Lòng Ninh Tễ cứ thầm cảm thấy vị nhị hoàng tử này có vài phần quen quen, nhưng nhất thời lại không nói ra được.
Mấy người bên cạnh đã bắt đầu bàn chuyện tối nay tiến công, Ninh Tễ mím môi giấu suy nghĩ đi, không nghĩ nhiều nữa.
Vì chuyện Ma tộc mở thông đạo vực Vô Tẫn nên thám tử của Ngọc Thanh Tông bị quét sạch. Lúc này cũng khó có thể thám thính được tin tức gì.
Nhưng Lâu Nguy Yên có tâm ma là thật.
Lúc này kiếm tôn đến, thương tích của Long quân cũng đã lành, không tiến công quả là lãng phí thời cơ tốt.
Nói xong, Dược Mục nhìn Ninh Tễ thì thấy y khẽ gật đầu.
Tâm ma cũng không dễ tiễn trừ như vậy, trong mấy ngày ngắn ngủi Lâu Nguy Yến chỉ có thể hết sức đè nén chứ không thể làm gì hơn. Đây quả thật là lúc tốt nhất.
Mấy ngày nay tuy ký ức của y vẫn bị thiếu hụt, nhưng cũng được Sở Tẫn Tiêu kể kế hoạch ngày trước cho nghe nên y hiểu bản thân muốn làm gì.
Trước đó Ninh Tễ đã sớm biết Ma tộc có các ma hồn đời trước, cũng biết Lâu Nguy Yến sẽ sinh tâm ma vì hấp thụ những ma hồn đó, bọn họ đều nằm trên bàn cờ, từng bước ép sát cũng là vì một bước cuối cùng này.
—— Y muốn đánh Ma tộc vào vực Vô Tẫn, trong ba trăm năm không trở ra.
Giờ tý là giờ dễ khiến người khác lơ là cảnh giác nhất. Lúc này Sở Tẫn Tiêu nhìn sư tôn một cái rồi nói: "Sư tôn có thể để ta dẫn đầu được không?"
Dù bây giờ tu vi của hai người tương đương nhau, nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn gọi Ninh Tễ là sư tôn trước mặt mọi người.
Hắn đưa mắt nhìn y, giấu lo lắng xuống đáy mắt.
Hắn biết lấy tính cách của Ninh Tễ thì y nhất định sẽ đứng ngăn ở phía trước. Nhưng hắn không muốn để sư tôn bị thương, không muốn chút nào cả.
Người khác không biết ý nghĩ của Sở Tẫn Tiêu chỉ cho rằng thân là sư tôn của Long quân, chỉ có Ninh Tễ mới biết suy nghĩ thật sự của hắn.
Tim y khẽ loạn, chút cảm xúc bủn rủn khiến đầu ngón tay y thoáng cứng đờ.
"Chúng ta đi cùng." Y nói.
Ninh Tễ nói xong thì thu tầm mắt về, Sở Tẫn Tiêu ngạc nhiên trong nháy. Ban đầu hắn không nghĩ sư tôn sẽ đáp thế, ngay sau đó lại mỉm cười.
"Được."
Sư tôn cũng lo cho hắn, điều này khiến của Sở Tẫn Tiêu vui tươi hẳn lên.
Trận chiến Ma đạo này vô cùng gian nan, sau khi sư tôn đến Sở Tẫn Tiêu cảm thấy dù có thế nào chỉ cần ở bên sư tôn cũng đều tốt.
Tâm trạng ủ dột mấy ngày nay của hắn biến mất, mọi người đều thả lỏng.
Tô Phong Diễm nhìn tương tác của hai người, lòng chậm rãi chùng xuống, ngay cả lòng bàn tay đang rỉ máu cũng không hề hay biết.
Gã chỉ chậm một bước không giết được Sở Tẫn Tiêu, hết thảy đã khác, dù gã có đổi cơ thể sạch sẽ lần nữa xuất hiện trước mặt y thì cũng chẳng khác gì.
Ninh Tễ thiếu hụt ký ức có thể nhận ra Sở Tẫn Tiêu lại không nhận ra Tô Phong Diễm trong bùn dơ.
Gã rủ mắt, vẫn cứ thần không nhớ Thục đến khi bàn chuyện bày binh kết thúc.
Sở Tẫn Tiêu đi kiểm kê số lượng tu sĩ sẽ bất ngờ tập kích đêm nay, Ninh Tễ đưa mắt nhìn người còn lại ngồi trong lều, bước chân y thoáng dừng lại: "Đêm qua ngươi có chuyện muốn nói với ta?"
Giọng y nhàn nhạt, Tô Phong Diễm ngẩng đầu lên, lúc này gã bỗng không muốn ngụy trang nữa.
Vẻ mặt Tô Phong Diễm hiện lên mặt của nhị hoàng tử Tịnh Chi. Tô Phong Diễm nhìn Ninh Tễ, thấy y chẳng ngạc nhiên chút nào.
Dường như đã sớm biết... gã là loại người này. Lòng gã có cảm xúc khó hiểu, chợt hỏi: "Kiếm tôn không tò mò sao?"
Không tò mò về dáng vẻ thật sự dưới khuôn mặt giả của gã, không tò mò gã là ai ư?
Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại: "Có rất ít người giống với bề ngoài."
Y nói xong, Tô Phong Diễm bỗng bật cười.
Đúng vậy, có rất ít người có thể như vẻ ngoài, người như vậy mà gã từng gặp trong đời là Ninh Tễ.
Nỗi khát vọng người này và cảm xúc khó hiểu đan chéo dưới đáy lòng, Tô Phong Diễm đã thay đổi cơ thể bỗng không muốn ngụy trang nữa.
"Chúng ta từng quen nhau."
"Ta đã từng hại ngươi rất nhiều lần." Gã dùng gương mặt của Tịnh Chi nói, khi Ninh Tễ nhìn sang lại cười nói: "Nhưng cuối cùng ngươi lại không giết ta."
"Ngươi đã cứu ta, để lại cho ta một mạng. Nên mới có Tịnh Chi của hiện tại."
Ninh Tễ không ngờ giữa y và người này lại có gút mắc như vậy, cũng không ngờ Tô Phong Diễm sẽ nói ra.
Y không biết đây là lần thẳng thắn duy nhất của Tô Phong Diễm trước mặt mình.
Người nọ nói: "Ta là đứa con do Quỷ vương và người phàm tằng tịu sinh ra, ban đầu tên ta là Tô Phong Diễm."
Quỷ y Tô Phong Diễm, thì ra là gã.
Ninh Tễ vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt nhàn nhạt.
"Cho nên, ngươi đến đây để giết ta?" Y nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tịnh Chi, như muốn nhìn vẻ mặt bên dưới khuôn mặt này của gã.
Gã và Ninh Tễ từng đối địch không ít lần, nhiều lần hại Ninh Tễ. Bây giờ đổi cơ thể sạch sẽ chẳng qua là muốn lần nữa làm quen Ninh Tễ.
Dù y có ở bên Sở Tẫn Tiêu hay không, gã cũng sẽ không ra tay nữa.
Nếu là ngày trước, Tô Phong Diễm không thể nào tin được mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Xưa nay mọi khi gã sẽ khinh thị, muốn cái gì phải được cái đó. Không có được thì sẽ hủy hoại như khi với Sở Tẫn Tiêu lúc trước.
Niềm yêu thích nhất của gã đối với Sở Tẫn Tiêu chính là luyện hắn thành cổ nhân. Tô Phong Diễm luôn cảm thấy mình sẽ mãi như thế, nhưng sau khi gặp Ninh Tễ mới biết mình cũng sẽ thật sự yêu một người.
Người nọ kéo gã khỏi bùn bẩn. Nhìn y bảo vệ người khác, lòng gã cũng sẽ kích động.
Thì ra không phải là gã khinh thường mà chỉ là gã không dám muốn mà thôi.
Thật ra tên quỷ y đê hèn đó cũng muốn có người giúp mình. Nên sau khi người kia xuất hiện, gã mới vứt bỏ tu vi đổi cơ thể đến tìm y.
Khi Ninh Tễ nói giết, tim Tô Phong Diễm chậm rãi chùng xuống, lại có hơi muốn cười khổ.
"Nếu ta muốn ra tay với kiếm tôn thì đã chẳng nói ra."
Sao có gã có thể ra tay với Ninh Tễ được nữa.
"Chỉ là ta... không cam lòng mà thôi."
Gã lấy thân phận hoàng tử Nam Chiếu gia nhập Ngọc Thanh Tông chính là muốn đến gần y. Nhưng không lúc nào là Tô Phong Diễm không hiểu rằng, đến cùng gã vẫn chậm.
Có lẽ không gặp Ninh Tễ ngay từ đầu chính là sai lầm của gã.
Tô Phong Diễm dừng một chút nói: "Kiếm tôn có thể cho rằng ta đến để bồi hoàn."
Gã giao quyền lựa chọn cho Ninh Tễ, xem xem y sẽ vạch trần gã thế nào.
Ninh Tễ chỉ chậm rãi cau mày. Ngoài mành lều vải cách đó không xa là Sở Tẫn Tiêu đang kiểm binh, lúc này hắn như có cảm ứng mà từ xa nhìn sang.
Ngay khi Tô Phong Diễm cho rằng Ninh Tễ sẽ không nói gì, y quay đầu nói: "Ngươi có là người tốt hay không bản tôn không có quyền chỉ trích ngươi."
"Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ không để bản thân lần nữa rơi vào địa ngục sau khi khó khăn lắm mới có được mạng sống mới đâu."
"Bây giờ ngươi đã có được tất cả những gì ngươi muốn, ngươi nên biết rằng không dễ gì mà có được." Nói xong, Ninh Tễ xoay người rời đi.
Thân thể Tô Phong Diễm cứng đờ, qua hồi lầu mới nhìn bàn tay đang rỉ máu của mình.
Gã biết Ninh Tễ có ý gì.
Sở Tẫn Tiêu nhìn sư tôn nói chuyện với tên nhị hoàng tử kia, thấy y bước ra thì đi sang: "Sao thế?"
Ninh Tễ quay đầu: "Không sao, luyện binh tiếp đi."
Sở Tẫn Tiêu gật gật đầu.
..............
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, bóng đêm dần buông xuống.
Sau khi mở thông đạo vực Vô Tẫn ra, đã có một bộ phận Ma tộc lui vào thông đạo.
Lâu Nguy Yến tỉnh lại từ bế quan, lập tức trông thấy ánh lửa hừng hực bên ngoài. Hơi thở của Long tộc bao trùm lên cả Ma cung, Lâu Nguy Yến nghĩ đến Ninh Tễ, rủ mắt vuốt ve đao Tu La rồi đứng dậy.
Ngọc Thanh Tông đã đánh đến thành cuối cùng, bọn ma tướng không dám thả lỏng chút nào. Chờ đến khi ánh kiếm hiện lên thì lập tức đứng dậy □□.
Vài vị trưởng lão Ma tộc liếc mắt nhìn nhau rồi đều ra khỏi thành.
Ninh Tễ chưa từng kề vai chiến đấu với Sở Tẫn Tiêu. Tuy y không nhớ nhưng đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra trong ý thức của y.
Lúc này Sở Tẫn Tiêu không hóa rồng, hắn đứng bên cạnh Ninh Tễ. Nhìn từ xa trông hai người vô cùng xứng đôi, Tạ Phong chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục xoay người chém giết.
Ninh Tễ một kiếm giết chết trưởng lão Ma tộc, ở đây trừ Lâu Nguy Yến ra thì chẳng ai là đối thủ của y.
Các trưởng lão từng bước lui ra sau dưới khí thế rét lạnh của kiếm khí, lúc này mới nhớ ra mười ba năm trước vị kiếm tôn này đáng sợ thế nào.
Kiếm ý phi thường.
Từ ấy trở đi, không ai sống sót.
Tàn tích của Ma cung bị kiếm khí san bằng, đại trưởng lão lui về sau nôn ra ngụm máu. Lòng vừa thầm định liên lạc với tôn thượng thì Lâu Nguy Yến đến.
Ninh Tễ cũng không quá ngạc nhiên khi Lâu Nguy Yến xuất hiện.
Có điều lúc này trông có hơi giống với lần đầu tiên hai người gặp nhau trong mộ Tổ Long năm đó. Chẳng qua người chiếm ưu thế khi ấy là hắn ta, bây giờ lại là Ninh Tễ.
Lâu Nguy Yến để trưởng lão dẫn người lui trước rồi đưa mắt nhìn Ninh Tễ.
"Ta cũng có hơi hối hận vì làm kiếm tôn mất trí nhớ."
"Không ngờ trận chiến sinh tử này lại diễn ra trong tình huống kiếm tôn quên ta."
Áo bào của hắn ta đỏ gắt, khi nói lời này ánh mắt hắn ta sầm xuống.
"Mười ba năm chưa từng giao thủ, bây giờ cũng coi như là nguyện vọng của ta."
Hắn ta rút đao Tu La ra, rốt cuộc Ninh Tễ cũng nhúc nhích.