Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 68



"Sao vậy?" Thấy Tạ Dữ Khanh nhìn mình chằm chằm, Ninh Tễ không khỏi cau mày.

Bàn tay mân mê quân cờ của Tạ Dữ Khanh thoáng siết lại, trên mặt lại chẳng biểu hiện cái gì.

"Gần đây kiếm tôn bị thương à?"

Ninh Tễ có hơi khó hiểu, lập tức nghe Tạ Dữ Khanh cười nói: "Không thì sao trên xương quai xanh lại đỏ lên thế."

Hắn bâng quơ hỏi, Ninh Tễ hiếm khi ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó mới kịp phản ứng hắn đang hỏi gì.

Tạ Dữ Khanh vẫn nhìn y. Ninh Tễ khẽ cau mày, vốn dĩ y đã quên nhưng lại bị lời này nhắc lại hành động ngày ấy của Sở Tẫn Tiêu. Sắc mặt y cứng đờ trong nháy mắt, sau khi miễn cưỡng nén suy nghĩ trong lòng xuống, lúc này mới rũ mắt giấu thần sắc nói: "Có lẽ là không cẩn thận đụng trúng đâu đó thôi."

Y không tiếp tục đề tài này nữa, tất nhiên Tạ Dữ Khanh cũng sẽ không hỏi, sau khi đặt quân cờ xuống hắn mới hỏi: "Kiếm tôn có biết chuyện bí cảnh Tru Thiên không?"

"Cô Nguyệt lâu hợp tác với Tàng Bảo các, nghe nói tháng sau bí cảnh Tru Thiên sẽ mở ra."

Ninh Tễ khẽ nhướng mày, đây là lần thứ hai y nghe thấy bí cảnh Tru Thiên.

Tạ Dữ Khanh như đang suy nghĩ gì đó, thấy y suy tư thì nói tiếp: "Ta từng hỏi thăm rồi, quả thật bên trong có đồ có thể loại trừ tử khí."

Ninh Tễ không quá ngạc nhiên khi hắn biết y bị bào mòn trong Quỷ vực, dù sao chuyện Kiếm cốc trước đó Tạ Dữ Khanh cũng rất rõ. Nhưng khiến y ngoài ý muốn chính là tin loại trừ tử khí này.

Tạ Dữ Khanh biết y nghĩ gì nên không giấu giếm.

"Là Tô Phong Diễm nói."

Nhắc đến tên kẻ đó, đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, trước đó khi cầm máu đầu tim rời đi y đã xóa bỏ toàn bộ ân oán cá nhân giữa bản thân và Tô Phong Diễm.

Tô Phong Diễm hại vô số người, kẻ đáng trách ắt có chỗ đáng thương. Có điều Ninh Tễ sẽ không thay người khác tha thứ cho gã.

Sai chính là sai.

Những người bị gã hãm hại và đủ loại oán hận sinh tử vẫn còn.

Mấy năm nay y đóng băng chưa từng chú ý đến Tô Phong Diễm, không ngờ lại nghe thấy tên gã từ miệng Tạ Dữ Khanh.

Tạ Dữ Khanh nói: "Thái độ làm người của Tô Phong Diễm có lẽ không tin được, nhưng chuyện này lại có bảy phần thật."

"Ta đã bố trí người trong bí cảnh Tru Thiên cướp lấy bí bảo đó. Bí cảnh này do Tàng Bảo các chủ trì, nếu có người từ trong bí cảnh ra ngoài thì Cô Nguyệt lâu cũng có thể phát hiện và đến bắt trước tiên."

"Đa tạ." Ninh Tễ Ngước mắt nhìn hắn một cái.

Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu.

"Có qua có lại cũng được hay cái khác cũng được, giữa ta và ngươi hà tất gì phải phân rõ rạch ròi như vậy. Ta nói những lời này là vì muốn sau này kiếm tôn có thể giải trừ tử khí và sẽ không phải chịu đau đớn bị đóng băng, và cũng có thể ở lại thôi."

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Tễ rồi chợt nói: "Nếu ta đoán không sai thì ngày ấy sau khi bị nhận ra, kiếm tôn muốn đi Nam Chiếu đúng chứ?"

Ninh Tễ khẽ gật đầu.

Mười năm không một lần bước chân vào Tu Chân giới, khoảng thời gian đó đối với y mà nói cũng chẳng khác gì ngày xưa.

Ninh Tễ là người tu kiếm, với y mà nói Kiếm đạo mới là thứ nhất. Những thứ còn lại chẳng qua chỉ liên quan đến Ngọc Thanh Tông. Hiện giờ từ chức phong chủ Giải Kiếm phong, y chỉ cần làm Ninh Tễ thôi.

"Nếu ngươi hiểu ta thì hẳn sẽ biết ta không muốn tham dự những chuyện này."

Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, sao hắn không hiểu Ninh Tễ, ánh mắt hắn thoáng khựng lại: "Ta biết rồi."



"Chỉ là trước kia ta từng được kiếm tôn mời đi ngắm phong cảnh Giải Kiếm phong. Hiện giờ Tạ mỗ cũng muốn mời ngài đến Cô Nguyệt lâu thôi."

Hắn mỉm cười nhìn Ninh Tễ, giấu dịu dàng trong mắt đi.

Lời mời này như bình thường, Ninh Tễ không nghe ra ý tứ trong lời của Tạ Dữ Khanh. Thấy thanh niên đầu bạc lam y nâng mắt nhìn y, ý lạnh nơi đuôi chân mày cũng tan đi đôi chút.

"Từ chối thì bất kính."

Tạ Dữ Khanh chậm rãi rũ mắt, nghe Ninh Tễ nói thế thì lệ khí trong lòng nhạt đi. Có điều khi nghĩ đến vết tích trên xương quai xanh vừa rồi, hắn vẫn siết chặt tay, dùng ý cười giấu suy nghĩ đi.

...........

Bên kia, Lâu Nguy Yến nhìn bồ câu đưa thư, tay thoáng khựng lại, con bồ câu kia lập tức bay đi.

Ngày ấy phụ tá đưa ra hai độc kế.

"Cướp sen xanh Tịnh Thế."

—— Giết Sở Tẫn Tiêu.

"Nếu tôn thượng muốn có được kiếm tôn thì cần phải giết tên Sở Tẫn Tiêu kia."

"Về phần kiếm tôn, nếu có sen xanh Tịnh Thế trong tay thì hết thảy sẽ dễ bàn hơn nhiều."

Phụ tá nói đến thì thoáng ngừng lại, thấy Lâu Nguy Yến nhìn mình thì nói tiếp: "Tất cả chuyện này cần diễn ra trong bí cảnh Tru Thiên."

Lâu Nguy Yến rũ mắt: "Ngươi muốn dụ Sở Tẫn Tiêu vào bí cảnh?"

Phụ tá gật đầu.

Đây cũng là biện pháp khả thi.

"Kế còn lại thì sao?" Lâu Nguy Yến nhàn nhạt hỏi.

Phụ tá nói: "Chúng ta ra tay hủy sen xanh Tịnh Thế giục tử khí khiến kiếm tôn mất kiểm soát đọa thành quỷ vật."

"Đến lúc đó Tu Chân giới không dung kiếm tôn, ma tôn cũng có thể được như ý nguyện." Hắn ta vừa dứt lời đã bị Lâu Nguy Yến bóp cổ.

Khi nghe được kế còn lại, đáy mắt Lâu Nguy Yến hiện lên sát ý.

"Nếu ngươi thực sự kiến nghị bản tôn dùng kế thứ hai vậy thì ta cũng chẳng cần giữ cái mạng chó này của ngươi lại nữa."

Lấy tính tình của Ninh Tễ, nếu đọa thành quỷ vật thì nhất định y sẽ tự sát chứ không sống tạm bợ.

Lâu Nguy Yến hàng đêm mơ thấy y là muốn có được y chứ không phải muốn giết y.

Phụ tá bị bóp cổ khó khăn nói: "Vậy, ma tôn, chỉ có thể bất ngờ giết chết Sở Tẫn Tiêu trước khi kiếm tôn rung động."

Trước khi Ninh Tễ rung động...

Hắn ta nhắm mắt lại, đột nhiên buông lỏng tay.

Trước đó hắn ta không nhìn rõ tâm tư của mình nên đã chậm một bước. Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu ở cùng nhau mười năm, tuy bây giờ không nhìn ra gì nhưng Lâu Nguy Yến cũng lo một lời của phụ tá sẽ thành sấm.

Sau khi hắn ta buông tay, phụ tá biết bây giờ phải làm gì.

Thu suy nghĩ lại. Vừa rồi hắn ta vốn chau mày vì tờ giấy của bồ câu bị đốt, nhưng lúc này khi nhìn dáng vẻ nắm chắn phần thắng của phụ tá hắn ta vẫn nhịn xuống trước.



"Tuy kiếm tôn không quan tâm nhưng tin tức này vẫn sẽ truyền đến tai Sở Tẫn Tiêu."

"Ma tôn chỉ cần yên lặng chờ đợi là được."

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn ta. Ngày hôm sau Sở Tẫn Tiêu đã biết chuyện bí cảnh Tru Thiên. Mấy năm nay hắn vì thu thập bí bảo áp chế tử khí cho sư tôn mà âm thầm thành lập thế lực của mình, sau khi nhận được tin tuy Sở Tẫn Tiêu cảm thấy tin tức này khả nghi nhưng... Vì sư tôn, dù có nguy hiểm thế nào hắn cũng phải xông vào.

Hắn thu kiếm về, nghĩ đến bí cảnh Tru Thiên rồi sai người cẩn thận điều tra.

Mấy ngày nay Sở Tẫn Tiêu đều bị sư tôn từ chối gặp. Sau khi đợi trong viện một hồi, hắn vốn định rời đi nhưng nào ngờ trong thoáng chốc đầu óc bỗng mất ý thức.

Khi lần nữa mở mắt ra, hắn trở thành "Sở Tẫn Tiêu" bản tâm ma.

Buổi tối Ninh Tễ từ bên ngoài về, khi đến ngoài viện y phát hiện bên trong có một người đã đứng đó từ lâu.

Lúc này "Sở Tẫn Tiêu" còn giấu hơi thở nên nhất thời y không phát hiện ra. Sau khi bước vào mới thấy màu mắt của hắn không bình thường.

Đây là... Tâm ma?

Y vừa nghĩ vậy thì "Sở Tẫn Tiêu" kia lập tức mở miệng.

"Hôm nay sư tôn về trễ quá đi." Hắn đi sang, tự nhiên cầm lấy dù trong tay Ninh Tễ.

Ninh Tễ khẽ cau mày, không biết "Sở Tẫn Tiêu" này đến đây làm gì.

"Bản tôn không thích bị người ngoài quấy rầy vào buổi tối." Hắn đối xử với Sở Tẫn Tiêu thật còn tốt, nhưng đối với một hắn khác thì... giọng điệu sẽ kém đi một chút.

Có không ít người sợ giọng nói lạnh băng và uy nghiêm của Ninh Tễ, nhưng "Sở Tẫn Tiêu" lại không sợ.

"Nhưng ta nào phải người ngoài."

"Ta từng hôn ngươi, ngươi quên rồi sao?" Trong trạng thái tâm ma, Sở Tẫn Tiêu hoàn toàn không có cảm xúc xấu hổ của Nhân tộc, ánh mắt nhìn thẳng Ninh Tễ.

Ngay sau đó, hắn bị kiếm chỉ thẳng vào cổ.

"Hỗn xược!" Ninh Tễ nhắm mắt siết chặt tay mở mắt ra.

Dáng vẻ y vốn lạnh lùng, lúc này nổi giận càng như hàn băng làm người sợ hãi, nhưng đôi môi đỏ nhạt lại thình lình khiến dáng vẻ không thể khinh nhờn này nhiều thêm chút diễm kiều, như tuyết trắng thêm sắc, như hoa mai mùa Đông.

Ý cười trong mắt "Sở Tẫn Tiêu" sâu thêm, ma văn lưu động trên mặt hắn, khuôn mặt khôi ngô vô cùng yêu dị.

"Chỗ này của ngươi thật đẹp."

Hắn khẽ nghiêng đầu, đầu ngón tay biến ra dây mây leo lên quần áo y.

Bạch y và dây mây đen hình thành sự tương phản sắc nét, "Sở Tẫn Tiêu" dùng dây mây mà mình hóa ra vuốt ve vệt đỏ trên xương quai xanh của Ninh Tễ, chỉ thấy hắn lại thích thêm một chỗ nữa.

Tính tình Ninh Tễ không tốt, dù biết hiện tại Sở Tẫn Tiêu không có lý trí nhưng y vẫn không nhịn được.

Có điều nghĩ đến lần trước bản thân y đâm hắn một kiếm, tay y thoáng khựng lại.

Khi y lần nữa mở mắt ra, xung quanh "Sở Tẫn Tiêu" xuất hiện Kiếm trận.

Ninh Tễ thu kiếm về, sau khi chấn nát dây mây, y trầm giọng nói: "Tối nay ngươi đây hối lỗi một đêm đi."

Mặt Ninh Tễ như sương lạnh, nếu những kẻ khác dám tùy tiện làm bậy trước mặt y thì dù những kẻ đó có mấy cái mạng cũng không đủ, nhưng trước mặt y lại là Sở Tẫn Tiêu mất hết ý thức...

Ninh Tễ cau mày.