Thật ra Tề Hành đã gửi cho hắn địa chỉ khách sạn Hoắc Liên Kỳ đang ở, nhưng theo lời Thẩm Trình Miên nói, rõ ràng cậu cũng biết Hoắc Liên Kỳ đang trốn ở khách sạn.
Thật thú vị. Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi lóe lên, hắn cố tình hỏi thêm hai khách sạn nữa rồi mới gọi đến nơi Hoắc Liên Kỳ thật sự đang ở.
Nói chuyện xong, Hoắc Dục Tiêu cất điện thoại, nói với Thẩm Trình Miên: "Tìm được rồi."
Hai người bắt một chiếc xe ở ven đường. Sau khi lên xe, Hoắc Dục Tiêu nói tên khách sạn cho tài xế, điện thoại hắn khẽ rung, Tề Hành lại gửi một tin nhắn.
Thiếu gia Hoắc, có cần tôi đánh thức Liên Kỳ không?
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, trả lời không cần.
Tề Hành là một người thông minh, hắn đã dặn dò Tề Hành rằng không cần hướng dẫn hay khuyên can Hoắc Liên Kỳ, cứ để Hoắc Liên Kỳ chơi cho đã. Nhưng mỗi khi việc làm của Hoắc Liên Kỳ đi quá xa, có thể ảnh hưởng đến hắn, Tề Hành sẽ kịp thời nhắn tin dò hỏi có cần ngăn cản hay không.
Nếu chuyện hôm nay đã đến tai Hoắc Hữu Hoài mà ngày hôm qua Tề Hành cũng không hỏi ý kiến của hắn, có nghĩa là việc Hoắc Liên Kỳ làm lần này không có gì quá đáng, ít nhất không đáng để Hoắc Hữu Hoài quan tâm, vậy thì chờ hắn qua xem thử rồi tính sau.
Sau khi lên xe, thấy Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn trầm tư, Thẩm Trình Miên cho rằng hắn đang lo lắng cho Hoắc Liên Kỳ. Tuy rằng cậu cảm thấy Hoắc Liên Kỳ không đáng, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu tự trách bản thân, có ý khuyên bảo nói: "Anh Dục, tìm được em ấy rồi thì không cần lo lắng nữa, sẽ không sao đâu mà."
Thẩm Trình Miên nghĩ rằng hắn đang lo lắng cho Hoắc Liên Kỳ?
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động. Hắn rất chắc chắn mình hề biểu lộ ra bất kì cảm xúc lo lắng nào, Thẩm Trình Miên lại nghĩ như vậy, chỉ có thể là nhờ suy ra từ những thông tin không rõ nguồn gốc mà cậu biết được.
Hoắc Dục Tiêu có thể khẳng định bản thân mình sẽ không nảy sinh một chút cảm xúc lo lắng nào dành cho Hoắc Liên Kỳ. Nếu là ở đời trước, khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, có lẽ hắn sẽ hơi lo lắng một chút...
Cho nên, những chuyện mà Thẩm Trình Miên biết rất có thể là chuyện ở đời trước.
Hoắc Dục Tiêu nghĩ vậy thì hơi nhíu mày.
Thấy hắn nhíu mày, Thẩm Trình Miên thở dài trong lòng. Ba Hoắc mẹ Hoắc không phải kiểu người có trách nhiệm, nhiều năm qua, Hoắc Dục Tiêu đã quen với việc chăm sóc cho Hoắc Liên Kỳ, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Bộ dạng Hoắc Dục Tiêu đứng yên không nói lời nào trước những lời trách mắng của ba Hoắc trong giấc mơ đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, Thẩm Trình Miên hơi hụt hẫng trong lòng, muốn tiêm trước cho Hoắc Dục Tiêu một liều vắc-xin.
"Anh Dục, cậu không phải người giám hộ của Hoắc Liên Kỳ, cho dù em ấy xảy ra chuyện hoặc gặp phải rắc rối gì thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân em ấy không hiểu chuyện." Thẩm Trình Miên gãi đầu, nói xong lại lo rằng bây giờ mình nói mấy lời này thì có vẻ hơi không hợp lẽ thường, dù sao Hoắc Liên Kỳ cũng là em trai ruột của Hoắc Dục Tiêu, cậu nói thêm: "Tôi chỉ cảm thấy cậu cũng chưa thành niên, tại sao phải có trách nhiệm chăm sóc cho Hoắc Liên Kỳ, em ấy lớn vậy rồi, vẫn nên tự lo cho bản thân thì hơn."
"Vậy à?" Hoắc Dục Tiêu đáp lại hời hợt. Nhìn hai con ngươi chất chứa đầy sự rối rắm của Thẩm Trình Miên, trong mắt hắn chợt lóe lên một dòng cảm xúc.
Hắn tự hỏi lại trong lòng.
Nếu nên tự lo cho bản thân, vậy tại sao cậu lại nhúng tay vào chuyện của tôi hết lần này đến lần khác?
Liên kết những hành động của Thẩm Trình Miên trong mấy ngày nay với đời trước của hắn, rất nhiều chuyện đã trở nên sáng tỏ.
Thà bỏ qua một manh mối quan trọng cũng muốn giấu tờ giấy đưa cho hắn, còn dặn dò hắn đừng để người khác biết; vòng vo nhắc nhở hắn rằng An Tử Mục có vấn đề, nói hắn tránh xa An Tử Mục; không thích Hoắc Liên Kỳ, khuyên hắn không cần coi việc chăm sóc cho Hoắc Liên Kỳ là trách nhiệm của bản thân,...
Mấy chuyện này đều là những cạm bẫy mà hắn đã phải trải qua ở đời trước.
Đối diện với ánh mắt trong veo của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu không khỏi tò mò rốt cuộc hiểu biết của Thẩm Trình Miên về chuyện đời trước được bao nhiêu? Nếu Thẩm Trình Miên biết những chuyện hắn làm sau này, cậu thật sự dám đâm đầu vào một người như hắn à?
Hoắc Dục Tiêu biết rõ, người trước mắt không ở trong cùng một thế giới với bọn họ.
Trong giới này, không ai có thể nuôi ra được một người hồn nhiên đến vậy.
"Tất nhiên rồi." Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu không biết được vài giây ngắn ngủi vừa rồi Hoắc Dục Tiêu đã suy nghĩ chuyện gì, một lòng mong lòng tốt của Hoắc Dục Tiêu không phải lãng phí dành cho Hoắc Liên Kỳ, "Anh Dục, cậu lo cho bản thân mình là được rồi. Hoắc Liên Kỳ 16 tuổi, không phải 6 tuổi, em ấy có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."
Lo cho bản thân mình, đây là lần đầu tiên Hoắc Dục Tiêu nghe thấy có người nói với hắn những lời này.
Khi nghe Thẩm Trình Miên nói như vậy, không ngờ hắn lại có cảm giác không tệ.
Thậm chí trong phút chốc hắn còn có ý nghĩ muốn trói người này vào bên mình, để cậu phải quan tâm hắn cả đời.
Gác lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu sâu thăm thẳm, "Được."
Hoắc Liên Kỳ không phải người sẽ để cho bản thân chịu uất ức nên những khách sạn mà nó thường đến đều là những khách sạn tốt nhất thành phố Nam. Thật ra nó muốn tránh đi mấy cái khách sạn của nhà họ Hoắc, nhưng tránh kiểu gì thì cũng chỉ còn lại mấy cái khách sạn có hợp tác với tập đoàn nhà họ Hoắc, họ đều biết rõ quan hệ giữa Hoắc Dục Tiêu với Hoắc Liên Kỳ, cho nên lúc Hoắc Dục Tiêu hỏi, bên khách sạn cũng không hề giấu giếm.
Sau khi đến khách sạn, bởi vì đã chào hỏi trước, quản lí khách sạn đã đứng chờ sẵn ở cửa, thấy Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên xuống xe thì vội vã chạy ra đón tiếp, vừa dẫn hai người vào bên trong vừa nói: "Thiếu gia Hoắc, nhị thiếu gia đến đây làm thủ tục nhận phòng lúc rạng sáng 1 giờ 40 phút, đang ở phòng 8008, nghe lời cậu dặn dò, nhân viên của chúng tôi không đến làm phiền cậu ấy."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Hai người đi theo quản lí vào trong thang máy, đến trước cửa phòng của Hoắc Liên Kỳ. Quản lí bước đến gõ cửa, ba người đứng đợi trong chốc lát, trong phòng lại không hề có động tĩnh gì. Quản lí nhìn Hoắc Dục Tiêu, lại gõ thêm vài lần, bên trong phòng vẫn không có phản ứng như cũ.
"Mở cửa." Hoắc Dục Tiêu nói với quản lí.
Khuôn mặt của hắn không có biểu cảm gì, khí thế lại mạnh mẽ, quản lí không dám nói gì, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi mở cửa thì ông đứng lui sang một bên, sáng suốt không tham gia vào tranh chấp của giới nhà giàu.
Thẩm Trình Miên theo sau Hoắc Dục Tiêu đi vào, vừa mới bước qua sảnh ra vào, thấp thoáng thấy được người đang nằm trên giường trong phòng ngủ, nhưng cậu còn chưa kịp thấy rõ cái gì, Hoắc Dục Tiêu phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại che kín đôi mắt cậu.
Ngón tay hơi lành lạnh nhẹ nhàng phủ lên mí mắt cậu, chắn kín mít tầm nhìn của Thẩm Trình Miên. Bóng tối đột nhiên bao trùm khiến Thẩm Trình Miên hơi ngây người, cậu không dám động đậy, "Anh Dục, sao thế?"
Hoắc Dục Tiêu chưa kịp trả lời, Thẩm Trình Miên đã nghe được âm thanh của Hoắc Liên Kỳ cùng với một giọng nữ đang thét lên chói cả tai.
"Ai đó! ** má! Bảo vệ đâu! Bảo vệ!" Đây là tiếng la tức muốn hộc máu của Hoắc Liên Kỳ.
Trong phòng ngủ vang lên những âm thanh hỗn độn, hai tiếng hét hoảng loạn khác nhau hoàn toàn, rõ ràng là của một nam một nữ. Thẩm Trình Miên sửng sốt trong chốc lát, trong nháy mắt đã hiểu được bên trong xảy ra chuyện gì.
Ngoài việc thật sự rất kinh ngạc, cậu còn thắc mắc, tại sao lại không giống với nguyên tác vậy?
Trong nguyên tác, Hoắc Liên Kỳ tìm khách sạn ngủ một giấc, chỉ có một mình nó, vậy hiện tại giọng nữ đang thét lên chói tai kia từ đâu ra?
"Đi ra ngoài chờ tôi." Âm thanh của Hoắc Dục Tiêu vang lên bên tai, kéo Thẩm Trình Miên về từ dòng suy nghĩ miên man.
Thẩm Trình Miên đã hiểu tại sao Hoắc Dục Tiêu lại che mắt cậu lại, chắc là hắn không muốn cậu nhìn thấy hình ảnh cay mắt này, tâm trạng đột nhiên hơi khó diễn tả. Hiện tại Hoắc Liên Kỳ mới có bao lớn chứ?
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Liên Kỳ đột nhiên nghe được giọng nói của Hoắc Dục Tiêu thì dường như đã tỉnh táo, thấy rõ người bước vào là ai, khí thế của nó tắt ngóm trong nháy mắt, "Anh? Sao anh...anh lại đến đây?"
Hoắc Dục Tiêu không để ý tới nó, cúi đầu nhìn đôi mắt đang bị hắn che lại của Thẩm Trình Miên. Chỗ lòng bàn tay bị lông mi sướt qua có hơi ngứa ngáy, cho thấy nỗi lòng không bình tĩnh của chủ nhân, tình huống trong phòng hiển nhiên không nằm trong phạm vi nhận thức của Thẩm Trình Miên.
"Năm phút, chỉnh đốn xong rồi thì cút ra đây." Sau khi lạnh giọng nói câu này xong, Hoắc Dục Tiêu cúi đầu nhìn Thẩm Trình Miên, âm thanh trở nên ấm áp hơn: "Ra ngoài nhé?"
Nhận ra hắn đang nói chuyện với cậu, Thẩm Trình Miên gật đầu cái rụp, "Ừm."
Khi hai người bước ra khỏi cửa, vừa lúc có người từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn thấy bọn họ thì hơi sửng sốt: "Thiếu gia Hoắc, thiếu gia Thẩm."
Thẩm Trình Miên nhìn về phía người nọ, cảm thấy hơi quen quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là người dẫn đường cho bọn họ ở hộp đêm ngày hôm đó, hình như tên là Tề Hành?
Lần này người nọ cũng ở đây, xem ra quan hệ giữa y với Hoắc Liên Kỳ không tồi.
Thẩm Trình Miên vẫn còn đang suy nghĩ, Tề Hành nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, muốn tìm cơ hội báo cáo cho hắn vài chuyện về Hoắc Liên Kỳ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Dục Tiêu, y lập tức hiểu được điều gì đó, tránh tầm mắt của hắn, không đáp lời với Hoắc Dục Tiêu nữa, như thể không hề quen biết hắn.
Quản lý là một người biết quan sát ánh mắt người khác, thấy họ đã đợi ở cửa được một lúc, ông liền mời họ vào một phòng nghỉ ở tầng này.
Tề Hành liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Tôi đến xem Liên Kỳ thế nào rồi."
Nói xong thì đẩy cửa bước vào phòng.
Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên đi theo quản lí đến phòng nghỉ, quản lý phục vụ trà xong thì rời đi ngay, để lại phòng nghỉ cho bọn họ xử lý mọi chuyện.
Sau khi quản lí đi rồi, Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, không biết nói gì.
Việc làm của Hoắc Liên Kỳ không nằm trong phạm vi dự đoán trước đó của cậu, trong sách cũng không đề cập đến chuyện này, chứng minh rằng đây không phải tình tiết đã xảy ra trong nguyên tác.
Cho nên trừ chuyện trong nguyên tác, rốt cuộc Hoắc Liên Kỳ còn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa chứ?
"Dọa cậu rồi?"
Thẩm Trình Miên không nói chuyện, nhưng Hoắc Dục Tiêu lại bất ngờ mở lời trước.
Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, sau khi phản ứng được Hoắc Dục Tiêu hỏi về chuyện gì thì lắc đầu, cảm thấy Hoắc Dục Tiêu đánh giá cậu hơi thấp rồi, "Tôi có dễ bị dọa vậy đâu, chỉ là hơi bất ngờ thôi... Tôi còn chưa thấy được hình ảnh gì không phù hợp với trẻ em nữa, lúc cậu che mắt tôi lại tôi còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra cơ."
Chưa kể đến chuyện tuổi tâm lí của cậu lớn hơn Hoắc Dục Tiêu, trước khi xuyên sách cậu còn từng xem phim cùng bạn đại học trong kí túc xá, sao có thể bị chuyện này dọa được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhận ra, vừa nãy cậu phải là người che mắt Hoắc Dục Tiêu mới đúng chứ nhỉ, Hoắc Dục Tiêu vẫn còn chưa thành niên mà!
Không biết có phải vì khí thế của Hoắc Dục Tiêu quá mạnh mẽ hay không, hắn luôn khiến người khác vô thức không chú ý đến vấn đề tuổi tác.
Sau khi nghe Thẩm Trình Miên nói vẫn chưa thấy gì, lạnh lẽo dưới đáy mắt Hoắc Dục Tiêu mới dần phai nhạt.
Hoắc Liên Kỳ thích chơi kiểu gì là chuyện của Hoắc Liên Kỳ, hắn không để ý.
"Thiếu gia Hoắc," Lúc này âm thanh của Tề Hành vang lên ngoài cửa phòng, sau khi Hoắc Dục Tiêu nhìn sang, y hơi chật vật nói hết lời: "Liên Kỳ nói cậu ấy chỉnh đốn xong rồi."
Giọng điệu Hoắc Dục Tiêu như đang nghiền ngẫm, "Sao, muốn tôi đến gặp nó?"
Đối diện trực tiếp với khí thế của Hoắc Dục Tiêu không phải điều dễ dàng, Tề Hành khó khăn mở miệng: "Liên Kỳ nói muốn anh chừa cho cậu ấy một chút mặt mũi. Thiếu gia Hoắc, ở tầng này còn có thiếu gia của mấy nhà khác nữa, Liên Kỳ nói chỉ có cậu ấy bị người nhà tìm tới cửa."
Thiếu niên hư hỏng mà cũng đua đòi xem ai hơn ai hả? Thẩm Trình Miên như được mở mang tầm mắt, cảm thấy Hoắc Liên Kỳ quả thật là hết thuốc chữa rồi.
Cậu nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, nhận ra biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu không hề dao động, không biết có phải đã quen với chuyện Hoắc Liên Kỳ là một thằng nhóc không biết phấn đấu rồi hay không. Sau khi chạm mắt với cậu, hắn mở miệng nói: "Ở đây chờ tôi."
Hắn nói xong thì đứng lên.
Thẩm Trình Miên đột nhiên kéo kéo hắn, nhắc nhở: "Anh Dục, đừng tức giận, không đáng."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi khựng lại, đối diện với ánh mắt đong đầy sự quan tâm của Thẩm Trình Miên, khóe miệng cong lên, "Sẽ không."