Đỗ ma ma làm xiêm y rất hợp với Cố Linh, hợp với tiểu cô nương ở độ tuổi này, nàng không chỉ làm xiêm y, còn dùng số vải dệt còn lại để làm túi tiền.
“Bộ quần áo này thật đẹp, có khi còn đẹp hơn cả trang phục bán ngoài cửa hàng kia.” Cố nãi nãi vô cùng yêu thích bộ đồ này, đưa tay ra xờ một cách cẩn thận, đừng nói lấy Cố nãi nãi cảm thấy đồ đẹp, ngay cả Cố Linh cũng cảm thấy tay nghề của Đỗ ma ma thật sự rất tốt.
Đỗ ma ma làm quần áo đẹp không chỉ liên quan tới tay nghề, chủ yếu vẫn là hình thức. Nơi này là Cát Tường trấn, nói là trấn cũng chỉ là chiếu theo quy định, nhưng thật ra lại chỉ là một trấn nhỏ ở vùng xa xôi hẻo lánh, mà ở một nơi hẻo lánh như vậy.
Mọi thứ đều không được phát triển lắm, tin tức lạc thì hậu, quần áo mà nơi này đang được lưu hành, hầu như đều là mốt của năm trước ở Kinh thành. Hơn nữa, quần áo ở trấn trên thì lại được chuyển từ huyện thành xuống, đến ngay cả bản thân huyện thành cũng lạc hậu chứ nói chi tới một trấn cỏn con này.
Đỗ ma ma bị bán tới nơi này do đã từng làm ma ma quản sự ở quan gia nên biết khá nhiều.
Trên thực tế, chủ tử trước của Đỗ ma ma là Châu trưởng. Cấu thành của Tượng Quốc theo thứ tự lần lượt là châu, phủ, huyện, trấn, thôn. Châu trưởng đứng hàng là tam phẩm, đặt ở hiện đại, đó chính là Chủ Tịch Tỉnh.
Nhưng Châu Trưởng lại không giống một quan viên tam phẩm, trong tay mỗi một Châu Trưởng đều có binh, cứ như vậy, một khi phát sinh chiến tranh, có thể trong thời gian nhanh nhất tiếp ứng cho châu . Đương nhiên, có những Châu Trưởng có binh hẳn cũng sẽ có tư tâm gì đó.
Đỗ ma ma từ nhà Châu Trưởng ra, mà đồ vật ở nhà của Châu Trưởng sao có thể kém so với kinh thành được, cho nên mặc dù Đỗ ma ma làm quần áo là mốt của hai năm trước ở Kinh thành, cũng chính là dáng thịnh hành khi bà bị bán đi, nhưng dù sao đó cũng là kiểu dáng mới mẻ độc đáo hơn so với quần áo của Cát Tường trấn.
Cố Linh vui mừng mặc thử, lớn nhỏ vừa vặn tốt, nhưng vẫn hơi rộng một chút, mà tiểu cô nương ở độ tuổi này như Cố Linh thì lớn nhanh, may rộng ra cũng bởi vì sợ tiểu cô nương lớn nhanh quá mà bỏ đi thì phí.
Đỗ ma ma làm như vậy, cũng chiếu theo tình hình của Cố gia mà suy sét, này nếu còn ở Châu trưởng, đừng nói là quần áo cũ, những tiểu thư quyền quý kia mặc đồ chỉ được một hai lần đã ghét bỏ mà ném đi, tuyệt đối không mặc nhiều lần.
Cố Linh nhìn bộ quần áo này, rồi lại thưởng thức túi tiền trong tay, túi tiền có chút nhỏ, cũng chỉ đủ bạc vụn hoặc là tiền đồng. Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Đỗ ma ma, vải còn thưa nhiều không?”
Đỗ ma ma lấy ra số vải còn lại: “Còn chỗ này thôi, nô tỳ cân nhắc còn có thể làm thêm một cái yếm nữa cho cô nương
Cố Linh đã phát triển ở vùng ngực, tuy rằng không bằng chiếc tiểu long bao mà nàng ăn ở hiện đại, nhưng nếu là mặc yếm, ngực có chút cố lấy mới đẹp. Cố Linh nhấp miệng cười cười: “Nhưng mà, ta muốn làm một cái cặp sách, yếm thì có thể dùng vải bông trắng may được không?”
“Cái này…… Cô nương muốn làm cặp sách như thế nào?”
Trong tay Cố Linh không có giấy bút, nên không thể phác họa ra được, nhưng nàng lập tức có biện pháp, nàng dùng vải gấp thành một mảnh hình vuông, sau đó lại dùng mảnh vải gấp nhỏ lại làm thành dây lưng:
“Là cái dạng này, nó giống một cái túi vải được đeo trên lưng, ta có thể để khăn, hoặc dây cột tóc vào trong đó.” Thật ra nó giống như một chiếc cặp sách ở hiện đại, làm thì vô cùng đơn giản. “Kích thước thì như thế này, làm cùng bộ với quần áo, Đỗ ma ma cảm thấy đẹp không?”
Đỗ ma ma vừa nghe, vừa định trả lời, liền nghe thấy Cố nãi nãi nói: “Ai da, Ngoan Bảo của nãi thật thông minh, chiếc túi xách nhỏ này thật đẹp.” Cố nãi nãi nghĩ sẽ đeo trên lưng, liền trực tiếp lấy cái tên là túi xách nhỏ.