Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 52



Vảy trong ngực yên lặng trở lại, Ninh Tễ khẽ cau mày, lại tạm thời dằn cảm xúc xuống, tập trung chú ý vào chuyện trước mắt.

Tô Phong Diễm dùng con rối dẫn Quỷ vương đi, vốn muốn lấy ba phân thân ra phân tán lực chú ý của Quỷ vương, như vậy thì dù ông ta có đuổi theo cái nào thì cũng có thể kéo dài được chút thời gian. Nhưng gã không ngờ rằng Quỷ vương lại bỗng nhạy bén hơn rất nhiều, sau khi nhận ra mình đuổi theo sai người thì lập tức lấy lại tinh thần.

Tô Phong Diễm từng nhiều lần gặp Quỷ vương trong Quỷ vực, rốt cuộc lúc này cũng nhận ra điều không đúng.

Dường như Quỷ vương... đã có thần trí.

Suy đoán này khiến lòng gã lạnh xuống, Tô Phong Diễm thà rằng suy đoán của mình là giả.

Quỷ vương không có thần trí đã rất khó đối phó, nếu có thần trí...

Sắc mặt gã khó coi, lòng khẽ nhúc nhích, nhanh chóng quyết định rót một tia thần hồn vào một con rối trong số đó. Quỷ vương chần chờ một chút, vốn đang nhìn con rối có hơi thở của gã lại bỗng dừng lại.

Nháy mắt chuông cảnh báo trong lòng Tô Phong Diễm vang lên, gã nhíu mày rời đi. Quả nhiên thấy Quỷ vương quay đầu đốt một nhúm ma trơi trên mặt đất.

—— Ông ta phân biệt được đâu thật sự là gã.

Trong thời gian ngắn, ánh mắt nhanh chóng thay đổi.

Sắc mặt Tô Phong Diễm khó coi, biết tối nay sẽ rất khó khăn.

Trước đó gã cho rằng Quỷ vương giống với trước kia nên lơi là cảnh giác, trái lại không ngờ lại làm chính mình khốn đốn.

Lòng gã mơ hồ có chút sát ý, nhưng vì tử khí trên người Quỷ vương mà nhiều năm rồi gã vẫn không cách nào ra tay được.

Cổ trùng trên người lặng lẽ bò ra, Tô Phong Diễm thu con rối về.

Lúc này, bước chân của Quỷ vương dừng lại. Ông ta quay đầu lại nhìn thì trông thấy phía sau xuất hiện một người.

Y phục trắng mặt nạ quỷ, lại là Ninh Tễ.

Tô Phong Diễm rũ mắt, không ngờ rằng y sẽ đến.

"Kiếm tôn chờ lúc ta sắp chết rồi hãy xuất hiện, còn một hơi tàn tới lấy máu đầu tim không phải sẽ vừa đẹp hay sao." Gã bỗng nở nụ cười, chậm rãi siết chặt tay.

Ninh Tễ nhàn nhạt nhìn Tô Phong Diễm.

"Ta sợ ngươi chẳng còn thừa hơi nào để tàn đâu."

Mây đen trên trời và trăng tròn luân phiên, Thanh Minh là lúc trăng tròn trong Quỷ vực.

Tô Phong Diễm không gạt Ninh Tễ, đúng là Quỷ cổ mà gã dùng máu chế tạo thành chỉ có dùng máu trăng tròn mới có thể giải được, vì trăng tròn trong Quỷ vực là lúc Quỷ vương xuất hiện.

Gã và Quỷ vương huyết mạch tương liên, khi đó huyết mạch Quỷ tộc của gã mới có thể kích phát.

Tô Phong Diễm là người quỷ kết hợp, trời sinh huyết mạch không thuần, không được Nhân tộc chấp nhận mà cũng chẳng được Quỷ tộc chấp nhận.

Khuôn mặt gầy gò tái nhợt không nhìn rõ thần sắc nơi đáy mắt, sau khi nghe được lời Ninh Tễ nói, gã chậm rãi siết chặt tay.

Quỷ vương vốn đến đây để giết tên nghiệt chủng làm dơ bẩn huyết mạch của mình, nhưng không ngờ hôm nay Quỷ vực thế mà có người.

Ông ta quay đầu lại, thoáng chững lại, khàn giọng nói: "Quỷ tộc thanh lý môn hộ, nếu các hạ không nhúng tay thì bản tôn có thể giữ lại cho ngươi một mạng."

Ông ta vừa sinh linh trí không lâu, nói chuyện cũng thong thả từng câu từng chữ.

Lúc Tô Phong Diễm thu con rối lại Ninh Tễ đã biết Quỷ vương sinh linh trí, y khẽ cau mày: "Gã và ngươi huyết mạch tương liên."



Dù chán ghét Tô Phong Diễm nhưng lúc này y vẫn mở miệng nói.

Quỷ vương im lặng, ngay khi Tô Phong Diễm cho rằng ông ta sẽ không nói gì nữa.

Liền nghe thấy ông ta nói ra lời hệt như mẫu thân gã.

"Nó là nghiệt chủng."

Nghiệt chủng, hai từ này cứ như sắt nung hung hăng ấn lên người gã.

Tô Phong Diễm chậm rãi siết chặt tay.

Ninh Tễ biết lúc này không thể nói nữa, cau mày rút kiếm ra.

"Nếu ngươi thật sự chán ghét gã thì không nên sinh gã ra." Y nhàn nhạt trần thuật, Tô Phong Diễm thầm giật mình trong lòng, ngẩng đầu nhìn y một cái.

Ngay sau đó, trong rừng lập tức tối sầm.

Ánh kiếm và ma trơi đan chéo vào nhau, Ninh Tễ cũng không cần phải chờ nữa.

.........

Trận pháp lóe lên nơi chân trời, Tạ Dữ Khanh ra sức duy trì.

Ngô Cương thấy môi hắn tràn ra máu tươi thì không khỏi có hơi lo lắng.

"Lâu chủ." Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu.

"Tiếp tục!"

Hắn phải duy trì trận pháp.

Ngô Cương thấy lâu chủ kiên trì như vậy thì lúc này cũng chẳng dám nói gì nữa, đành phải cảnh giác nhìn về phía bên kia.

Lâu Nguy Yến chau mày đợi một hồi mà vẫn chưa thấy Ninh Tễ đi ra, nghĩ tới Quỷ vương đã sinh linh trí kia, hắn ta lấy gương Sưu Thiên ra rồi nhỏ máu lên.

Lần trước Ninh Tễ dùng gương Sưu Thiên tìm Sở Tẫn Tiêu, trái lại lần này lại là hắn ta tìm Ninh Tễ. Lâu Nguy Yến nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú có chút nặng nề.

Trong gương một khoảng tối đen, chẳng thể nhìn thấy gì.

Giọt máu nhỏ lên là tinh huyết của hắn ta, kết nối gương Sưu Thiên cũng tương đương với thần hồn của hắn ta tiến vào, nhưng lại thất bại, bình thường căn bản sẽ không thể nào xảy ra chuyện như vậy.

Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?

........

Kiếm của Ninh Tễ bị tử khí ăn mòn.

Y rũ mắt nhìn thanh kiếm bị ăn mòn loang lổ, chậm rãi cau mày.

Tô Phong Diễm thở hổn hển bỗng mở miệng: "Kiếm tôn có thể lấy máu đầu tim của ta để giết ông ta."

Gã quay đầu lại: "Lúc này là trăng tròn, máu đầu tim của ta có thể giết Quỷ vương."

"Vả lại... không phải kiếm tôn đến vì cái này hay sao?"

Gã biết thủ đoạn của mình hèn hạ, có điều nếu Tô Phong Diễm đã nói từ nay về sau sẽ không lừa Ninh Tễ nữa thì sẽ không nói dối.

Thứ gã muốn đã có đáp án. Tô Phong Diễm siết chặt tay, dù là trong thời điểm này gã vẫn nở nụ cười.

"Ta sẽ không chết."

Gã là nửa người nửa quỷ, dù có thế nào cũng sẽ không chết.

Ninh Tễ quay đầu nhìn gã một cái.

Ánh mắt hai người giao nhau, mắt Tô Phong Diễm mang ý cười, mở tay ra.

"Kiếm tôn cũng không muốn Tạ lâu chủ chết đúng chứ."

Cách một thành, Tạ Dữ Khanh dùng tu vi kéo dài phía trên trận pháp.

Ninh Tễ siết chặt kiếm, chỉ do dự trong chớp mắt rồi ra tay.

Mũi kiếm xuyên tim, một giọt máu bắn lên trường kiếm, thần kỳ chính là kiếm đang dần khôi phục dáng vẻ vốn có của nó.

Ninh Tễ ném cho Tô Phong Diễm một bình tiên lộ, y xoay người nhanh chóng giao chiến với Quỷ vương.

Tu vi của y vốn tương đương với Quỷ vương, chẳng qua trước đó bị quản chế và không được tiếp xúc với tử khí. Lúc này nắm chắc thời cơ, trường kiếm như cầu vồng chém vô số đám ma trơi rồi đổi hướng sang Quỷ vương.

Ngay từ đầu Quỷ vương đã khinh địch, sau khi bị Ninh Tễ chém một kiếm vào tay phải mới lui về sau từng bước, cũng may sau đó ông ta đã nhanh chóng phản ứng lại.



Kiếm khí tung hoành, ánh sáng xuyên mây và ma trơi va chạm nhau.

Ninh Tễ lau vết máu bên môi đi.



..........

Sở Tẫn Tiêu đã xử lý xong long hồn trong Long vực. Hắn vốn đang áp chế máu điên, nhưng trong nháy mắt tim chùng xuống, máu điên đã hoàn toàn chiếm cứ thân thể hắn.

Không cần phải áp chế nữa.

Hắn vốn đã ở trong bóng tối rồi.

Lòng hắn thầm nghĩ.

Kế đó gần như là tàn sát.

Những long hồn ngăn cản hắn lần lượt bị giết chết, Sở Tẫn Tiêu từ sâu trong Long vực bước ra.

Lúc này không có bất kỳ ai dám chặn ở phía trước.

"Ngươi vẫn chưa áp chế được máu điên, lúc này cưỡng chế ra khỏi Long vực thì về sau sẽ khó hóa giải nan đề." Người nói là Long tộc trước đó bày tỏ thiện chí với Sở Tẫn Tiêu.

Long vực không chỉ hoàn toàn kích phát lực huyết mạch của hắn mà còn bảo hắn áp chế sức mạnh của máu điên, lúc này Sở Tẫn Tiêu cưỡng chế ra ngoài chỉ e sẽ điên.

"Đó là chuyện sau này." Sở Tẫn Tiêu nhàn nhạt nói.

Lúc này hắn chỉ có chuyện trước mắt.

Hắn không quay đầu lại, chỉ kéo kiếm rời đi. Có vảy rồng ở đó nên hắn không cần đi qua Phong Đô mà trực tiếp truyền tống đến Quỷ vực.

Sau khi đáp xuống đất, Sở Tẫn Tiêu quay đầu nhìn sông Minh.

Quỷ vương nhận ra có thêm hơi thở xa lạ xuất hiện, sắc mặt thoáng thay đổi.

Long tộc?

Phong Đô và Long tộc không thù không oán, sao hắn đến đây?

Động tác trên tay chậm lại trong nháy mắt, Quỷ vương lần nữa bị kiếm khí gây thương tích.

Nếu ông ta giống người thường thì cũng sẽ không có cảm xúc gì khác, nhưng ông ta đã sinh linh trí, suy xét sẽ nhiều hơn một chút.

Có lẽ tạm thời không nên giết tên nghiệt chủng kia.

Quỷ vương suy nghĩ, ngay sau đó cơ thể tức khắc cứng đờ, trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.

—— Ông ta thình linh bị một kiếm đâm xuyên qua.

"Ngươi không nên phân tâm." Ninh Tễ cầm kiếm, xuất hiện trước mắt ông ta rồi bình thản nói.

Đầu lâu xương cốt rời rạc trong chớp mắt.

"Ngươi..."

Lời nói kẹt lại trong miệng Quỷ vương.

Đột nhiên ma trơi trong mắt ông ta lao nhanh về phía Ninh Tễ như mũi tên.

Lúc này bạch y của Ninh Tễ nhuộm máu, dưới mặt nạ có nhiều vết máu, y cũng bị thương không nhẹ.

Trong nháy mắt ma trơi bắn ra từ mắt, y không cách nào tránh né được.

Trường kiếm bị tử khí nung gãy, ngay sau đó có một bàn tay chặn ma trơi giữa không trung.

Sở Tẫn Tiêu từ phía sau hoàn toàn chặt đứt đường sống của Quỷ vương.

Bộ đầu lâu xương cốt kia lần nữa rơi vào ma trơi.

Khi trường kiếm rơi xuống là lúc Ninh Tễ siết chặt tay, rốt cuộc nhịn không được nữa mà nhắm mắt lại. Gân xanh hiện lên bàn tay bị ống tay áo che khuất, hiển nhiên là đã kiệt sức.

Nhưng y che giấu.

Người nọ xuất hiện ở sau lưng.

Sau khi Tô Phong Diễm nhìn rõ Sở Tẫn Tiêu của lúc này, con ngươi của gã khẽ co lại.

Sở Tẫn Tiêu lúc này đã hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc trước.

Mặt mày hắn tối sầm, trên đầu mọc ra một cặp sừng rồng cứng rắn. Khi hắn rũ mắt, chú văn trên cổ thoáng hiện lên.

Dáng vẻ lúc này của thiếu niên thanh hạc kia lại khiến lòng người ta thầm giật thót.

Nhưng điều khiến Tô Phong Diễm chú ý là Ninh Tễ.

Sau khi được đỡ lấy, Ninh Tễ chống kiếm, không kịp hỏi vì sao bây giờ Sở Tẫn Tiêu lại đến đây đã ngẩng đầu nói: "Máu đầu tim."

Máu đầu tim, cứu Tạ Dữ Khanh.

Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, ngoài mặt vẫn nói: "Được."



Hắn buông sư tôn ra, đi về phía Tô Phong Diễm.

Ba giọt máu đầu tim rơi xuống, hắn không liếc mắt nhìn kẻ đã từng hãm hại mình mà đi về bên cạnh sư tôn.

"Là muốn giao cho Tạ lâu chủ sao?" Hắn chủ động hỏi.

Ninh Tễ khẽ gật đầu.

Việc Sở Tẫn Tiêu đột ngột xuất hiện chỉ có Tô Phong Diễm cảm thấy có chút không đúng.

Gã hộc máu, nhưng lúc này máu đầu tim đã mất, rốt cuộc không còn sức lực nữa mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.

Trong Quỷ vực chỉ còn lại một mình gã, Tô Phong Diễm cảm nhận được sinh khí sắp xói mòn. Trước mắt gã là một khoảng mơ hồ, siết chặt tiên lộ trong tay.

Trăng tròn mờ dần, thiên tượng yên lặng trở lại.

Tạ Dữ Khanh đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy có người ra ngoài.

Sau khi ra ngoài Quỷ vực, Ninh Tễ đưa bình thuốc trong tay cho hắn.

"Đây là thuốc giải."

"Kiếm tôn vẫn ổn chứ?"

Tạ Dữ Khanh không nhìn bình thuốc mà nhìn y trước, thấy cả người y nhuộm máu đỏ thì nhăn mày.

Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Không sao."

"Chỉ là có hơi mệt thôi."

Y siết chặt tay nén mùi tanh ngọt ở cổ họng, không muốn để lộ dáng vẻ chật vật trước mặt người khác.

Vì thế sau khi nói xong, y lập tức xoay người rời đi.

Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn đi theo ở phía sau.

Tạ Dữ Khanh quay đầu lại còn muốn nói gì đó thì Quỷ cổ lại bắt đầu thúc giục.

"Lâu chủ uống thuốc trước đi."

Ngô Cương nhíu mày nói.

Tạ Dữ Khanh đành phải cúi đầu nhìn bình thuốc trong tay.

Lâu Nguy Yến chau mày khi trông thấy Ninh Tễ.

Người nọ không nhìn hắn ta một cái đã rời đi ngay, không hiểu sao hắn ta cảm thấy trạng thái của Ninh Tễ có chút không đúng. Nhưng thấy bước chân của Ninh Tễ vẫn rất ổn thì lại cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều.

Lâu Nguy Yến vuốt ve đao Tu La, lúc này trời đã tối, sau khi thấy Ninh Tễ không sao, hắn ta cũng nên rời đi.

Mãi đến khi tới chỗ không người, Ninh Tễ mới nhịn không được mà nhũn người.

Y vốn tưởng mình sắp ngã xuống đất, nhưng lại có một đôi tay đỡ lấy y.