Cố Linh nghĩ tới rất nhiều con đường làm giàu của nữ chính và nam chính trong truyện xuyên không, con đường nào yêu cầu tri thức thì nàng không biết, làm xà phòng, tạo giấy, làm in ấn, những thứ đó chỉ có trong truyện mới có, trong đời sống hiện thực ai xuyên qua sẽ nhớ rõ mấy thứ này?
Nhưng nàng nhớ rõ ở cổ đại có một phương thức kiếm tiền khác dễ hơn nhiều, ví dụ như có thể dựa vào nữ hồng để kiếm tiền.
Đặc biệt là những bản nữ hồng lớn, không có hình thức, chỉ có vải với kim chỉ, tú nương nào có thể làm ra được hình dạng? Rất ít. Rất nhiều tú nương khi làm việc đều yêu cầu phải có bản phác thảo, Cố Linh cảm thấy, bản thân nàng cũng có thể vẽ bản phác thảo để kiếm tiền.
Sau khi có ý tưởng này, Cố Linh liền bắt đầu lên kế hoạch, nhưng trước hết phải đợi nàng vào tư thực rồi mới nói.
Buổi tối, Cố nãi nãi, Cố Linh và Đỗ ma ma cùng nhau ăn canh bột ngô, bên trong được cho một ít rau xanh và ít trứng. Bột ngô thơm ngon ngào ngạt, ăn vào ngọt ngào. Cố Linh thậm trí ăn tới mức căng bụng.
Nói đến vấn đề ăn uống, Cố gia là ở nông thôn chỉ là một gia đình bình thường, căn bản không hề tồn tại cách làm chủ nhân và hạ nhân tách ra ăn riêng, càng đừng nói đến chuyện hạ nhân sẽ ăn kém hơn so với chủ nhân, nếu đặt ở một gia đình cày cấy, dòng dõi thư hương , phú thương, ngay cả Cố gia ăn cơm cũng chưa chắc đã bằng xuất ăn của hạ nhân ở phủ lớn.
Cho nên Cố nãi nãi khó có khi hào phóng được một lần, để Đỗ ma ma ăn cơm cùng với hai bà cháu.
Đỗ ma ma cũng không có cự tuyệt, bởi vì nếu dùng lễ nghi học được ở quan gia chiếu lên Cố gia thì không thích hợp, nhưng bà cũng sẽ không bởi vậy mà khinh thường Cố gia, đối với bà mà nói, tuy rằng Cố gia thanh bần, nhưng ở Cố gia còn thanh bình và yên nhà hơn ở quan gia.
Hôm sau.
Cố Linh còn đang bay bổng trong giấc mơ kiếm tiền, Cố nãi nãi đã rời giường, bà có thói quen dậy sớm, tự tay làm bữa sáng cho cháu gái. Nhưng hiện tại trong nhà có Đỗ ma ma, bà cũng vẫn dậy sớm, vì thế, hai người phân công hợp tác, Cố nãi nãi thì làm cháu cho Cố Linh, Đỗ ma ma thì đi giặt quần áo, xách nước.
Không thể không nói, có Đỗ ma ma ở đây, Cố nãi nãi nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngoại trừ việc nấu cơm ra, chuyện khác không phải đến tay bà. Phàm là những chuyện nhà phải làm, Đỗ ma ma đều làm xong.
Cố nãi nãi cảm thán, quả nhiên nhà giàu có đều thích mua hạ nhân, có hạ nhân đúng thật là cuộc sống này lên hương rất nhiều. Không nghĩ tới bà sắp già rồi, còn có thể hưởng như vậy phúc khí. Nhưng cứ nghĩ đến việc mới có ba ngày này mà bà đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm thì lại xót gan xót ruột.
Sau khi ăn xong cơm sáng, Cố nãi nãi đưa Cố Linh đi tư thục, Đỗ ma ma thì ở lại trong nhà, bởi vì căn nhà nhỏ còn chưa xây xong, Đỗ ma ma còn phải ở lại nhìn đội xây dựng.
Tuy rằng hôm trước Cố nãi nãi đã đưa Cố Linh tới báo danh, nhưng so sánh với hôm nay, Cố nãi nãi càng khẩn trương hơn, hôm trước chỉ là câu nệ, hôm nay thiếu chút nữa hai chân run lên. Nhưng Cố nãi nãi lấy ra dũng khí đánh sói, hùng dũng oai vệ tự thôi miên bản thân đừng sợ hãi.
Khu tư thục dành cho nữ tử của Bành gia vẫn như trước, vẫn có hai bà tử đứng gác, đừng nhìn bà tử là phụ nữ thì sẽ chân yếu tay mền, nhưng trên thực tế sức lực lại rất lớn, cũng chính đảm nhận trách nhiệm của một thị vệ. Chỉ là nữ tử tư thục đều là cô nương, làm nam thị vệ thì không được .
Khi Cố nãi nãi dẫn Cố Linh tới tư thục, bên này có có học sinh đi vào, Cố nãi nãi học bộ dáng của mấy người họ, thật ra bà cũng muốn chào hỏi với hai bà tử, muốn tạo quan hệ tốt, hy vọng các nàng có thể chú ý tới cháu gái.
Nhưng, bà xem mấy học sinh tiến vào tư thục cũng không chào hỏi bọn họ nên bà cũng không đi, bà sợ mất mặt. Kiến thức của Cố nãi nãi hạn hẹp, không hiểu đạo lý lớn, nhưng bà biết cách quan sát, học cách làm của người khác, làm theo số đông cũng không sai.