Ánh mắt của Thẩm Trình Miên bị hấp dẫn bởi nụ cười nhàn nhạt của Hoắc Dục Tiêu, cảm giác mất mát vì không được uống rượu vừa dâng lên trong lòng đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Cậu né tránh ánh mắt của hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cậu... uống thì cứ uống đi, dù sao thì tôi cũng không uống nữa, tôi đã nói là ngụm cuối thì chắc chắn đó là ngụm cuối."
Hoắc Dục Tiêu vờ như không nhận ra vừa nãy Thẩm Trình Miên đang định chơi trò bổn cũ soạn lại, nhìn bộ dạng mạnh miệng của cậu thì trong lòng hơi ngứa ngáy, đầu ngón tay hắn giật giật, đứng dậy rót cho cậu một ly nước trái cây.
Hắn đặt ly nước trước mặt cậu, liếc nhìn cậu rồi nói: "Uống cái này."
Màu sắc rực rỡ của nước trái cây tương phản rõ rệt với ly rượu vang đỏ sẫm của Hoắc Dục Tiêu bên cạnh, Thẩm Trình Miên lặng lẽ thở dài trong lòng, nhấp một ngụm nước trái cây.
Nước trái cây thì nước trái cây, dù sao cũng là do Hoắc Dục Tiêu rót cho cậu, người bình thường còn lâu mới được ưu ái thế này.
Nghĩ vậy, tâm trạng Thẩm Trình Miên lại trở nên tốt đẹp.
Lúc này, những người cần đến cũng đã đến cả, bữa tiệc từ từ đi vào đúng quỹ đạo, ban nhạc ở góc sảnh chính chơi một bản nhạc êm dịu, không khí trong sảnh cũng dần nóng lên.
Khu vực sảnh phụ của bọn họ có phạm vi quan sát rất tốt, người ngồi ở trong có thể thấp thoáng nhìn thấy sảnh chính qua những chậu cây xanh, nhưng người bên ngoài lại rất khó biết được những việc đang diễn ra ở đây.
Hơn nữa, tất nhiên Lưu Tề Huy đã cố ý dặn dò, sẽ có người phục vụ đứng trông coi, không cho những người không liên quan đến làm phiền, nên ngồi đợi ở nơi này cũng khá yên tĩnh.
Triệu Tử Huy trở về từ sảnh chính, y dựa vào kệ sách cao nửa mét nhìn bọn họ, "Hai người các cậu định trốn ở đây đến khi hết tiệc luôn hả?"
Thẩm Trình Miên nhìn y, "Không được à?"
Triệu Tử Huy nói: "Anh Dục không tính, nhưng mà đợt này Trình Miên trông có vẻ thoải mái hơn hẳn rồi mà, sao vẫn tự kỉ vậy hả?"
Thẩm Trình Miên liếc nhìn Triệu Tử Huy, theo như lời nói của y thì sự thay đổi của cậu trong thời gian này cũng không quá rõ ràng.
Thẩm Trình Miên không thể đóng vai nguyên chủ cả đời, nên cậu vẫn luôn có ý định từ từ bộc lộ những thay đổi của bản thân. Dựa vào phản ứng của Triệu Tử Huy, rõ ràng kết quả này cũng được xem là thành công rồi.
Có thể làm cho Triệu Tử Huy nghĩ rằng bản chất của cậu vẫn còn như trước cũng tốt, Thẩm Trình Miên nở nụ cười, "Thuận theo tự nhiên."
"Tôi chịu các cậu rồi đấy, tôi muốn ngồi một chỗ cũng không được đây này," Triệu Tử Huy vẫy tay với bọn họ, "Không làm phiền các cậu nữa, tôi..."
Triệu Tử Huy còn chưa dứt lời, sảnh chính đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ tan nát. Âm thanh sắc bén chói tai cực kì nổi bật giữa tiếng nhạc êm dịu lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Thẩm Trình Miên cũng vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nơi phát ra âm thanh cách chỗ của bọn họ không xa, Thẩm Trình Miên có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện đang xảy ra ở đằng đó.
Hình như là một cô gái mặc váy đỏ vô tình làm rơi một chiếc ly thủy tinh xuống đất, chiếc ly vỡ nát thành từng mảnh, cô gái nọ ngơ ngác đứng nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, không biết phải làm sao.
Người phục vụ bên cạnh nhanh chóng chạy tới, lịch sự yêu cầu cô gái kia đứng sang một bên. Cô gái phản ứng khá mạnh, khi nghe thấy giọng nói của người phục vụ, cô hoảng sợ mở miệng xin lỗi, sau đó định dùng tay không dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất trong vô thức.
Hành động này khiến người phục vụ giật mình, sợ cô gái bị thủy tinh cắt trúng tay, anh vội vàng ngăn cô lại.
Thẩm Trình Miên mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, hành vi của cô gái kia trong trường hợp này có vẻ hơi kì lạ.
Tiêu chuẩn của nhà họ Lưu rất cao, người có thể đến được đây hẳn là phải có gia thế không tồi. Tuy không đến mức từng cử chỉ hành động đều được huấn luyện kĩ càng, nhưng nếu chỉ là lỡ tay làm vỡ một chiếc ly thì cô ấy không nên hoảng sợ đến mức này mới đúng. Nhà họ Lưu sẽ không bắt cô ta phải bồi thường, mà dù có bắt phải bồi thường thì cũng không phải là không thể trả nổi.
Hơn nữa, những cậu ấm cô chiêu này hầu như chẳng bao giờ phải làm những việc đó ở nhà, nhưng cô gái kia lại vô thức hành động như thế trong một tình huống bất ngờ yêu cầu sự khéo léo tháo vát, đủ để bại lộ rất nhiều chuyện.
Ngay cả Thẩm Trình Miên cũng có thể nhìn ra, những người khác chắc chắn phải nhạy bén với tình huống này hơn nhiều. Ngay lập tức, ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía cô gái, có người nhỏ giọng bàn tán, hoặc dò hỏi danh tính của cô gái, hoặc tò mò không biết tại sao cô ta có thể đi vào nơi này được.
Tất nhiên cô gái cũng cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, cánh tay rũ bên người lặng lẽ túm chặt váy, cô sốt ruột nhìn khắp sảnh chính, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Hành động bất thường của cô gái nhanh chóng thu hút sự chú ý của người phục vụ trong sảnh chính. Những người có thể đến được đây đều là người có địa vị cao, không được phạm sai lầm, ngay lập tức, một nam phục vụ bước đến nói chuyện với cô gái, muốn bình tĩnh dẫn cô rời đi trước.
Nhưng cô gái phản ứng rất kịch liệt, cảm xúc cũng không ổn định, khi bị hỏi về thiệp mời, cô cũng ấp úng không trả lời được. Hai người phục vụ liếc nhìn nhau, định đưa cô đi.
Cô gái đột nhiên né tránh bàn tay của hai người phục vụ, sốt ruột đến mức rơi nước mắt, "Cô tôi dẫn tôi đến đây, tôi, tôi đến tìm người, tôi sẽ không gây rối đâu, làm ơn đừng đuổi tôi đi, tôi có chuyện cực kì quan trọng, làm ơn đi mà..."
Giọng nói của cô không nhỏ, tiếng khóc nức nở lại phá hủy bản nhạc du dương êm dịu một lần nữa.
Hành động của cô gái đã gây rối trật tự bữa tiệc một cách nghiêm trọng, hơn nữa cô không có thiệp mời, hai người phục vụ liếc nhìn nhau, định dùng vũ lực đưa cô đi.
Lúc bị người phục vụ chạm vào người, phản ứng của cô gái vô cùng kịch liệt, cô vùng vẫy dữ dội, cố gắng hất tay người phục vụ ra như đang phát điên: "A! Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Buông ra! Buông..."
Nhưng hành động kịch liệt của cô chỉ khiến hai người phục vụ muốn đưa cô đi càng nhanh càng tốt.
Sức lực của con gái vốn không thể so với con trai, huống chi trước mặt cô lại là hai người đàn ông trưởng thành. Sự giãy giụa của cô gái gần như không có tác dụng, nhưng cô vẫn cố gắng vùng vẫy như điên, cất tiếng la hét chói tai.
Tuy không biết cô vào nơi này bằng cách nào, nhưng ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ nghĩ rằng đây có lẽ là một kẻ muốn lợi dụng cơ hội để tạo quan hệ.
Dường như ở đây không có ai quen biết cô, không rõ thân phận, không rõ mục đích, có người lạnh nhạt, có người do dự, nhưng không một ai đứng ra làm gì khác.
Khi nhìn thấy ánh mắt của cô gái nọ, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhíu mày.
Trong đôi mắt kia ẩn chứa sự sợ hãi tột độ.
Từ lúc bị người khác chạm vào người, cô gái kia đã chìm vào một nỗi sợ hãi sâu thẳm, dường như điều duy nhất còn tồn tại trong đầu cô là không ai được chạm vào cô, cô không biết phải giải thích mục đích của mình như thế nào, chỉ có thể liên tục la hét những người khác đừng chạm vào mình.
Ánh mắt này khiến Thẩm Trình Miên nghĩ đến một phỏng đoán không tốt, cậu nhíu mày đứng dậy, "Khoan đã."
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng đủ để mọi người ở đây nghe rõ.
Hai người phục vụ kia cũng nghe thấy giọng nói của Thẩm Trình Miên, khi họ liếc sang thì phát hiện đúng thật là Thẩm Trình Miên đang nhìn mình. Biết rõ thân phận của Thẩm Trình Miên, hai người phục vụ khựng lại, khó hiểu nhìn về phía cậu.
Thẩm Trình Miên đi tới, vẫn cau mày, nói với hai người phục vụ, "Các anh buông cô ấy ra trước đã."
Tuy không biết rõ mục đích của cô gái, nhưng dù chỉ là một phỏng đoán, cậu vẫn hy vọng có thể dùng cách khác để đưa cô ấy đi.
Hai người phục vụ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn buông tay ra.
Sau khi được người phục vụ thả ra, cô gái ngồi sụp trên mặt đất, lập tức căng thẳng co người lại, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra cô vẫn còn đang run rẩy bất an.
Tất nhiên cô gái vẫn chưa hết sợ hãi, Thẩm Trình Miên nhíu mày, đang định ngồi xổm xuống nói chuyện với cô thì bị Hoắc Dục Tiêu kéo tay về.
Cậu nhìn sang Hoắc Dục Tiêu, nhìn thấy hắn gọi một nữ phục vụ đến, "Đi hỏi một chút."
Thẩm Trình Miên lập tức nhận ra, nếu phỏng đoán của cậu là sự thật thì đúng là việc để người cùng giới tiếp xúc với cô gái sẽ ổn hơn nhiều.
Cậu đột nhiên kinh ngạc nhìn Hoắc Dục Tiêu.
Hoắc Dục Tiêu cố ý gọi một nữ phục vụ đến hỏi, chứng tỏ hắn đã biết lý do tại sao cậu đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Đây là lần đầu tiên có người hiểu được suy nghĩ của cậu mà không cần nói một lời nào.
Cảm giác này có hơi mới lạ, Thẩm Trình Miên liên tục liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu thêm mấy lần.
Hoắc Dục Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Trình Miên, hắn cũng nhìn qua, đột nhiên bắt gặp đôi mắt của cậu, con ngươi của hắn hơi lay động, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Trước khi hiểu rõ tình huống, đừng tự mình đi qua đó."
Vốn dĩ hắn có rất nhiều điều muốn nói, Thẩm Trình Miên quá dễ mềm lòng, chỉ là một người xa lạ không quen không biết, cậu cũng không nhịn được mà lên tiếng giúp đỡ.
Hắn có thể đoán được tại sao Thẩm Trình Miên lại đứng ra giải quyết. Trạng thái tinh thần của cô gái kia không bình thường, rõ ràng trước đó đã từng bị kích thích, kết hợp với phản ứng bài xích mãnh liệt của cô ta khi bị người khác chạm vào, không khỏi khiến người khác nghĩ đến việc có khả năng cô ta đã từng bị cưỡng bức.
Nhưng chưa kể đến việc đây chỉ là một phỏng đoán, cho dù là sự thật thì cũng không liên quan gì đến bọn họ, hơn nữa, hai người phục vụ chỉ muốn đưa cô ta đi mà thôi, cũng không thật sự định làm gì cô, nhưng Thẩm Trình Miên lại lo lắng rằng hành động này sẽ khiến cô gái bị tổn thương lần nữa.
Quá dễ mềm lòng.
Nhưng như vậy mới đúng là Thẩm Trình Miên.
Hoắc Dục Tiêu sẽ không bắt Thẩm Trình Miên phải thay đổi, nên cuối cùng hắn chỉ nhắc nhở cậu nhớ đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.
Thẩm Trình Miên hiểu ý của Hoắc Dục Tiêu, cậu nghĩ đến chuyện vụ tai nạn lần trước của mình đã khiến hắn lo lắng lâu đến vậy thì vội vàng gật đầu: "Tôi nhớ rồi."
Dù sao thì Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên cũng đã lên tiếng, nữ phục vụ bước về phía trước, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:
"Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể gọi cô là gì? Ai mang cô đến đây vậy?"
Cô gái không ngẩng đầu, rụt người vào trong khuỷu tay, vẫn chưa hết hoảng sợ.
Nữ phục vụ đợi một lúc, cảm nhận được sự bất an của cô gái, thử nhẹ nhàng vỗ vai cô, trấn an nói: "Cô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Dưới sự an ủi dịu dàng của nữ phục vụ, cô gái cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Tuy vẫn còn run rẩy, nhưng cô đã từ từ ngẩng đầu lên nhìn nữ phục vụ với dáng vẻ cầu xin, khuôn mặt đẫm nước mắt, miệng lẩm bẩm: "Đừng đuổi tôi đi, cầu xin cô, tôi sẽ không gây rối đâu, tôi thật sự có chuyện cực kì quan trọng..."
Thấy cảm xúc của cô gái lại trở nên kích động, nữ phục vụ vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Có thể nói cho tôi biết là chuyện quan trọng gì được không?"
"Tôi, tôi muốn tìm người..." Cô gái đột nhiên nắm chặt tay nữ phục vụ, "Chị ơi, cầu xin chị, tôi muốn tìm người, chị giúp tôi được không, tôi không còn cách nào nữa, tôi phải tìm được anh ta..."
Nữ phục vụ vỗ vai cô gái, "Cô muốn tìm ai? Tôi có thể hỏi giúp cô."
Cô gái ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện khắp nơi đều là người, cô đột nhiên lắc đầu, "Không được, tôi không thể nói, tôi đến để cầu xin anh ta, tôi không thể gây phiền phức được, nếu không sẽ không cứu được anh trai, đều tại tôi, là tôi hại anh ấy..."
Cô gái đột nhiên bật khóc, nữ phục vụ vội vàng luống cuống an ủi, nhưng cô gái lại bị cuốn vào cảm xúc của chính mình lần nữa. An ủi một lúc cũng không có tác dụng, nữ phục vụ ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên, không biết nên làm sao.
Thẩm Trình Miên nhíu mày, cậu cũng không biết nên xử lí tình huống lúc này thế nào.
"Sao lại thế này?" Giọng nói của Lưu Tề Huy vang lên, tất nhiên đã có người thông báo chuyện bên này cho hắn.
Thấy cô gái đang ngồi dưới đất khóc thút thít, Lưu Tề Huy cau mày, nhìn mấy người phục vụ đang đứng thẳng bên cạnh với vẻ mặt nghi ngờ, "Chuyện này mà cũng không xử lí được à?"
Mấy người phục vụ nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Thẩm Trình Miên vội nói: "Tề Huy, là tôi không cho bọn họ đưa cô ấy đi."
Nghe được giọng nói của cậu, trong mắt Lưu Tề Huy tràn đầy kinh ngạc, hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Trình Miên: "Trình Miên? Cậu biết cô ấy à?"
Lúc này, cô gái đột nhiên ngừng khóc, cô ngẩng đầu nhìn thẳng, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi, tôi tìm Thẩm, Thẩm Trình Miên... Thiếu gia Thẩm..."