Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 66



Ninh Tễ chỉ cho rằng Khổng Linh cố ý đến đây để sỉ nhục y.

Ánh mắt y chợt lạnh đi, lúc này Sở Tẫn Tiêu cũng đã tức đến đỏ cả mắt. Khi Khổng Linh tỏ tình với sư tôn, lòng hắn lập tức dâng trào sát ý.

Sao hắn dám, sao hắn dám... có loại ý nghĩ này cơ chứ.

Hắn không kiềm được sát ý trong lòng, đôi mắt thoáng chốc đỏ lên. Ninh Tễ liếc mắt nhìn Sở Tẫn Tiêu một cái, chợt nói: "Biến nhỏ lại."

Sở Tẫn Tiêu thoáng sửng sốt, giữa bản tính và lời nói của sư tôn, hắn theo bản năng chọn lời sư tôn nói. Ma khí trong mắt hắn gần như không kiềm chế được nữa, nhưng lại hóa thành nguyên hình Huyền long.

Ngay khi Sở Tẫn Tiêu có hơi đau đớn, ngón tay hơi lạnh đáp lên lưng hắn. Vảy ở đó có hơi cứng, Ninh Tễ nhớ đến dáng vẻ đêm qua của hắn rồi vẫn nhấc Sở Tẫn Tiêu đặt lên tổ tay mình.

"Tự mình kiềm chế ma khí đi."

Đương lúc lòng hắn thầm ngẩn ngơ, hắn lập tức nghe được giọng nói lạnh nhạt của sư tôn, Sở Tẫn Tiêu thoáng chốc lấy lại tinh thần.

Ninh Tễ không để ý đến Khổng Linh nữa.

Khổng Linh xưa nay hô mưa gọi gió ở Yêu giới lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác này, tất nhiên là có chút không cam lòng.

Hắn còn định nói gì đó, lại thấy Ninh Tễ ngẩng đầu nói: "Cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu còn không đi thì đừng trách ta không khách khí."

Từ đầu đến cuối dáng vẻ y lãnh đạm, trừ thoáng chốc ngạc nhiên khi nghe hắn nói theo đuổi bạn đời ra thì còn lại chẳng có phản ứng gì khác. Như thể hắn chỉ là người không quan trọng.

Lòng Khổng Linh thoáng khựng lại, Ninh Tễ đã rút kiếm. Hắn cắn chặt răng, cuối cùng vẫn rời đi. Chỉ là trước khi rời đi, hắn nhìn thẳng vào mắt con rồng đen trên cổ tay Ninh Tễ.

Khuôn mặt diễm lệ của Khổng Linh hiện lên tia khó chịu, Sở Tẫn Tiêu còn đang chầm chậm nén sát ý.

Một lát sau mãi đến khi Khổng Linh rời đi, Sở Tẫn Tiêu mới dùng đuôi cọ cọ sư tôn.

"Sao sư tôn lại không cho ta ra tay thế?"

Ninh Tễ liếc mắt nhìn hắn.

"Hiện giờ ngươi không nên nhiễm sát nghiệp nữa." Nói đến đây, y liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái.

"Nếu hắn đến nữa, ta cũng sẽ không nương tay."

Vừa rồi Ninh Tễ dừng lại là vì năm đó Khổng Linh đã độ linh khí cho y ở Quỷ vực.

Sức chịu đựng của Ninh Tễ có giới hạn, nếu con chim công này lại đến gây chuyện thì y cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa.

..............

Liên tiếp mấy ngày Khổng Linh đều rầu rĩ không vui, sau khi hắn về Yêu giới từ Tu Chân giới, cả người bị thương chật vật vô cùng, nom không khác gì gà rừng.

Hoa yêu ngạc nhiên trong nháy mắt, không rõ hắn bị làm sao.

"Vương thượng, ngài đây là...?" Hắn chú ý tới cái đuôi trọc lóc của Khổng Linh, không khỏi sợ bay màu.

Thường ngày vương thượng xem lông đuôi như mạng, hiện giờ lông đuôi thế mà trọc mất. Hắn trợn to hai mắt, lập tức thấu hiểu tâm tình lúc này của vương thượng.

Bích bào trên người Khổng Linh rách rưới, lúc này khuôn mặt diễm lệ đầy hung ác nham hiểm.

"Mang rượu đến đây."

Hoa yêu không dám nhiều lời, vội lấy rượu đến. Chỉ đoán rốt cuộc hôm nay vương thượng đã gặp chuyện gì mới không vui như vậy.



Khổng Linh uống liên tục mấy chén rượu vẫn vô cùng tức giận.

"Ngươi nói xem, rốt cuộc là bổn vương có chỗ nào không tốt."

Xét về tổng thể thì Khổng Linh huyết mạch cao quý, tu vi cũng không tồi. Quan trọng nhất là hắn trông cũng đâu thua kém gì cái tên Sở Tẫn Tiêu mặt kiểng đó. Sao Ninh Tễ lại không ưng hắn chứ?

Hồi tưởng lại cảnh rồng đen chướng mắt quấn quanh cổ tay Ninh Tễ, Khổng Linh lại nhớ đến chuyện mình bị chế giễu lúc tìm bạn đời, càng bực bội.

Mất nửa ngày Hoa yêu mới rõ ngọn nguồn câu chuyện. Hắn thoáng khựng lại, vẻ mặt có hơi là lạ.

Khổng Linh đặt chén xuống, vừa quay đầu thì thấy vẻ mặt của hắn, thế là giận sôi cả máu.

"Vẻ mặt này của ngươi là sao?"

"Chế giễu bổn vương?"

Mắt thấy hắn sắp tức giận. Hoa yêu vội nói: "Vương thượng bớt giận, vương thượng bớt giận. Ta không có ý này."

"Tiểu yêu chỉ đang nghĩ vừa rồi ngài nói kiếm tôn cảm thấy ngài đang đùa giỡn, nói không chừng là có hiểu lầm thì sao?"

"Hiểu lầm?" Khổng Linh dừng tay lại.

Hoa yêu cũng xem như là cao thủ tình trường ở Yêu giới, biết nhiều hơn yêu vương. Lúc này nói: "Ngài quên rằng trước đây ngày vẫn luôn để ý đến Sở Tẫn Tiêu rồi sao?"

"Nói vậy thì hẳn là Ninh Tễ chân quân cũng biết chuyện này, hiện giờ ngài đột nhiên bày tỏ tâm ý, đương nhiên y sẽ lạnh mặt nghi ngờ."

Hắn phân tích suy nghĩ của Ninh Tễ. Khổng Linh nghe xong thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Phải ha, sao hắn không nghĩ tới khả năng này chứ, hóa ra là vì cái này.

Mắt thấy cuối cùng sắc mặt yêu vương cũng trở nên tốt hơn, Hoa yêu thở phào nhẹ nhõm.

Có điều hắn vừa bình tĩnh được một chút thì nghe Khổng Linh nói: "Đúng rồi, ngươi đi tra xem mấy năm nay Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu ở đâu cho ta."

"Bổn vương phải biết tin tức chuẩn xác mấy năm nay của họ."

Trước đó Khổng Linh tra không ra, nhưng hiện giờ hai người Ninh Tễ đã xuất hiện nên dễ tra hơn rất nhiều.

Tuy Khổng Linh được an ủi một chút. Nhưng nghĩ đến thái độ của Ninh Tễ thì lòng vẫn cảnh giác một chút.

Hắn nhớ là thái độ trước đó của Ninh Tễ đối với Sở Tẫn Tiêu đâu có thế. Sao mới mất tích có mười năm đã thay đổi rồi?

Không chỉ có Khổng Linh tò mò quan hệ của hai người mà ngay cả Dược Mục cũng thế.

Tâm ma mà Sở Tẫn Tiêu vất vả lắm mới bình ổn được lại bị Khổng Linh kích thích. Lần này Dược Mục không thể không châm cứu xem thử giúp hắn.

Ninh Tễ vốn sắp rời đi, nhưng sau khi nhập ma trạng thái của Sở Tẫn Tiêu không đúng lắm, lo hắn chịu không đươc rồi làm người khác bị thương, rốt cuộc y vẫn ở lại.

Sở Tẫn Tiêu cởi quần áo ra, trên lưng chằng chịt thương tích.

Một kiếm trên xương vai là của Ninh Tễ đâm cách đây không lâu. Y khẽ cau mày, lại thấy Sở Tẫn Tiêu quay đầu lại.

"Sư tôn có thể đến đây đựơc không."

Tưởng hắn có chuyện muốn nói, Ninh Tễ thoáng do dự rồi tiến lên, nào ngờ ngay sau đó lại bị hắn nắm lấy tay.



Một châm của Dược Mục không nhanh không chậm đáp xuống.

Sở Tẫn Tiêu lại nói: "Sư tôn ơi, ta sợ."

Ninh Tễ:......

Lớp ngụy trang sợ hãi này quả thật chẳng đủ trình độ, mặt y thoáng lạnh xuống, muốn tránh khỏi tay Sở Tẫn Tiêu nên nhàn nhạt nói: "Thương tích binh khí gây ra còn đau hơn châm nhiều." Lấy cơ thể đầy thương tích đó của Sở Tẫn Tiêu thì sao có thể sợ châm được.

Nói câu này ra ngay cả Dược Mục còn không tin.

Một châm đâm lên huyệt đạo, Sở Tẫn Tiêu lại nói: "Có sư tôn ở đây ta mới đau."

Ninh Tễ vừa nhúc nhích đã thấy thái dương của hắn nhỏ xuống hai giọt mồ hôi, không khỏi cau mày lại.

Chẳng lẽ đau thật? Chỉ do dự trong thoáng chốc mà y đã không cách nào tránh đựơc nữa.

Trước đây Ninh Tễ chưa từng gần gũi với ai trước mặt người khác. Dù là Sở Tẫn Tiêu từng hóa rồng quấn trên tay y. Nhưng khi ấy cũng chỉ là rồng mà thôi, hiện giờ lại là da thịt chân thực tiếp xúc với nhau.

Cổ tay bị nắm chặt. Ninh Tễ thấy Dược Mục còn đang lúi húi nên cũng tùy ý hắn.

Vẻ mặt y nhàn nhạt, dù biểu tình chưa từng thay đổi nhưng mặt mày Sở Tẫn Tiêu lại ngày càng dịu dàng.

Dược Mục dùng châm cứu tiết ma khí ra, rút châm ra rồi nói: "Tập trung nín thở, lúc này bài trừ tâm ma là tốt nhất."

Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu, lúc này mới rút bàn tay nắm tay sư tôn về. Hai chân xếp bằng, kết ấn trước người.

Ninh Tễ vốn tưởng rằng Sở Tẫn Tiêu có tâm ma là do tu vi, quá khứ hay do cái gì khác vân vân.

Nào ngờ thế mà lại là y.

Dáng vẻ bản thân y đóng băng trong Kiếm cốc xuấn hiện trong đầu Sở Tẫn Tiêu khiến đầu ngón tay Ninh Tễ chợt siết chặt.

Dược Mục đứng một bên nhìn cũng thoáng khựng lại, tuy mấy năm nay bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tôn nhưng trước sau vẫn chẳng có tin tức gì.

Hóa ra là thế, hóa ra mấy năm nay kiếm tôn đóng băng. Ông siết chặt, lòng lại cảm thấy áy náy.

Ninh Tễ vốn định nói gì đó, lúc này bụng y bỗng nóng lên.

Trước đây từng bị vài lần nên y hiểu ngay. Khi máu điên của Sở Tẫn Tiêu kích động, Long đan vốn khô nóng càng dễ động tình.

Lòng Dược Mục chấn động khi thấy cảnh tượng vừa rồi. Nhưng thấy kiếm tôn hiện giờ không muốn nhắc đến, ông đành lui ra trước, sau này lại nói tiếp vậy.

Cửa kẽo kẹt đóng lại, cơ thể Ninh Tễ ngày càng nóng.

Y siết chặt tay, lần trước trong Long vực cũng chẳng giải tỏa, lúc này ứ động lại càng nghiêm trọng, sau khi chạm trán máu rồng thì lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Y nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ lên. Qua lát sau đưa mắt nhìn, thấy Sở Tẫn Tiêu không sao thì lập tức xoay người định rời đi, nào ngờ lại bị đuôi rồng quấn lấy tay.

Sở Tẫn Tiêu đang trong thời khắc mấu chốt của đột phá tâm ma, lúc này nhận ra y sắp rời đi, lòng hắn sốt ruột lập tức mở mắt ra.

Hai mắt hắn đỏ rực, khí thế của Long tộc trông có hơi khiếp người.

Khi Ninh Tễ cho rằng hắn lại muốn như trước đó thì đuôi rồng kia lại lặng lẽ lướt qua cổ tay y. Rõ ràng đang run rẩy nhưng lại kiềm nén như đã thuần phục.

Đuôi rồng đè lên bạch y. Ninh Tễ khẽ cau mày thì thấy Sở Tẫn Tiêu mở miệng nói: "Sư tôn, đừng đi được không."

Ma khí trên sừng rồng của Sở Tẫn Tiêu dâng trào. Ma văn màu đỏ như ẩn như hiện trên sườn mặt tựa ngọc, khi đưa mắt nhìn Ninh Tễ thì lại dùng đuôi rồng quấn lấy y, giọng khàn khàn làm nũng: "Sư tôn, ta sợ."