Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 19: Học Phí



Cố nãi nãi bởi vì muốn nhanh chóng đến tư thục xem, cho nên đã sửa lại từ hai văn tiền một quả trứng gà thành 3 văn hai quả trứng gà, sau khai bán xong trứng gà, hai bà cháu liền đi đến nhà của Bành cử nhân.

Bành cử nhân ở trấn trên rất nổi tiếng, cho nên chỉ cần hỏi vài người là biết tư thục ở nơi nào.

Đến tư thục, cửa lớn đang mở, nhưng có hai ma ma cao lớn canh chừng. Cố nãi nãi và Cố Linh tiến lên, Cố nãi nãi đánh bạo hỏi: "Xin hỏi tư thục này có chiêu nữ sinh không?" Đừng nhìn Cố nãi nãi ở nhà bá đạo như vậy, nhưng khi đứng trước hai ma ma cao lớn này vẫn có chút sợ hãi.

Bà mụ ngược lại nhiệt tình nói: "Thu chứ, Đại tỷ muốn vào học? Hay là vị tiểu cô nương này vào học?" Nói xong, còn nhìn Cố Linh một chút, thầm nghĩ, tiểu cô nương này trông thật đẹp mắt.

Đúng thật là nguyên chủ xinh đẹp, không thì cũng không được tiểu địa chủ coi trọng, nhưng lúc này mới chỉ mười ba tuổi nên chưa phát triển nhiều, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, cho nên người ta cũng sẽ không nổi lên tâm tư gì với gương mặt này.

Cố nãi nãi nói: "Chúng ta đến hỏi thăm một chút tình huống, nếu thích hợp thì hôm nay có thể báo danh luôn." Hôm nay bà mang theo cả vốn liếng tích góp cả đời theo.

Ma ma nói: "Mời ngài vào, để ta dẫn đường cho hai vị."

Ma ma mang theo Cố nãi nãi và Cố Linh vào tư thục, đến trước cửa một phòng, tiến lên gõ cửa: "Phu nhân, có một tiểu cô nương muốn đến tiến học."

Bên trong truyền ra một giọng nữ: "Mang vào đi."

"Dạ."

Ma ma dẫn theo Cố nãi nãi cùng Cố Linh vào phòng, sau đó liền cung kính khom lưng đứng ngoài cửa. Cố nãi nãi cùng Cố Linh nhìn vị phu nhân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn gỗ.

Cố nãi nãi vội vàng lôi kéo Cố Linh tiến lên nói: "Hai bà cháu Cố gia gặp qua phu nhân."



Phụ nhân cười nói: "Lão thái thái không cần đa lễ, hôm nay lão thái thái đưa tiểu nương tử nhập học?"

Cố nãi nãi nghe thanh âm của vị phu nhân này hòa khí, đã tan đi chút lo lắng trong lòng, nhưng bà vẫn quy củ trả lời: "Đúng vậy; không biết tiến học thì có những quy củ nào cần chú ý?"

Phụ nhân nói: "Nữ tử tiến học không rườm rà như nam tử tiến học, không có nhiều quy củ cùng chú ý. Mỗi buổi sáng đều đọc sách, buổi chiều thì học nữ công và lễ nghi, một năm hai lượng bạc. Nhưng nam tử tiến học là vì công danh, cho nên có thể học không yên lặng, mà nữ tử tiến học thì hơn phân nửa là vì biết chữ, học lễ nghi, để biết chút cách ứng sử, đối đãi với mọi người, cho nên một hai năm là đủ. Đương nhiên, vào học là người tình ta nguyện, nếu như ngươi muốn tiếp tục tiến học, tư thục cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ở đây chúng ta chỉ dạy có như vậy."

Cố nãi nãi cùng Cố Linh đều nghe hiểu ý tứ của vị phu nhân này.

Phụ nhân tiếp tục nói: "Nhà chồng ta họ Bành, chính là Bành cử nhân, bên tư thục dành cho nam tử kia là hắn phụ trách, bên tư thục dành cho nữ tử thì ta phụ trách. Bên trong tư thục dành cho nữ tử này thì có hai vị phu tử, hai tú nương dạy tú công, hai ma ma dạy lễ nghi. Hai vị còn điều gì thắc mắc không?"

Cố nãi nãi cùng Cố Linh đồng thanh nói: "Không có."

Phụ nhân gật đầu: "Như vậy thì chúng ta nói đến lệ phí tiến học, ngoại trừ một năm hai lượng bạc học phí ra, bút mực giấy thì hai vị chủ động chuẩn bị, nhưng sách để học nữ công và lễ nghi, đều là thống nhất mua bên chúng ta, cho nên vẫn phải thu thêm phí. Mấy thứ này tính lên, một năm cũng cần thêm khoảng tâm hai lượng bạc nữa, cho nên tính lên thì một năm giao bốn lượng bạc."

Cố nãi nãi nghe thấy những lời này của phụ nhân xong, trong đầu tính toán một hồi, nếu để cho cháu gái đi học nữ công hoặc lễ nghi thì cũng phải mất mấy lượng bạc làm phí bái sư, hơn nữa bên mình còn phải phụ sách tiền kim chỉ khung thêu, cho nên bốn lượng bạc cũng thấy có lời. Bà gật đầu: "Cám ơn phu nhân, chúng ta hiểu, vậy cháu gái của tôi khi nào tiến học?"

Phụ nhân nói: "Tùy thời đều có thể, cô nương vừa mới tiến học không có cơ sở, phu tử sẽ bổ túc thêm."

Cố nãi nãi từ trong lòng cầm ra một hà bao lớn, từ bên trong cầm ra bốn lượng bạc, đưa cho phụ nhân. Như bình thường, bà lập tức cầm ra bốn lượng bạc khẳng định sẽ đau như bị ai đó cắt mất một miếng thịt, nhưng là lúc này, lại không hề có một chút đau đớn nào.

Phụ nhân thu bạc, bảo bọn họ sau này tiến tư thục có thể trực tiếp đi vào, mới đi học thì học ở Ất ban, về phần sau thì mai sẽ chuẩn bị cho họ.