Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 90



Trong lúc đánh nhau với Khổng Linh, Lâu Nguy Yến bỗng cảm nhận được kết giới bị động vào. Sức mạnh tinh tú quen thuộc khiến sắc mặt hắn ta thoáng thay đổi.

Khổng Linh cũng nhanh chóng thu tay về, thậm chí còn không đợi Hoa yêu bẩm báo đã tự mình đi điều tra kết giới.

Sương mù trên kết giới mở ra một cái lỗ, tầm mắt Khổng Linh chuyển dời đến chỗ cung điện, hắn phát hiện mình không thấy Ninh Tễ đâu.

Lâu Nguy Yến nhíu mày, không ngờ Tạ Dữ Khanh lại ra tay vào lúc này.

Hắn ta khẽ rủ mắt, khi tim Khổng Linh chùng xuống, hắn ta dứt khoát đưa mắt đuổi theo hướng bên kia.

Kết giới vừa phá, nói vậy hai người cũng vừa rời đi không lâu. Lúc này có lẽ sẽ đuổi kịp.

Lâu Nguy Yến đoán không sai, bí pháp thủy kính của Tạ Dữ Khanh chỉ có thể chống đỡ phá vỡ kết giới. Sau khi rút tay về, bóng người của hắn thoáng hư ảo, sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi không sao chứ?" Ninh Tễ quay đầu nhìn hắn.

Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu: "Khiến kiếm tôn quan tâm rồi."

"Đều là bệnh cũ thôi."

Ninh Tễ thấy hắn không nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Tuy đã ra khỏi Yêu giới nhưng nơi này vẫn không an toàn. Tạ Dữ Khanh muốn để Ninh Tễ đi Cô Nguyệt lâu cùng mình. Hắn đắn đo rồi định nói gì đó, nhưng lại cảm nhận được một làn ma khí.

—— Lâu Nguy Yến đến rồi.

Người nọ đến quá nhanh, như thể thương tích trước đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn ta.

Tạ Dữ Khanh bỗng chau mày.

Ninh Tễ cũng nhận ra ma khí.

Ký ức của y bị thụt lùi, lúc này là lúc vẫn chưa gặp Lâu Nguy Yến, y rủ mắt giấu tia nghi hoặc đi.

"Ninh Tễ." Lâu Nguy Yến dừng lại.

Một tháng không gặp, hắn vẫn luôn nghĩ dáng vẻ lúc này của Ninh Tễ ra sao, bây giờ thấy y không khác gì ban đầu thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dù lùi lại mười ba năm, Ninh Tễ vẫn là Ninh Tễ.

Đao Tu La trong tay ầm ầm vang lên, khi đến gần nó đã dâng lên chiến ý. Lâu Nguy Yến ngăn đao Tu La nâng mắt nhìn y, ánh mắt có hơi phức tạp.

Ánh mắt này ấy thế mà có hơi tưởng tự với Khổng Linh, nhưng rồi lại chẳng giống lắm.

Ninh Tễ khẽ cau mày, lúc này y nghe Tạ Dữ Khanh nói: "Ma tôn không lo chuyện bên Ma vực sao?"

"Hôm nay chính là ngày Sở Tẫn Tiêu công phá thành thứ tư đấy."

Ba từ Sở Tẫn Tiêu khiến ấn đường Ninh Tễ khẽ giật, sau khi liên hệ sợi huyền khí kia với Sở Tẫn Tiêu rồi nghe thấy tên hắn, không hiểu sao y có hơi rung động.

Lâu Nguy Yến cũng không ngờ Sở Tẫn Tiêu lại hành động nhanh đến vậy.

Có điều lúc này đã gặp Ninh Tễ, hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tay nữa. Tạ Dữ Khanh nói xong, hắn ta chỉ nói: "Tạ lâu chủ vẫn nên lo cho mình trước đi."

Hắn ta đưa mắt nhìn Ninh Tễ, người nọ vẫn bận một thân bạch y.

Hắn ta mở miệng nói: "Nếu kiếm tôn ở bên tên ngụy quân tử này thì chẳng bằng về cùng bản tôn còn hơn."

Hắn ta gọi Tạ Dữ Khanh là ngụy quân tử, giọng điệu trào phúng: "Chắc là kiếm tôn rất tò mò vì sao ký ức của mình bị xóa nhỉ?"



"Có lẽ ngươi có thể hỏi người bên cạnh một chút đấy."

Những lời này khiến Ninh Tễ thình lình nâng mắt. Sắc mặt Tạ Dữ Khanh trở nên khó coi, nhưng chẳng cách nào phản bác được lời của Lâu Nguy Yến.

Hắn siết chặt tay, không vì mình mà biện bác.

Tạ Dữ Khanh im lặng càng giống ngầm thừa nhận hơn.

Ninh Tễ không nhìn hắn, thật ra trước đó y đã sớm đoán được một ít. Song Lâu Nguy Yến cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam.

Vì bản chất của ma tu đều là không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Lâu Nguy Yến vốn chính là người như vậy.

Ngày trước hắn ta coi Ninh Tễ là đối thủ, bây giờ lại thích y. Những đặc trưng của Ma tộc lập tức lộ ra. Ninh Tễ lạnh lùng nói: "Nói với ta những điều này, ma tôn muốn thế nào?"

Lâu Nguy Yến trầm giọng nói: "Bây giờ chẳng kẻ nào có thể khiến ngươi bận tâm, sao ngươi không về Ma vực cùng ta?"

Lâu Nguy Yến biết Ninh Tễ sẽ không cùng cai quản Ma vực với mình, hắn ta nhìn y nhướng mày nói: "Nếu người về cùng ta, ta sẽ thả mấy tên khốn Ngọc Thanh Tông đó ra."

Hiện nay hai bên giao chiến, quả thật lời này có chút sức nặng.

Nhưng hiếm thấy đáy mắt Ninh Tễ có chút trào phúng: "Ma tôn cho rằng ta sẽ tin các người nói sao?"

Sau khi biết có kẻ đùa bỡn ký ức của mình, Ninh Tễ càng thêm cảnh giác. Xem ra ba người mà y từng gặp chẳng có kẻ nào đứng ngoài cuộc cả.

Ninh Tễ không biết trước đó mình bị thanh trừ ký ức thế nào, nhưng lúc này nó chẳng gây trở ngại y không tin bất cứ ai.

Ánh mây lướt qua, Lâu Nguy Yến không nói nhiều nữa.

Hai người mau chóng lao về chiến đấu, không khác gì lúc cắt đứt với nhau trong tiểu viện.

Chỉ khác cái là hôm nay Ninh Tễ lạnh lùng hơn.

Sau khi lòng chẳng còn Sở Tẫn Tiêu, mặt y tựa hàn băng.

Ánh kiếm chiếu lên mặt, một khoảng rét lạnh.

Chiến ý trên người Lâu Nguy Yến cũng dâng trào.

Hai người giao thủ mấy hiệp, tuy Ninh Tễ mất ký ức nhưng cảm ngộ và phản ứng luyện kiếm mấy năm nay vẫn còn, điều này khiến Lâu Nguy Yến không dám khinh địch.

Hắn ta bị trường kiếm của Ninh Tễ ép lui một bước, đang định nói gì đó lại bỗng cảm nhận được tiếng gầm rú nơi chân trời.

Đó là —— rồng ngâm.

Yêu giới cách Ma vực khá xa, lúc này hắn ta có thể nghe được tiếng rồng ngâm có thể thấy được uy lực của Huyền long kia thế nào.

Tạ Dữ Khanh thầm ngẩn ra, sắc mặt Lâu Nguy Yến trở nên khó coi.

Lúc này Truyền Âm phù không ngừng sáng lên: "Tôn thượng, thành thứ ba báo phá!"

"Thành thứ hai cũng sắp giữ không nổi rồi!"

Giọng trưởng lão dồn dập truyền đến.

Lâu Nguy Yến ngạc nhiên, sát ý trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Sớm biết thế hắn ta đã không tiếc bất cứ giá nào giết chết Sở Tẫn Tiêu rồi.

Có điều bây giờ vẫn chưa muộn.



Lúc này hắn ta thay đổi ý nghĩ.

Lâu Nguy Yến bỗng nghĩ nếu hắn ta hấp thu những ma hồn còn lại rồi giết Sở Tẫn Tiêu, vậy thì dù sau này Ninh Tễ có nhớ lại cũng vô dụng.

Hắn ta thay đổi ý nghĩ trong nháy mắt.

Ninh Tễ lại vì tiếng rồng ngâm vừa rồi mà khẽ cau mày.

Trên chiến trường hướng Tây Bắc, trừ Sở Tẫn Tiêu ra thì chẳng còn ai khác.

Khi tiếng rồng ngâm vang lên, sợi huyền khí trong lòng như có cảm ứng.

Khiến Ninh Tễ xác nhận rằng, sợi huyền khí trong cơ thể y chính là Sở Tẫn Tiêu. Suy nghĩ trong lòng nhanh chóng lóe lên, nhưng trên mặt y lại chẳng biểu hiện gì.

Sợi huyền khí ấy vì y vừa đánh nhau mà kích động, lúc này đang dùng tư thế bảo hộ để bảo vệ y.

Lâu Nguy Yến dừng tay.

Tạ Dữ Khanh bỗng nói: "Không được để hắn ta rời đi."

Hắn mơ hồ đoán được Lâu Nguy Yến muốn làm gì. Tuy Ninh Tễ không tin Tạ Dữ Khanh nhưng lúc tiếng rồng ngâm vang lên, y quả thực nên ra tay chặn Lâu Nguy Yến lại.

Huyền long quấn chặt lấy y, như đang khuyên giải y không nên đánh nhau.

Nhưng Ninh Tễ chẳng quan tâm. Hắn ngăn y như y cản Lâu Nguy Yến lại.

Lâu Nguy Yến bị cản lại, hắn ta rủ mắt cân nhắc hồi lâu rồi mở miệng: "Kiếm tôn không muốn đến chiến trường Ma đạo xem thử sao?"

Lâu Nguy Yến muốn để Ninh Tễ tận mắt nhìn thấy mình có năng lực giết chết Sở Tẫn Tiêu.

Hắn ta nên sớm để đối phương hiểu chỉ có hắn ta mới xứng đôi với y. Lâu Nguy Yến rút đao về, nhìn về phía Ninh Tễ.

Tạ Dữ Khanh bỗng ngẩng đầu lên.

Ninh Tễ nhìn hắn ta một cái thật sâu.

"Dù ngươi có muốn làm gì thì cũng sẽ chẳng được như ý nguyện đâu."

............

Sở Tẫn Tiêu đã công phá thành thứ ba, vừa rồi sau khi biết Lâu Nguy Yến không có ở Ma vực, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra người này muốn làm gì, vậy nên càng giết càng hăng.

Hắn hóa thành rồng lớn, không chỉ khiến các trưởng lão Ma vực kinh sợ mà còn uy hiếp Lâu Nguy Yến.

Cho hắn ta biết sư tôn không dễ động vào như vậy.

Huyền long bao phủ cả bầu trời, gần như trùm lên nửa bầu trời của Ma vực, Ma tộc phía dưới cầm binh khí không ngừng siết chặt tay.

Đuôi của Sở Tẫn Tiêu quét qua ba vị trưởng lão. Khi ma hồn được thả ra và cắn xé hắn, hắn nhịn đau lùi về phía sau một bước. Hắn phải mau chóng gây nhiễu nhương buộc Lâu Nguy Yến phải quay về.

Con ngươi đẫm máu của hắn dựng đứng, ngay khi bị ma hồn ảnh hưởng có hơi mất khống chế, hắn bỗng nghe được một giọng nói lãnh đạm quen thuộc vang lên trong lòng.

"Ngươi là Sở Tẫn Tiêu?" Một sợi kiếm ý nắn vảy ngược, nói.

Chính giọng nói này đã khiến Sở Tẫn Tiêu tỉnh dậy từ bị sát ý chi phối cảm xúc...

===========================

Happy new year các bae, chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng tiền vào như nước, tình vào như tiền, và ngày càng yêu toán hơn nha =))))))))))))