vậy, lúc ấy lấy đâu ra sức lực lớn như vậy đánh liên tục mấy chục đấm vào người Lợi Cầm? Hơn nữa mỗi cú đấm đều dùng hết sức lực.
Cậu đứng ở đó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đến ngây người.
Nói thật, giây phút ngàn cân treo sợi tóc, nếu cô mở mắt chậm một giây thôi, thiếu niên đã chuẩn bị tiêm vào tĩnh mạch của mình.
Cũng may ngay từ đầu Lợi Cầm đã quay camera điện thoại về phía thiếu nữ, Lê Khí dường như nhìn thấy mí mắt của Bùi Chân run lên, không giống trạng thái đang mê man. Cậu còn thông qua màn hình chú ý đến, hai cánh tay của thiếu nữ vẫn luôn bị trói chặt sau ghế hơi động đậy, như thể đang muốn tháo sợi dây kia ra. Vì vậy cậu cố ý kéo dài thời gian, cho thiếu nữ có cơ hội đào thoát.
May mắn, cô đã kịp thời cởi bỏ dây trói.
Người nối liền không dứt đến thăm Bùi Chân, nhưng thiếu niên lần lượt nhã nhặn từ chối, đóng cửa phòng bệnh lại ngồi xuống.
Lúc này hai người mới có chút thời gian ở riêng với nhau, nhìn nhau không nói gì trong chốc lát, sau đó –
Bùi Chân dang hai tay ra, dịu dàng nói: “A Khí.”
Cuối cùng thiếu niên không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, mở rộng vòng tay tiến đến ôm chặt lấy cô, như muốn hòa tan thiếu nữ trong vòng tay của mình.
Sống sót sau tai nạn, hạnh phúc xen lẫn sợ hãi dâng lên, Bùi Chân không cầm được nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Hu hu hu hu em rất sợ.”
“Không cho phép nói xin lỗi! Anh không làm sai gì cả! Người sai chính là bà ta!” Bùi Chân nghiêm túc nhìn cậu, “Đã nghe thấy chưa?”
“Anh không muốn em vì anh mà bị thương.”
“Chút tổn thương đó có tính là gì, em đánh vô cùng sướng tay mà.” Cô giơ bàn tay bị quấn thành một cái bánh chưng lên.
Thiếu niên gật đầu, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Chân Chân hôm nay thật dũng cảm.”
“Tất nhiên.” Thiếu nữ dương dương đắc ý nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Có thể thưởng cho em một nụ hôn nhẹ không?”
Lê Khí nhìn xuống dưới, mái tóc đen nhánh cùng vầng trán cao quấn trong một lớp băng dày, hàng lông mi cong cong, lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện lên, vừa ngoan ngoãn lại vừa mê người.
Thiếu niên cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên lúm đồng tiền nông của cô.
“?” Bùi Chân mở to mắt. Tại sao lại là chỗ này?
“Anh hôn sai chỗ rồi.” Cô chống cù chỏ vào phần bụng của thiếu niên, chỉ vào đôi môi hồng nhuận của mình, rồi nhắm mắt lại: “Anh nên hôn ở đây nè.”
Thiếu niên bất đắc dĩ: “Đây là bệnh viện đó.”
Bùi Chân có chút tức giận, bệnh viện thì sao? Ở bệnh viện không thể hôn nhẹ à?
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận phồng má của cô, thiếu niên thấp giọng hỏi: “Thực sự không ngại à?”
Thiếu nữ hừ một tiếng không nói tiếng nào, quay mặt qua một bên. Khóe môi lặng lẽ nhếch lên, Lê Khí nhẹ nhàng nâng cái cằm nhọn xinh đẹp động lòng người của cô lên, che đi đôi môi mỏng hơi lạnh, công thành chiếm đất, không cho cô có bất kì cơ hội phản kháng nào.
Bùi Chân thực sự khó thở, hết lần này đến lần khác thiếu niên hôn như gió táp mưa rào, làm cho đôi mắt cô dần dần ngấn nước mắt.
Y tá đẩy cửa phòng bước vào nhìn thấy một màn như vậy, hai chân như bị đóng đinh, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn.
Thiếu nữ cảm giác được có người tiến vào, dốc sức liều mạng đánh vào lồng ngực cậu, trong miệng ưm a ưm ô ưm a.
Lúc này Lê Khí mới buông tha cho thiếu nữ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô, khẽ cười một tiếng: “Không phải bảo không ngại à?”
Y tá chuẩn bị thay thuốc: “…..Quấy rầy rồi.”
Chứng kiến hiện trường cặp đôi hôn môi còn chưa đủ, rõ ràng bọn họ còn nói ra những lời nói gây tổn thương mà.
Y tá nhanh chóng thay thuốc xong cho thiếu nữ rồi sau đó quay trở về bàn hộ lý, thở hổn hển hô to một tiếng: “Tôi muốn tìm bạn trai!”
Trong phòng bệnh, Bùi Chân nghe thấy cô y tá kia hô lên, nghĩ đến cảnh hôn nhau kịch liệt vừa rồi, khuôn mặt đỏ bừng. Thiếu niên ngồi ở một bên lại điềm nhiên như không có chuyện gì gọt quả táo, kiên nhẫn cắt ra từng miếng nhỏ đút vào miệng cô, làm cho người ta nghi ngờ hợp lý, nếu vừa rồi thiếu nữ không bảo dừng lại, cậu có thể hôn đến mức thiên hoan địa lão*.
(*Thiên hoan địa lão: Thời gian dài đằng đẳng, lâu như trời đất. Nguồn GG.)
“Da mặt dày thật.” Bùi Chân thầm nghĩ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia mềm mại khó diễn tả thành lời.
Tốt quá, cho đến bây giờ những chuyện lo lắng đề phòng cứ bình an vượt qua như vậy. Cả hai đều khỏe mạnh, có thể ôm, có thể hôn môi nhau.
Tương lai đang ở trước mắt, không có điều gì có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau nữa.
À, ngoại trừ một việc –
Bùi Chân khoanh hai tay tựa vào đầu giường, hơi híp mắt lại nói: “Hiện giờ chúng ta hãy thảo luận đến vấn đề ai là [Leach7] nhé?”
Động tác đút trái cây của thiếu niên bỗng chốc dừng lại.