Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 77



Với bản thể thì Ninh Tễ còn dịu dàng một chút, chứ với tâm ma thì không.

Tuy tâm ma này là một mặt khác của Sở Tẫn Tiêu, nhưng lại thích được voi đòi tiên nhất.

Y lạnh nhạt nhìn hắn.

Dường như Sở Tẫn Tiêu không ngờ sau sư tôn đã chấp nhận mình rồi mà còn như thế. Hắn có hơi ngạc nhiên, có điều rất nhanh đã lấy lại tinh thần, không hiểu sao thấy dáng vẻ này của y lại khiến tim hắn đập nhanh hơn.

Nhưng tâm ma không thể nói không được, hắn khoác loác rằng mình thẳng thắn hơn Sở Tẫn Tiêu kia nhiều. Nếu sư tôn đã nhắc thì hắn cũng lớn mật nói.

"Ta muốn sư tôn lại đây."

Trái lại hắn vẫn còn chút chừng mực, không hề thật sự nói ta muốn mà thấp giọng như đang dỗ dành.

Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại.

Lúc này cuối cùng hoàng hôn cũng hoàn toàn buông xuống, trấn nhỏ Nam Chiếu chỉ còn lại chút chiều tà. Cửa sổ sau lưng bị mở ra, Ninh Tễ tháo đấu lạp xuống.

Tim Sở tẫn Tiêu nóng lên, hắn vô tội chớp mắt thì thấy quả thật sư tôn đến gần.

Tóc y không buộc phát quan, da dẻ trắng như tuyết. Khi đến gần còn có thể ngửi được mùi thơm lành lạnh thoang thoảng, mùi hương vô cùng dễ chịu.

Sư tôn đồng ý đến gần mình nhưng lại không đồng ý thu kiếm khí về.

Sở Tẫn Tiêu đưa mắt nhìn đôi môi nhạt màu của sư tôn, hắn vừa định chơi xấu thì phát hiện mình không nhúc nhích được.

Sau khi phong bế linh lực của Sở Tẫn Tiêu, Ninh Tễ thản nhiên nâng mắt đứng dậy.

"Khen thưởng kết thúc."

"Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Từ trước đến nay Ninh Tễ chưa từng dịu dàng với tâm ma, lúc này giọng y vẫn lạnh băng.

Y cầm đấu lạp xoay người rời đi.

Tâm ma vừa ra chưa được một nén nhang đã bị giữ lại đây, ngay cả hắn cũng không ngờ được. Sau khi rơi vào đường cùng bị phong bế linh lực cố định hồi lâu, lúc này hắn đành chủ động đổi Sở Tẫn Tiêu ra.

Sở Tẫn Tiêu đang nói chuyện với sư tôn thì đột ngột bị tâm ma chiếm giữ. Nhất thời hắn không xem kỹ đã bị đối phương chắn lại, lúc này lòng đang sinh lệ khí thì thấy cái tên tâm ma vừa ra ngoài chiếm hời bỗng chủ động nhường vị trí cho hắn.

Hắn khẽ chau mày, đang có hơi khó hiểu, vừa cúi đầu thì phát hiện chân tướng của sự việc.

—— Hắn bị phong bế linh khí, bị kiếm khí của sư tôn giữ chặt.

Nghĩ chắc chắn cái tên tâm ma đó đã làm chuyện gì khiến sư tôn không vui, sắc mặt Sở Tẫn Tiêu sầm xuống.

Nếu không phải tâm ma này là hắn thì lúc này hắn đã đánh nhau với đối phương rồi.

Ngay cả hắn...

Tâm ma vừa lặn xuống thì Sở Tẫn Tiêu lập tức dùng long tức cảnh cáo đối phương.

Đánh tâm ma là đánh bản thân, khóe môi Sở Tẫn Tiêu tràn ra chút máu, thấy tâm ma tuy ngạo mạn nhưng quả thực đã kinh hãi, lúc này hắn mới lau vết máu bên môi đi.

Ninh Tễ lạnh nhạt với tâm ma, nhưng suy xét đến việc Sở Tẫn Tiêu vừa khỏe lại, Kiếm trận này chỉ tồn tại một canh giờ, một canh giờ sau sẽ tự động tiêu tán.

Lúc này Sở Tẫn Tiêu mới khẽ nhúc nhích, từ bên trong bước ra.

............



Lúc này đã vào đêm, Ninh Tễ đang ngồi tu luyện trong phòng, nghĩ Kiếm trận nhốt Sở Tẫn Tiêu đã giải nên cũng không chú ý đến nữa.

Y vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Vì đã bao trọn nên quán trọ này chỉ có y, Sở Tẫn Tiêu và Dược Mục.

Dược Mục ra ngoài bốc thuốc vẫn chưa về, lúc này chỉ có thể là Sở Tẫn Tiêu.

Ninh Tễ khẽ cau mày, không biết giờ này hắn đến đây làm gì? Nhưng khi tiếng gõ cửa thứ hai vang lên, y vẫn thu công pháp về rồi đứng dậy đi mở cửa.

Sở Tẫn Tiêu ôm gối đá đứng ngoài cửa, thấy sư tôn mở cửa thì nói: "Sư tôn, xin lỗi ta vừa bị tâm ma ảnh hưởng."

"Hắn không làm gì hết đúng không?"

Dường như hắn thật sự đến đây để xin lỗi.

Mặt Sở Tẫn Tiêu trông không có chút sẽ làm chuyện xấu chút nào. Sáng sủa liêm khiết tựa trăng sáng, cũng sau vụ nhiễm sát khí do sát sinh long hồn trong Long vực mới khiến người khác không dám lại gần.

Lúc này sau khi Hóa Thần thì những tạp chất ấy rút xuống, khôi phục lại dáng vẻ quân tử khiến Ninh Tễ khẽ cau mày.

"Linh khí của hắn bị ta phong bế, không làm gì cả."

"Vậy thì tốt rồi." Vẻ mặt Sở Tẫn Tiêu như thở phào nhẹ nhõm.

Có điều lúc này khiến Ninh Tễ chú ý chính là gối đầu trên tay Sở Tẫn Tiêu.

"Ngươi cầm gối đến đây làm gì?"

Sư tôn ơ hờ đứng đó, nhưng khi nhận ra sư tôn đang mơ hồ nuông chiều mình thì Sở Tẫn Tiêu lập tức được nước làm tới.

Có điều hắn biết chừng biết mực hơn tâm ma nhiều, hắn khẽ cười dùng dáng vẻ quân tử nói: "Sắc trời tối rồi, ta đến nghỉ ngơi với sư tôn nhé."

Hắn nói với lẽ đương nhiên rồi chờ Ninh Tễ, bàn tay giấu trong tay áo thoáng siết chặt lại.

Thật ra Ninh Tễ có thể thấy rõ sự căng thẳng dưới nụ cười của hắn.

Sở Tẫn Tiêu chưa từng yên tâm, dù chính y trả lời hắn rằng y sẽ chấp nhận hắn. Nhưng điều này với hắn mà nói chỉ tựa như giấc mộng mà thôi.

Ngày nào hắn cũng dính lấy y, thậm chí còn không dám ngủ là vì thế. Vì hắn sợ cuối cùng thứ hắn nhận được là giả, sợ đây là giấc mộng hoàng lương đẹp đẽ.

Ninh Tễ biết cả, thế nên y mới nuông chiều hắn hết lần này đến lần khác.

Thấy ánh mắt Sở Tẫn Tiêu dần trở nên ảm đạm, y khẽ cau mày rồi nghiêng người tránh sang một bên.

"Vào đi."

Ánh nến trong phòng yếu ớt. Mặt Ninh Tễ lạnh nhạt không biểu hiện gì, đôi mắt Sở Tẫn Tiêu lại sáng lên.

Không giống với khi biến thành rồng ngủ cạnh bếp lò, bây giờ sư tôn đã chấp nhận hắn, tất nhiên Sở Tẫn Tiêu có thể ngủ trên giường.

Hắn vừa đặt gối đá lên giường thì thấy Ninh Tễ quay đầu lại.

"Đêm nay không được quấy."

Y nhàn nhạt cảnh cáo, đương nhiên Sở Tẫn Tiêu gật đầu.

Đến đêm, Ninh Tễ phất tay tắt nến rồi nhắm mắt lại. Y nằm ngoài, Sở Tẫn Tiêu nằm bên trong.



Ninh Tễ rất ít khi nằm nghỉ ngơi trên giường, phần lớn thời gian y đều tu luyện cả đêm, hiện giờ vừa nhắm mắt lại thì thấy không ngủ được.

Sở Tẫn Tiêu nằm trên giường của sư tôn, cảm thấy cuối cùng cõi lòng căng chặt cũng thả lỏng. Như Dược Mục nói, quả thật hắn cần phải điều dưỡng, chẳng qua là hắn sống chết chống đỡ trước mặt sư tôn mà thôi.

Hắn không muốn ở nơi không có sư tôn —— mà nhắm mắt lại.

Hắn ngắm nhìn sư tôn trong màn đêm hồi lâu. Sau khi cất giấu chiếu dung mạo của y vào đáy lòng thì mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Lại không phát hiện rằng sau khi hắn ngủ, sư tôn cũng mở mắt ra quay đầu sang.

.........

Thám tử mà Lâu Nguy Yến cử đi rất nhanh đã quay về.

"Bẩm tôn thượng, tra không được." Thám tử cẩn thận nói.

Trước khi đi Ninh Tễ đã che giấu hơi thở của Sở Tẫn Tiêu, căn bản là bọn họ không tìm được.

Sắc mặt Lâu Nguy Yến trở nên khó coi, không phải tức giận vì đao Tu La vô cớ bị phế mà vì Ninh Tễ. Vừa nghĩ đến hiện giờ người nọ đang ở cạnh Sở Tẫn Tiêu là hắn ta trở nên khó chịu.

Hơn nữa Lâu Nguy Yến nhớ đến dáng vẻ y cầm kiếm đứng trước người Sở Tẫn Tiêu, lòng thoáng khựng lại. Không biết sao hắn ta thấy hơi hoảng sợ.

Hắn ta sợ Ninh Tễ sẽ thật sự rung động.

Trên đại điện tĩnh lặng. Lâu Nguy Yến siết chặt tay rũ mắt xuống, không một ai biết hắn ta đang nghĩ gì.

"Tôn thượng, hay là chúng ta bắt đầu từ phường thuốc lân cận đi."

"Tuy Sở Tẫn Tiêu may mắn sống sót bước ra từ nguyên hỏa, nhưng chắc chắn không thể nào bình an vô sự. Nhất định sẽ đến phường thuốc gần đó." Phụ tá đề nghị.

Lâu Nguy Yến khẽ nheo mắt lại.

"Phái người đi điều tra phường thuốc."

Hắn ta dừng lại, khi người trong điện nín thở hắn ta mới nói tiếp: "Ngươi đi nói với mấy vị trưởng lão, nói chuyện đó... bản tôn đồng ý."

Giọng hắn ta nặng nề, nghe không ra cảm xúc.

Phụ tá kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Tôn thượng, ngài..." Phụ tá có hơi ngạc nhiên, dù sao thì chuyện này...

Lâu Nguy Yến bị giấc mơ về Ninh Tễ quấy nhiễu suốt mười năm, như si như dại mà hắn ta cũng si dại thật.

Lần đầu tiên hắn ta vì muốn một người mà không tiếc trả bất cứ giá nào.

Ninh Tễ và thiên hạ, hắn ta muốn có tất.

Lâu Nguy Yến nhìn bàn tay của mình rồi chậm rãi siết chặt tay.

Hắn ta cố chấp mười năm, người nọ chưa từng liếc nhìn hắn ta lấy một cái, sao có thể khiến hắn ta... cam tâm.

Khi thám tử Ma tộc đến phường thuốc điều tra.

Bên kia, Khổng Linh đã ngồi xổm trước phường thuốc được nửa ngày rồi...

==========================

Chương cuối của tháng nhé, sau chương này tui tạm off đến khi thi cuối kì xong.